Chương 4
Ở chỗ của Ngân - Mày đứng đây làm gì? -Nhi- À tính mua chút gì đó nhưng chưa thấy được gì -Ngân
- Đi chỗ khác -Băng nói rồi đi luôn
----------------------------
- Á cái nón beanie kia chất quá kìa -Ngân
- Lấy tôi cái này -Băng/Jimin đang đực mặt ra đó thì....-Lấy cái đó. Lạ nhỉ? Hôm nay ngày gì mà hễ tụi nó mở miệng câu nào lại đυ.ng người khác vậy? Ngước mặt lên nhìn thì ôi JungKook lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào nó
- Tôi muốn cái này -Ngân thấy 2 đứa bạn mình bị á khẩu thì nhanh miệng nói và lấy luôn cái nón siêu chất kia (chị Ngân nhà ta không mê trai mà bỏ mặc bạn bè đâu)
- Đi thôi -Băng
- Các cậu định đi như thế à? JungKook hỏi
- Mua rồi thì đi -Nhi mắt hình viên đạn trả lời
- Thôi Kookie đi nhanh đi anh quản lí đợi kìa -Jimin lên tiếng giải vây -Các cậu cứ lấy nó đi -Jimin lại quay sang nhìn Nhi với nụ cười chết ngây tại chỗ và đương nhiên Hân Nhi nhà ta đã chết lặng ngay tức khắc đó rồi
- Đi thôi -Băng nhìn Jimin rồi quay sang Nhi và Ngân nói (nói bằng tiếng việt)
Sau khi tụi nó đi thì Jimin lại ngây người trước vẻ đẹp cũng như giọng nói của Băng và bất ngờ hơi là “cô ấy là người Việt ư? mình có cảm giác thích cô ấy thật”
- Hyung anh không đi à? -JungKook cười cười hỏi
- Đi -Jimim
Không hiểu sao từ lúc đυ.ng mặt tụi nó JungKook và Jimin cứ thẫn thờ cứ thở dài. Về đến công ty cũng vậy. JungKook ở cùng các anh thì luôn năng động chạy nhảy loạn xạ còn chọc ghẹo các anh nữa. Jimin cũng vậy bình thường cười nói quá trời. Còn bây giờ cả hai cứ im lặng. Jimin im lặng theo kiểu cuốn hút sεメy. JungKook im lặng theo kiểu lạnh lùng băng giá. Các thành viên cứ hỏi thì đều dấu. Haizzzzzzz mệt mỏi thật đấy.
Ngược lại với cả 2 chàng. Ba chị kia thì
-Trời đó là Jimin Băng ơi -Nhi la làng la xóm lên
- JungKook đó mày thấy không -Ngân cũng không kìm chế được như hồi nãy nữa
- Đẹp quá má ơi. Con gặp được Jimin rồi -Nhi giả bộ lấy tay lau nước mắt xúc động
- Ừ Jimin ừ JungKook ừ đẹp -Băng -Tao đi ngủ trước -nói vậy thôi nhưng bước trên cầu thang Băng nó lại nở nụ cười nhạt nhưng cũng vụt tắt ngay sau đó. Để lại hai con ngồi ở dưới la hét inh ỏi.
-----------------------------------
- Băng à lên kêu con sâu ngủ đi xuống giúp tao -Ngân đang ở trong bếp gọi vọng ra phòng khách. Băng nghe vậy cũng đi lên làm công việc anh hùng là đánh thức sâu ngủ kia
Đứng ở ngoài Băng gõ cửa “cốc cốc cốc” không hồi đáp. Băng nói -Dậy mau con kia -giọng có chút gằng xuống như mệnh lệnh. Vậy mà người ở trong cũng không biết điều cứ nằm im một chỗ bất động. Băng bực mình đạp cửa bước vào thì thấy tướng ngủ tái xuất giang hồ kia. Để xem nào quần áo sộc sệch tóc tai rối đầu nghiêng 180 độ chân gác gối ôm chăn thì một góc. Mặt ngu đần ra. Cái thảm hoạ. Băng buồn cười nhưng chỉ cười ngao ngán. Ghé sát tai Nhi nói nhỏ và “nhẹ”
- Có 5 phút trước khi tao phá hết poster Jimin của mày -Băng nhếch mép
Hù doạ như vậy có tác dụng? Tất nhiên. Nghe như vậy nó phóng thẳng vào toilet làm VSCN. Băng thì bấm giờ đồng hồ canh 5 phút và bước xuống nhà nhâm nhi ly sữa nóng hổi. Còn nó đánh răng rửa mặt chỉnh lại quần áo và chải tóc gọn gàng lại chạy nhanh xuống dưới.
- 4'30 hừm -Băng lại nhếch mép again. Nó cười xoà trước vẻ mặt đó của Băng
- Ăn đi món Hàn đấy nhé -Ngân
- Canh giá à? Cảm ơn mày -Nhi
Thế là cả bọn đều ăn tất nhiên không thể thiếu những tiếng cười. Nụ cười hồn nhiên của Hân Nhi. Nụ cười dễ thương của Thy Ngân. Nụ cười toả nắng của Ngọc Băng