Đào Nguyên Mộng

Chương 5

Chương 5
Để thể hiện thành ý đối với việc hai nước hoà hảo, yến tiệc tối nay, Sở Vương và Vương Thái Hậu đều tham dự. Yến tiệc được thiết đãi tại Chính Đức điện, chăng đèn kết hoa, y vũ tung bay, đem điện phủ ngày thường trang nghiêm biến thành nơi ca múa mừng cảnh thái bình.

Sở Vương thực chất là một tiểu hài đồng mới hơn mười tuổi, ép nó phải ngồi đây giả bộ nghiêm chỉnh, thật sự có chút miễn cưỡng. Lăng Nhàn Vân tới nơi, lúc hành lễ trước Sở Vương, một con mắt lặng lẽ nháy nháy, tiểu hài nhi giống như phát hiện điều gì thú vị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc khẽ lộ ra một nụ cười, nếu không phải đang trong yến tiệc thập phần trang trọng, chỉ sợ nó đã sớm nhào vào lòng Lăng Nhàn Vân.

Hướng Sở Vương hành lễ xong xuôi, lại xoay qua chào Vương Thái Hậu, Vương Thái Hậu vừa thấy Lăng Nhàn Vân, liền quan tâm hỏi:

“Vân đệ, mấy ngày trước ngươi không có tới thỉnh an, gần đây thân thể vẫn tốt chứ?”

“Ăn ngon, ngủ tốt, Thái Hậu xem khí sắc ta thế nào.” Lăng Nhàn Vân cười đáp.

Vương Thái Hậu thấy Lăng Nhàn Vân sắc mặt hồng hào, quả nhiên khí sắc vô cùng tốt, lập tức vui vẻ, miễn lễ để hắn ngồi xuống.

Lăng Nhàn Vân vừa ngồi xuống liền đưa mắt quan sát Liễu Nguyên Khanh, thời gian tám năm khiến cho nam nhân này càng thêm tuấn mỹ, thêm phần anh khí, cùng mấy quan viên bên cạnh nâng chén nói chuyện phiếm, mỗi cử chỉ, lời nói đều thu hút ánh mắt người khác, ngay cả Vương Thái Hậu cũng mang theo vài phần thưởng thức, vài phần si mê nhìn y không dời mắt.

Mặc kệ ở nơi nào, kẻ có tướng mạo tốt luôn làm người khác có du͙© vọиɠ muốn tiếp cận, nếu không phải đã có Đào Nhạn Quân, Lăng Nhàn Vân có lẽ cũng giống như những người khác nhìn Liễu Nguyên Khanh đến thần hồn điên đảo. Thế nhưng nghĩ đến những việc y đã làm với Đào Nhạn Quân, hắn liền tức giận, chỉ chậm một chút, Đào Nhạn Quân quả thực đã mất mạng.

Dường như nhận ra ánh mắt của Lăng Nhàn Vân, Liễu Nguyên Khanh đột nhiên quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy ngay vẻ giận dữ chưa kịp che dấu, liền không khỏi ngẩn người, định thần nhìn lại thì bên kia Lăng Nhàn Vân đã đổi nét mặt, tươi cười, từ xa nâng chén, giống như vẻ tức giận lúc trước y nhìn thấy, chỉ là ảo giác.

Khi đang nói chuyện mà tránh mặt quả thực là thất lễ, Liễu Nguyên Khanh từ sau khi vào Hoàn Hầu phủ rất chú ý loại chuyện này, huống chi bây giờ còn là đang ở Sở quốc, hắn đâu thể để mình mất mặt, cho nên thấy Lăng Nhàn Vân nâng chén, hắn cũng chỉ có thể hướng Lăng Nhàn Vân vuốt cằm, khẽ nâng chén rượu của mình tượng trưng uống một ngụm.

Yến hội Sở quốc không giống Tấn quốc, không quá chú ý quy củ, quan viên cùng gia quyến tham dự có thể tùy ý đi lại, Sở vương dù sao tuổi cũng còn nhỏ, vì thế Vương Thái Hậu liền mang theo Sở vương rời đi sớm, mà lúc này, không khí dạ yến liền trở nên sinh động, vài nữ quyến nhà quan lại lớn gan một chút liền vây tới bên cạnh Liễu Nguyên Khanh.

Lăng Nhàn Vân lặng lẽ lui vào một góc, y là Thượng Khanh đại phu trẻ tuổi nhất Sở quốc, tuy thân thể có chút yếu nhược, nhưng dung mạo so với Liễu Nguyên Khanh cũng không thua kém, ngũ quan không tinh xảo như Liễu Nguyên Khanh, nhưng phong thái, khí độ lại hơn rất nhiều, huống chi thân thể hắn gầy yếu như thế tự nhiên khiến nữ nhân không tự giác mà yêu thương, cho nên Lăng Nhàn Vân vẫn là đối tượng được ái mộ của mấy vị thiên kim tiểu thư. Trước đây loại sự tình này đã từng xảy ra, sau do hắn không đến yến hội nữa nên mấy vị thiên kim kia không có cơ hội bày tỏ, chính là vì gần đây theo dõi Liễu Nguyên Khanh, nên hắn hôm nay mới tới. Vương Thái Hậu cùng Sở vương vừa đi, hắn liền trốn vào góc, như vậy vừa không phải dây dưa với mấy nữ tử ái mộ, vừa có thể âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Liễu Nguyên Khanh.

Liễu Nguyên Khanh thần thái cử chỉ y chang Liễu Hạ Huệ, khiến cho Lăng Nhàn Vân bắt đầu suy tưởng bọn họ phải chăng có cùng huyết thống, lại còn đều họ Liễu, ong bướm bu quanh mà chẳng thấy y có biểu hiện gì. Tên Liễu Nguyên Khanh này, quả nhiên không đơn giản, quan sát lâu như vậy, dường như không tìm ra nhược điểm nào.

Hoàn toàn không đạt được mụch đích, Lăng Nhàn Vân thừa dịp không ai chú ý, rời khỏi Chính Đức điện, bầu không khí nơi hậu hoa viên thực mới mẻ, hít thở vài hơi liền đem khó chịu trong lòng tiêu mất vài phần, thân thể hắn, quả thực không thể thích ứng với nơi đông người ngột ngạt, lúc nãy mới ngồi không bao lâu, ngực liền khó chịu. Nhìn ánh trăng, trong đầu liền hiện ra khuôn mặt Đào Nhạn Quân đang say ngủ.

Mấy ngày qua, hắn đêm nào cũng lén lút tới Đông sương phòng, ngồi bên giường ngẩn ngơ nhìn Đào Nhạn Quân, ánh trăng chiếu qua cửa sổ khiến khuôn mặt ấy thêm vài phần mông lung. Thực nghĩ muốn chạm một chút, một chút thôi là tốt rồi, Lăng Nhàn Vân trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn ý niệm này, có vài lần cơ hồ đã vươn tay, nhưng khi sắp chạm đến đích lại bối rối rụt trở về.

Người mình ái mộ nhiều năm giờ ở ngay trước mắt, đưa tay là chạm tới, thế nhưng trong lòng muốn mà lại không dám, cứ phân vân như vậy quả tình rất thống khổ, chính là Lăng Nhàn Vân lại như đang hưởng thụ loại thống khổ này, hắn biết sinh mạng mình chẳng biết khi nào thì tan biến, không nên vương vấn quá nhiều, có thể hưởng thụ cảm giác thống khổ ấy, đã là ân huệ rất lớn với hắn rồi.

“Lăng đại nhân!”

Thanh âm Liễu Nguyên Khanh đột nhiên vang lên phía sau, Lăng Nhàn Vân cũng không kinh ngạc, ở Chính Đức điện, khi hắn quan sát Liễu Nguyên Khan, y làm sao lại không trả lễ, sau khi tầm mắt hai người gặp nhau không dưới ba lần, Lăng Nhàn Vân mới rời Chính Đức điện, hắn biết, Liễu Nguyên Khanh nhất định sẽ tìm cớ cùng đi ra.

“Tấn Liễu tiên sinh.” Lăng Nhàn Vân xoay người, không chút nghi ngờ Liễu Nguyên Khanh có thể dò hỏi ra thân phận của hắn. Chóp mũi ngửi được từng đợt hương phấn trên người Liễu Nguyên Khanh truyền đến, trên mặt không khỏi lộ ra một mạt cười yếu ớt, nữ tử Sở quốc quả nhiên lớn mật, dám khiến cho vị đại nhân này thê thảm như thế, chỉ tiếc là không đạt hiệu quả mong muốn, uổng phí hắn cố ý an bài mấy vũ kĩ xen lẫn trong đám nữ tử đó.

Liễu Nguyên Khanh dường như biết Lăng Nhàn Vân đang cười cái gì, nâng tay áo ngửi khẽ, sau đó hướng Lăng Nhàn Vân lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

“Để Lăng đại nhân chê cười rồi.”

Ánh trăng chiếu lên sườn mặt Liễu Nguyên Khanh, khiến dung mạo tinh xảo như chạm ngọc thêm vài phần tinh tế. Lăng Nhàn Vân thoáng ngẩn người, vội nói:

“Tấn Liễu tiên sinh định lực hơn người, tại hạ bội phục còn không kịp, làm sao dám chê cười.”

“Lăng đại nhân muốn ta ra ngoài, là để nói chuyện này sao?”

Liễu Nguyên Khanh nghe Lăng Nhàn Vân trả lời, trên mặt liền hiện chút ý cười.

“Tấn Liễu tiên sinh đừng nói vậy, ta bất quá là thấy trong người khó chịu nên mới ra ngoài tìn chút không khí trong lành”. Lăng Nhàn Vân vội vàng phủ nhận.

Liễu Nguyên Khanh chớp mắt ngạc nhiên, chợt nụ cười càng thêm nồng đượm, như có như không nhưng vô cùng quyến rũ.

“Vậy là ta đoán sai rồi sao, còn tưởng Lăng đại nhân dùng ánh mắt nhìn ta ý là có chuyện muốn cùng thương lượng. Cũng không sao, ký lai chi,tắc an chi [1], tối nay ánh trăng quả không tồi, không biết Lăng đại nhân có muốn làm một vị chủ nhà hiếu khách, đưa tại hạ đi thăm thú nơi này không.”

“Đương nhiên, Tấn Liễu tiên sinh thanh danh truyền xa, ngày thường sao có cơ hội thân cận, ta tất nhiên không thể cự tuyệt. Thỉnh đi bên này......” Lăng Nhàn Vân hạ mi, che giấu ý khinh thường nơi đáy mắt.

Có ý tứ gì đây, Liễu Nguyên Khanh đây là...... đang sắc dụ hắn sao? Đúng rồi, năm đó khi Hoàn Hầu phủ Bùi Thoan còn đương quyền, cùng với vị Tấn Liễu tiên sinh này cũng có chút lời đồn đãi. Cứ nghĩ là tin đồn vô căn cứ, nhưng nhìn con người này xem ra cũng có khả năng, nếu không, lấy thân phận bình dân năm đó, Liễu Nguyên Khanh làm sao có phước mà một bước lên trời tiến vào Hoàn Hầu phủ.

Nếu như thế, lại càng dễ đối phó, Lăng Nhàn Vân nâng mắt nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu, tuy rằng vì Sở quốc, hắn không thể gϊếŧ Liễu Nguyên Khanh thay Nhạn Quân báo thù, nhưng vì Nhạn Quân hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhạn Quân, đêm nay hãy ngủ ngon nhé.

Sỏi trắng trải trên đường mòn dưới ánh trăng như lóe sáng, từ phía xa nhìn lại, khúc khúc chiết chiết, như là khảm giữa không gian đen đặc một miếng ngọc. Lăng Nhàn Vân đi phía trước, hai tay chắp sau lưng, không nói lời nào, chuyên chú nhìn đường. Liễu Nguyên Khanh cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau, y biết Lăng Nhàn Vân đây là đang đợi mình mở miệng trước, thế nhưng y lại không vội, cứ khẽ khàng lay động tâm tư.

Trước khi đến Sở quốc, Lăng Nhàn Vân chính là đối tượng y để tâm nhiều nhất, trong ba vị Thượng Khanh đại phu Sở quốc, có Lữ Nham tuổi đã già, mặc dù phẩm hàm cao, nhưng hai năm nay đã rất ít quản sự; và một kẻ trên danh nghĩa là Sở Vương thúc, đáng tiếc thái độ làm người suy đồi, tầm hoa vấn liễu, mê rượu hảo tửu, động đến chuyện chính sự liền cúp đuôi, bỏ chạy mất dạng. Chỉ có một người đáng đề phòng, người đó niên kỉ thấp nhất, phẩm hàm cũng không bằng hai vị kia, nhưng lại là kẻ khiến quan lại cao thấp trong triều đình Sở quốc tín nhiệm và tuyệt đối ủng hộ, có điều người này thái độ làm người hay làm việc luôn luôn khiêm nhường, tuy ở Sở quốc là nhân vật có thể một tay che trời nhưng trong lòng tuyệt đối trung thành, không ai khác chính là Lăng Nhàn Vân.

Đánh giá của Liễu Nguyên Khanh đối với Lăng Nhàn Vân là nếu không phải một lòng trung quân thì trong ắt có âm mưu. Đương nhiên, con mắt tinh tường của Liễu Nguyên Khanh đã nhìn ra kẻ nắm trong tay quyền hành đủ để hô phong hoán vũ trong triều đình này hoàn toàn không mang ác tâm, một lòng phù trợ ấu chúa. Nhưng chẳng ai nói trước được tương lai, quyền lực là gì, nó là thứ có thể làm cho con người ta mờ mắt, có thể khiến cho kẻ thanh cao nhất trở thành kẻ hèn hạ nhất, cũng có thể làm cho người chính trực trở nên không từ thủ đoạn. Ai biết, dưới vỏ bọc yếu đuối của Lăng Nhàn Vân đang cất giấu tâm tư gì.

Cho nên, trong Chính Đức trong điện, sau khi Liễu Nguyên Khanh phát hiện Lăng Nhàn Vân mấy lần cố ý đuổi bắt tầm mắt mình, y liềm tìm lấy theo Lăng Nhàn Vân ra ngoài. Y chắc chắn, Lăng Nhàn Vân có chuyện muốn nói.

“Tấn Liễu tiên sinh......”

Lăng Nhàn Vân ngừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên mở miệng

“Ánh trăng đêm nay đẹp thật.”

Tuy rằng thành công ép Lăng Nhàn Vân mở miệng trước, nhưng lời hắn nói hiển nhiên không phải lời Liễu Nguyên Khanh muốn nghe, vì thế y cũng ngẩng đầu nhìn trời, nhàn nhã đáp lời:

“Ánh trăng nơi Sở quốc quả nhiên khác biệt, phong tình vạn chủng, nếu không có Lăng đại nhân dẫn đường, ta cũng khó lòng được ngắm cảnh đẹp như vậy, thế nên lẽ ra nên sớm đa tạ Lăng đại nhân mới phải”

Lăng Nhàn Vân hạ tầm mắt, dừng bên người Liễu Nguyên Khanh, mỉm cười:

“Ánh trăng tuy đẹp, vẫn là không thể sánh với tư thái của tiên sinh.”

Liễu Nguyên Khanh trước ánh mắt thâm thúy của Lăng Nhàn Vân, gò má trắng trẻo tựa bạch ngọc dần nhiễm một tầng đỏ ửng.

“Lăng đại nhân quá khen rồi, trăng sáng trên cao kia, trên đời há có kẻ dám so sánh.”

“Trăng sáng sở dĩ cao cao tại thượng, vì người ta dù thích cũng chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, nếu như dễ dàng nắm giữ trong tay, thử hỏi ai còn muốn liếc mắt đến nó? Tấn Liễu tiên sinh cũng giống như vậy, thường nhân nhìn vào, cũng không dám sinh tâm khinh nhờn.”

Liễu Nguyên Khanh giả bộ khiêm nhường không dám nhận sự tán thưởng, hạ mắt nghi hoặc, không biết Lăng Nhàn Vân đem mông ngựa nhà y vuốt đến đắc ý như vậy đến tột cùng là có ý tứ gì. Chẳng lẽ...... Vị này Thượng Khanh đại phu gấy còm của Sở quốc đối với y thật sự là ái mộ? Hay đang có mưu đồ gì khác? Lúc suy nghĩ, không tự chủ được lại nhìn về phía Lăng Nhàn Vân, đã thấy dưới ánh trăng, hắn tử y như mực, bạch diện tựa sương, bước trên sỏi trắng chầm chậm đi tới, toàn thân khí độ cao quý, nhấc tay nâng chừng, cảnh đẹp ý vui tao nhã khôn tả.

Liễu Nguyên Khanh nhìn đến ngây người, loại khí chất tao nhã, cao quý này của những kẻ sĩ tộc xuất thân danh môn đệ tử, là thứ mà y dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào bắt chước nổi, nhìn bóng dáng Lăng Nhàn Vân, trong mắt y dường như có một ngọn lửa bùng lên.

“Tấn Liễu tiên sinh, phía trước có đình nghỉ mát, chúng ta tới đó ngồi, được không?” Lăng Nhàn Vân đột nhiên quay đầu hỏi.

Thu liễm ánh mắt, Liễu Nguyên Khanh khẽ cười, vẻ quyến rũ lại hiện lên, tùy thời tuyệt đối có thể làm điên đảo chúng sinh.

“Là ta sơ sót, nghe nói Lăng đại nhân thân thể không tốt, lẽ ra không nên miễn cưỡng ngài dẫn ta đi dạo, không bằng để ta đỡ ngài tới đình viện nghỉ ngơi một lát.”

Lăng Nhàn Vân cũng không khách khí, vươn tay ra: “Vậy xin làm phiền Tấn Liễu tiên sinh.”

Liễu Nguyên Khanh lập tức đỡ tay Lăng Nhàn Vân, hướng đình nghỉ mát đi tới. Lăng Nhàn Vân làm ra vẻ băn khoăn, lập tức mời Liễu Nguyên Khanh trưa hôm sau tới Bảo Trân lâu mời rượu cảm tạ. Liễu Nguyên Khanh ban đầu giả bộ chối từ hai câu, sau đó khi Lăng Nhàn Vân mời thêm lần nữa liền vui vẻ đáp ứng.

Đình nghỉ mát đã ở trước mắt, rèm trúc vốn luôn được vén cao nay đã bị thả xuống, tâm tư Lăng Nhàn Vân đều đặt cả trên người Liễu Nguyên Khanh, không chú ý xung quanh, đến tận khi tới gần mới phát hiện điều này, không khỏi dừng bước.

“Lăng đại nhân?”

Liễu Nguyên Khanh nhìn theo hướng ánh mắt Lăng Nhàn Vân, cũngthấy được rèm trúc đã hạ, trong lòng không khỏi thấy kì lạ, rèm trúc vốn dùng để che bớt ánh mặt trời ban ngày, lúc khuya khoắt thế này, ai lại đem buông xuống thế kia? Tuy rằng tò mò, nhưng Liễu Nguyên Khanh tuyệt không phải kẻ lỗ mãng, hơn nữa giờ y đang ở Sở quốc, hành vi càng thêm cẩn thận. Cả y và Lăng Nhàn Vân đều dừng cước bộ, thầm nghĩ bên trong có lẽ đã có người.

“Khụ khụ, Lăng đại nhân,hai chúng ta ra ngoài đã lâu, sợ là mọi người sẽ đi tìm, không bằng đi về trước đi.”

Lăng Nhàn Vân đem tầm mắt dời từ đình nghỉ mát chuyển sang Liễu Nguyên Khanh, cũng học bộ dáng y ho khan vài tiếng, chẳng qua Liễu Nguyên Khanh là ho nhẹ, hắn là họ muốn thối phổi luôn.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

Cũng không ngờ trong đình nghỉ mát đúng là có người, bỗng nhiên có tiếng nói: “Ai ở bên ngoài, cho ta biết danh tính không được saơ?”. Thanh âm kia trầm thấp, lại uể oải, có chút giống gió mát giữa ngày hè, làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ.

Lăng Nhàn Vân nghe được thanh âm, khóe miệng bèn nhếch lên, cao giọng nói: “Nguyên lai là Sở Vương thúc ở bên trong, xin lỗi, Nhàn Vân thể nhược, không tiện hầu hạ người.”

Liễu Nguyên Khanh ở bên cạnh nghe được cả kinh, chẳng lẽ trong đình nghỉ mát chính là người thiên hạ vẫn đồn đại, hoa hoa công tử thần long kiến thủ bất kiến vĩ, thân là Sở Vương thúc kiêm Thượng Khanh đại phu Sở Thượng Hồ.

“Ha ha ha...... Còn tưởng hạ nhân đi ngang qua, nguyên lai là Nhàn Vân, thật thất lễ, thất lễ, tiểu huynh liền tới bồi tội với ngươi”.

Sau rèm trúc truyền ra một trận cười, ngay sau đó có người vén rèmđi ra.

Trong đình là một hiên phòng bài trí công phu, Liễu Nguyên Khanh liếc mắt một cái đã thấy bên trong một thiếu niên thanh tú, xinh đẹp đang luống cuống tay chân kéo lại y phục trên người, lẽ nào còn không hiểu được vừa rồi bên trong đã xảy ra chuyện gì, vội vàng dời ánh mắt, coi như cái gì cũng chưa thấy, lực chú ý chuyển tới Sở Thượng Hồ vừa xuất hiện.

Đó là một nam nhân đầy mùi sắc dục, trên cằm râu mọc lộn xộn, hiển nhiên đã bảy, tám ngày không cạo, tùy tiện khoác một kiện áo khoác trên người, cư nhiên chính là y phục hàng ngày, bên trong trung y căn bản là không hề mặc, mơ hồ có thể thấy trên ngực có vài vết cào.

“Nhàn Vân a, mấy tháng không gặp, ngươi càng ngày càng tuấn tú nha”. Sở Thượng Hồ đưa hai tay hướng Lăng Nhàn Vân vồ tới.

Sớm biết hắn sẽ giở trò này, Lăng Nhàn Vân lắc mình trốn phía sau Liễu Nguyên Khanh.

“Ah, có khách nhân sao?” Sở Thượng Hồ ngừng lại, một đôi mắt hoa đào nhìn Liễu Nguyên Khanh từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt hiện ra nụ cười ngả ngớn

“Khuôn mặt rất khá..... So với tiểu quan ở Hồng Lâu viện phải gấp tới trăm lần là ít.”

Liễu Nguyên Khanh sắc mặt liền trầm xuống, kẻ này dám so sánh y với đám nam kỹ trong nam quán, bảo y làm sao có thể nhẫn nhịn, bèn phẩy tay áo, quay đầu bỏ đi, lại bị Lăng Nhàn Vân kéo lại.

“Sở Vương thúc, vị này chính là sứ thần Tấn quốc Liễu Nguyên Khanh, Vương Thượng cùng Vương Thái Hậu rất coi trọng Tấn Liễu tiênsinh, ngươi cũng không nên thất lễ.”

“Nga...... Nguyên lai là Tấn Liễu tiên sinh, đắc tội đắc tội”

Sở Thượng Hồ vội vàng khom người chào bồi tội, sau đó liền híp mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Liễu Nguyên Khanh, ánh mắt kia, muốn bao nhiêu *** loạn liền có bấy nhiêu.

Liễu Nguyên Khanh có cảm giác Sở Thượng Hồ đang dùng ánh mắt lột đi từng lớp, từng lớp y phục của y, liền tức giận đến sắc mặt xanh mét, chính là lại không tiện phát tác, đành phải nhẫn nhịn, nhu hoà đáp lễ:

“Sở Vương thúc hữu lễ.”

Sau đó quay đầu nói vối Lăng Nhàn Vân: “Lăng đại nhân, chúng ta mau mau trở về, chớ để cho các vị đại nhân trong điện phải sốt ruột.”

Lăng Nhàn Vân đè ngực, nói: “Tiên sinh thỉnh đi trước, ta thân thể cảm thấy không khoẻ, muốn ngồi nghỉ một lát.”

“A, Nhàn Vân không thoải mái sao, nhanh đến đình nghỉ mát ngồi, thân thể của ngươi quan trọng nhất, Sở quốc một ngày sao có thể thiếu được ngươi. Tiến vào tiến vào......”

Sở Thượng Hồ vừa nghe Nhàn Vân nói không thoải mái, liền vội vội vàng vàng chạy qua đỡ hắn vào đình nghỉ mát.

——————————————————-

[1] ký lai chi tắc an chi: xuất hiện trong “Luận ngữ – Quý thị” của Khổng tử: “Phu như thị, cố viễn nhân bất phục, tắc tu văn đức dĩ lai chi. Ký lai chi, tắc an chi.” – Ý là khi có chuyện xảy đến thì nên chấp nhận mà xuôi theo nó.

Thiếu niên trong chòi nghỉ mát đã mặc y phục, thấy bọn họ tiến đến, thức thời lui sang một bên, đem màn trúc cuốn lên, khiến không khí tươi mới bên ngoài tràn vào.

Liễu Nguyên Khanh đứng tại chỗ ngây ngốc một chút, sau liền kiên quyết theo vào chòi nghỉ mát. Hắn và Lăng Nhàn Vân cùng đi đến nơi này, về tình về lý hắn đều không thể để Lăng Nhàn Vân một mình ở đây, nếu như để Lăng Nhàn Vân lưu lại ác cảm, sau này sẽ không hay.

Thân thể Lăng Nhàn Vân có thực không thoải mái? Mới là lạ! Mấy ngày nay hắn tâm tình dồi dào sung mãn, lại tĩnh dưỡng thoả đáng, thân thể so với bất kì lúc nào trước đây đều tốt hơn. Hắn cố ý nói như vậy, chính là muốn dụ Liễu Nguyên Khanh lưu lại. Dụ Liễu Nguyên Khanh lưu lại làm cái gì? Hắc hắc, Lăng Nhàn Vân trong bụng cười đến cực âm hiểm.

“Tên kia… Ngươi….Chính là ngươi…” Đem người thiếu niên bên cạnh Sở Thượng Hồ gọi đến, Lăng Nhàn Vân không quên làm ra bộ dáng yếu ớt.

Thiếu niên sợ hãi nhìn Sở Thượng Hồ liếc mắt một cái, khiến cho Sở Thượng Hồ không vui trừng mắt: “Nhìn cái gì vậy, còn không đi qua chờ sai bảo.”

Thiếu niên lúc này mới hướng Lăng Nhàn Vân đi qua, thấp giọng nói: “Đại nhân có gì phân phó?”

“Dâng trà.” Lăng Nhàn Vân ngắn gọn phân phó, quyết định chính là nâng trà xem cuộc vui.

Thiếu niên nhìn ra mảnh vườn đen kịt, có chút sợ hãi, nhưng cũng không dám thất lễ, tranh thủ thời gian đi tìm trà.

Bên cạnh đó, Sở Thượng Hồ la rầy thiếu niên kia nhưng tầm mắt lại chưa rời Liễu Nguyên Khanh nửa khắc, cặp mắt toả nhiệt sáng quắc nhìn chăm chú khiến Liễu Nguyên Khanh đứng ngồi không yên.

Phải nói Liễu Nguyên Khanh từ nhỏ nhất định là tướng mạo xuất chúng, người nhìn qua cũng không ít. Khi hắn thân là bình dân, hắn luôn tự cao tài giỏi, trước giờ đều là khinh thường người khác, những người đó kính hắn tài giỏi, biết hắn tất có ngày nổi danh, cho nên không dám đắc tội hắn. Huống hồ bây giờ hắn thân là trọng thần của Hoàn Hầu phủ, tự nhiên càng không có người dám nhìn thẳng vào hắn, chẳng giống như Sở Thượng Hồ không kiêng nể gì cả. Thế nhưng, nơi này là Sở quốc, Sở Thượng Hồ lại có thân phận địa vị cực cao, vậy nên, Liễu Nguyên Khanh dù là tự phụ cũng không dám đắc tội. Vũ nhục như thế, hắn cũng đành phải cắn răng nhịn, nhưng trên khuôn mặt tránh không được có một ít dị dạng.

Lăng Nhàn Vân tất nhiên nhìn thấy biểu tình của Liễu Nguyên Khanh, trong lòng cực kỳ hả giận, liếc mắt nhìn Sở Thượng Hồ, thấy hắn một bộ sắc mê tâm khiếu[1], hận không thể đi lên đá hắn, lúc này hắn lại phát ngốc cái gì mà vẫn không đi lên thi triển nhất hạ triền nhân đại pháp[2], chọc tức chết Liễu Nguyên Khanh là tốt nhất.

Sở Thượng Hồ cuối cùng không phụ Lăng Nhàn Vân một hồi khổ tâm, đem Liễu Nguyên Khanh từ trên xuống dưới nhìn tỉ mỉ, vẻ mặt tươi cười tiến lại gần, nói: “Nghe danh đã lâu… Tấn Liễu tiên sinh chính là nhân vật đẹp tựa như tiên, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, thế gian khó tìm.” Vừa nói, một bên ngả ngớn dùng tay sờ lên mặt Liễu Nguyên Khanh.

Liễu Nguyên Khanh sắc mặt cứng đờ, nổi lên vài phần thanh sắc, không vết tích xoay đầu đi, lờ đi đôi tay hạnh kiểm xấu của Sở Thượng Hồ, miễn cưỡng đáp: “Sở vương thúc chê cười, xinh đẹp là hình dung nữ tử, Nguyên Khanh đường đường năm thước…”

Lời này còn chưa nói xong, tay Sở Thượng Hồ không ngờ lại có thể sờ lên bắp đùi của hắn, Liễu Nguyên Khanh vừa sợ vừa giận, vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Lăng Nhàn Vân.

“Lăng đại nhân…”

Lăng Nhàn Vân đang vô cùng hả giận, bỗng thấy Liễu Nguyên Khanh hướng hắn đi tới, lập tức vỗ ngực làm ra bộ dạng hư nhược vô lực.

“Tấn… Tấn Liễu tiên sinh… Các người cứ tùy tiện tán gẫu… Ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi… Không… Không cần phải lôi ta vào…”

“Đúng vậy a đúng vậy, Tấn Liễu tiên sinh, sang bên này ngồi, không cần phải để ý hắn, hắn thường xuyên như thế, để hắn một mình ở đằng kia nằm là tốt rồi.”

Sở Thượng Hồ theo sát, dắt tay Liễu Nguyên Khanh hướng bên cạnh ngồi, mà Liễu Nguyên Khanh không hề đề phòng bị hắn lôi thiếu chút nữa an vị trên đùi hắn.

“Buông tay!” Liễu Nguyên Khanh vô cùng tức giận, trên khuôn mặt trướng đắc rất đỏ, trên tay vận lực, đem Sở Thượng Hồ chưởng văng ra ngoài.

“Ai ui…”

Sở Thượng Hồ nằm ở trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Liễu Nguyên Khanh thật chưa từng nghĩ Sở Thượng Hồ đường đường là Sở vương của Sở Quốc, trên người một chút võ công cũng không có, lại dễ dàng bị quăng ra ngoài như vậy. Hắn ngây ra một lúc, liền tỉnh ngộ lại, biết mình lần này vụng về, có một chút kích động, nếu như bị Sở Thượng Hồ lấy chuyện này ra nói hắn công kích Sở vương, đến lúc đó có thể lớn chuyện.

Mặc kệ trong lòng bực bội hận không thể đem Sở Thượng Hộ ra đánh một trận, trên khuôn mặt Liễu Nguyên Khanh lại làm ra vẻ không phải cố ý, đi qua đỡ Sở Thượng Hồ đứng lên, trong miệng còn không ngừng xin lỗi.

Sở Thượng Hồ trong miệng lầm bầm, một bộ đau đến sắp chết, lại thừa lúc Liễu Nguyên Khanh dìu hắn, hai tay ăn đậu hủ Liễu Nguyên Khanh nhiều một chút, tranh thủ rút ngắn khoảng cách. Lăng Nhàn Vân từ đầu đến cuối vẫn xem trò vui, trong mắt thoáng qua một tia đắc ý.

Lăng Nhàn Vân đã sớm nhìn ra Sở Thượng Hồ là cố ý khiến Liễu Nguyên Khanh ném hắn ra, cười trộm đến ruột đều thắt lại, nhưng phải cố nhịn. Gặp ánh mắt Sở Thượng Hồ ném qua, hắn lập tức lại trở lại bộ dáng nửa chết nửa sống, làm cho Sở Thượng Hồ trừng mắt nhìn hắn. Tuy vậy, Lăng Nhàn Vân lúc này tâm tư đã chuyển tới trên người Đào Nhạn Quân, thầm nghĩ nếu như Nhạn Quân thấy một màn như vậy, chắc chắn sẽ giải tỏa một chút bực bội.

Liễu Nguyên Khanh cũng không thể nhịn được nữa, áp chế tức giận đem Sở Thượng Hồ dìu đến bên cạnh ngồi xuống. Hắn không dám vận lực, vất vả lắm mới đem hai tay Sở Thượng Hồ từ trên người đẩy xuống, đang muốn lui xa chút, Sở Thượng Hồ lại đưa tay lôi kéo, bắt được tay áo hắn, khiến Liễu Nguyên Khanh liền rụt tay lại, không chú ý làm ống tay áo bị kéo xuống, mặt hắn lập tức đều đen, toàn thân cũng bực bội đến phát run, hít mạnh vài hơi lãnh khí mới nén được tức giận cuồn cuộn, lấy cớ phải thay quần áo, gần như ngay lập tức dùng khinh công rời khỏi chòi nghỉ mát.

“Ha ha ha ha ha…”

Chòi nghỉ mát tuôn ra tiếng cười to, Sở Thượng Hồ cầm ống tay áo để ở chóp mũi ngửi ngửi, nói: “Tay áo mỹ nhân, đầy mùi thơm mát, tuyệt vời, quá tuyệt vời.”

Lăng Nhàn Vân dừng cười, nói: “Thế nào, nhìn trúng hắn rồi sao? Vậy ngươi cần quyết tâm nhiều hơn, thừa lúc người đang Sở quốc, ngươi muốn thế nào đều được, chứ chờ hắn về nước, ngươi muốn chạm hắn bảo đảm khó hơn lên trời.”

Sở Thượng Hồ cười hắc hắc, nói: “Ngươi ít hãm hại ta, hắn đắc tội ngươi là chuyện của hắn, ta cũng không đắc tội ngươi, đừng đem những chuyện vô bổ đẩy lên người ta. Ta cũng không muốn giống Đào Nhạn Quân cùng Bùi Thanh năm đó, bị người viết văn vẻ truyền tay nhau mắng đồi phong bại tục.”

Lăng Nhàn Vân vừa nghe hắn nhắc tới Đào Nhạn Quân, sắc mặt lập tức trầm xuống, liếc mắt thấy thiếu niên hắn vừa sai đi tìm trà đã trở lại, nhân tiện nói: “Ngươi Sở vương thúc bên ngoài danh tiếng đã thối rữa từ lâu, trong phủ nuôi không ít mỹ thϊếp luyến đồng, thế nào còn sợ người mắng?”

“Dưỡng mỹ thϊếp luyến đồng là một chuyện, cùng nam nhân đoạn tay áo tương giao là một chuyện khác, sao có thể gom lại thành một. Hân nhi, châm trà.”

Thiếu niên kia liền để khay xuống, rót nước cho Lăng Nhàn Vân cùng Sở Thượng Hồ.

Sở Thượng Hồ uống trà nhuận nhuận cổ, mới nói: “Nói đi, vị Tấn Liễu tiên sinh kia thế nào đắc tội ngươi, khiến cho ngươi phải như thế chỉnh hắn?”

Lăng Nhàn Vân trừng mắt nhìn, cũng nhấp một miếng nước trà, mới đáp: “Ai nói hắn đắc tội ta, ai nói ta chỉnh hắn?”

Sở Thượng Hồ cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải chỉnh hắn, vậy ngươi giả vờ không thoải mái làm cái gì, lại đưa ta ánh mắt ra hiệu làm cái gì?”

“Ta thân thể bất hảo, ngươi cũng không phải không biết, vốn không cần phải giả vờ, càng không cần đưa mắt ra hiệu, bất quá là đôi mắt có một ít mệt mỏi mà thôi. Còn nữa, hắn là Tấn quốc cử tới, ta còn sợ chiêu đãi không tốt phá hủy quan hệ hai nước, sao có thể tìm cách chỉnh hắn.” Lăng Nhàn Vân lúc này vẻ mặt vô cùng vô tội.

Sở Thượng Hồ bực bội, nói: “Không ngờ thì ra là ta tự mình đa tình, vừa rồi diễn như vậy nhất định là làm cho ngươi chê cười.”

Lăng Nhàn Vân giảo hoạt cười: “Sở vương thúc thương tiếc ta, nguyện ý diễn trò khiến ta vui vẻ, làm bệnh trên người ta hạ thấp hơn nửa, lòng ta tất nhiên là cảm kích muôn phần.”

Sở Thượng Hồ bực bội nghiến răng, nhưng đối với Lăng Nhàn Vân không có biện pháp, đành phải nói: “Ngươi vẫn còn nói được tiếng người.”

Thành công vì Đào Nhạn Quân thải ra một hơi ác khí, Lăng Nhàn Vân trong lòng đắc ý trở về biệt viện, không nhịn được muốn từ bí đạo sang liếc nhìn Đào Nhạn Quân một cái, nhưng bị Ôn tổng quản cứng rắn ngăn cản, lấy lý do là trời sắp sáng sợ trễ giờ lâm triều.

Lăng Nhàn Vân trong lòng phấn khởi, hận không thể lập tức nói cho Đào Nhạn Quân chuyện này mới tốt, thế nhưng lại sợ Đào Nhạn Quân biết Liễu Nguyên Khanh đến Sở quốc, suy đi nghĩ lại rốt cuộc chịu đựng không đi tìm Đào Nhạn Quân. Nhưng một ngày không thấy, chính xác hơn là một ngày một đêm, Lăng Nhàn Vân cả người đều không được tự nhiên, như mất hồn mất vía, trong lòng như đã đánh mất cái gì đó, bãi triều xong thì vội vã quay về thay đổi y phục, ở trong phòng đi đi lại lại, do dự có nên trở về Lăng phủ một lần.

Bộ dáng trong lòng không yên của hắn khiến Ôn tổng quản xem không nổi, nói: “Đại nhân, ngài nên nghỉ.”

“Ân…”

Lăng Nhàn Vân theo thói quen lên tiếng, nhưng lại tiếp tục qua qua lại lại, Ôn tổng quản vừa bực mình vừa buồn cười đem hắn mạnh mẽ đẩy đến trên giường, nói: “Đại nhân, ngài có chuyện trong lòng nếu muốn nghĩ thì hãy nằm nghĩ, đi tới đi lui rất hao tốn khí lực.”

Lăng Nhàn Vân đang suy nghĩ chuyện gì, một lòng toàn bộ đặt trên người Đào Nhạn Quân, bị Ôn tổng quản nhấn một cái, lại nảy ra một ý nghĩ, hỏi: “Ôn tổng quản, ông giúp ta nghĩ vài chiêu, làm thế nào mới có thể khiến Liễu Nguyên Khanh mau trở về Tấn quốc?”

Ôn tổng quản bật cười: “Đại nhân, ngài thông minh cả đời, sao lại hướng lão nô hỏi phương pháp.”

Lăng Nhàn Vân điều chỉnh một tư thế thoải mái, nghiêng đầu, suy nghĩ đáp: “Ta mặc dù ghét người này, nhưng hắn dù sao cũng là Tấn quốc cử đến, ngầm trêu cợt thì được, ta không thể vì tư tâm mà ảnh hưởng quốc sự, chỉ là hắn còn ở một ngày ta không thể thản nhiên đối diện Nhạn Quân, trong lòng thực khó chịu.”

Ôn tổng quản lắc đầu than nhẹ, nói: “Đại nhân, lão nô xem ngài đây là nghĩ nhiều đến loạn rồi, ngài không phải đã làm như vậy sao, cần gì phải cùng lão nô hỏi phương pháp.”

“Cái gì?” Lăng Nhàn Vân nghi hoặc nhìn Ôn tổng quản.

“Hôm qua ban đêm, ngài cùng Sở vương thúc liên thủ cùng nhau diễn, hơn nữa diễn trên cả thành công. Tấn Liễu tiên sinh đó, nghe nói là một người cực kì trọng thể diện. Nếu trong thành có tin đồn truyền ra, hắn nhất định không nhịn được, không cần đuổi cũng sẽ đi.”

“Cáo già, cái phương pháp đê tiện này ông cũng nói ra được? Ông cho rằng ta không nghĩ tới sao, chỉ là Sở vương thúc làm việc tùy ý, hôm qua ban đêm cũng không biết thế nào lại xuất hiện ở hoa viên sau điện Chính Đức, thấy hắn tâm tình không tệ, ta mới tỏ ý mời hắn giúp ta diễn, ai biết hắn lần tới có chịu phối hợp hay không, ta chỉ sợ tâm tình của hắn biến đổi, không giúp ta thì thôi, lại còn phá hỏng chuyện của ta.”

“Chuyện này đơn giản, đại nhân tiến cung cùng Vương thái hậu tâm sự việc nhà không phải được sao.”

Lăng Nhàn Vân lặng người, ngồi xuống vỗ đầu, suy nghĩ nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, thiếu chút nữa đã quên, Sở vương thúc nghe tỷ tỷ ta nhất, ta đây liền tiến cung.”

Ôn tổng quản vốn định ngăn lại, rồi lại thu tay, nhìn Lăng Nhàn Vân giống đứa nhỏ vội vã, không nhịn được lại bật cười, nhìn hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng thấy được bộ mặt xúc động của đứa nhỏ này.

Lăng Nhàn Vân lần này tiến cung, mãi cho đến chạng vạng mới về, chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, cũng biết hắn nhất định là thuyết phục được Vương thái hậu, có lẽ Sở vương thúc bên đó đã không còn vấn đề. Ở biệt viện một hồi, Ôn tổng quản buộc hắn đi nghỉ ngơi, vừa ngủ tỉnh lại chính là nửa đêm, hắn khoác áo choàng đi qua bí đạo.

Không khí trong bí đạo cực kì bức bí, mỗi lần trở về Lăng Nhàn Vân đều có cảm giác không thoải mái, chỉ là niềm vui tức khắc có thể nhìn thấy Đào Nhạn Quân khiến bao nhiêu không khỏe trong hắn đều bay hết, cửa bí đạo cách Đông sương không xa, ra bí đạo hắn rón ra rón rén vào Đông sương, chỉ lo lắng đánh thức Đào Nhạn Quân.

Trong phòng một mảnh đen kịt, không thể đốt đèn, Lăng Nhàn Vân lấy ra một viên dạ minh châu mang theo tùy thân, miễn cưỡng có thể thấy rõ tình hình trong phòng.

Mền được xếp ngăn nắp, trên giường không có một bóng người.

Dạ minh châu từ trong tay rơi xuống đất, Lăng Nhàn Vân quơ quơ, bỗng cảm thấy ngực tê buốt, mặt hắn lập tức trắng bệch.

Nhạn Quân đi rồi, y đi rồi… Đi rồi… Trước mắt tối sầm, Lăng Nhàn Vân mất đi tri giác.

Lăng Nhàn Vân vừa hôn mê, không bao lâu đã bị Ôn tổng quản theo sau phát hiện, nhăn mặt đem người ôm đến trên giường, từ trong ngực lấy ra một dược bình nhỏ, bỏ hai viên vào miệng hắn, liền kêu hạ nhân đi thỉnh Yến đại phu.

Khuya khoắt thế này, thế nhưng phải một hồi lăn qua lăn lại, tiếng vó ngựa chạy như bay không biết làm tỉnh giấc bao nhiêu người, mới đem Yến đại phu mời vào Lăng phủ. Vừa vào phòng, không nói nhiều, đầu tiên vội vàng bắt mạch cho Lăng Nhàn Vân.

“Yến đại phu, bệnh của đại nhân…” Ôn tổng quản ở bên cạnh quan sát sắc mặt thầy thuốc, cảm thấy thấp thỏm bất an, chỉ sợ Lăng Nhàn Vân lần thứ hai phát bệnh.

Yến đại phu sắc mặt cũng không tốt, một bên bắt mạch, một bên từ hành trang lấy ra mười hai ngân châm, dùng ánh nến làm nóng, sau đó cẩn thận cắm vào mấy chỗ huyệt vị trên ngực Lăng Nhàn Vân.

“Ôn tổng quản, Lăng đại nhân chỉ là nhất thời nóng lòng mà hôn mê, tỉnh lại sẽ không sao.”

Một câu nói kia của Yến đại phu trái tim Ôn tổng quản bình tĩnh lại, lúc này mới cảm thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Nhưng mà Yến đại phu nói một câu lại dẫn theo vài phần trách cứ: “Lăng đại nhân trời sinh tâm mạch không được đầy đủ, tối kỵ nhất chính là trong lòng đột nhiên biến động, dễ dàng hôn mê bất tỉnh, không cẩn thận liền quy thiên. Ta từng nhiều lần dặn, nếu muốn Lăng đại nhân bình an đến già, nhất định không thể động tình, Ôn tổng quản ngươi đều xem như gió thổi bên tai.”

Bị đại phu nhỏ hơn mình vài tuổi trách cứ, mặt Ôn tổng quản nóng lên, rồi lại không thể nào biện giải, chỉ là than nhẹ một tiếng nói: “Yến đại phu, lời của ngươi ta phi thường nhớ kỹ, chỉ là đại nhân nhà ta… Hắn đâu chỉ là động tình, rõ ràng là tình kiếp tới rồi, trốn cũng trốn không thoát a.”

“Tình kiếp?” Yến đại phu cẩn thận nhổ xuống ngân châm, bỗng nói, “Chẳng lẽ là Sở Đào Tiên sinh?”

Ôn tổng quản bất lực vuốt tay, hắn không để ý Lăng Nhàn Vân nhìn trúng là nam hay là nữ. Vấn đề là Đào Nhạn Quân này, thật sự là không dễ đối phó, không nói trái tim hắn sớm đã có người, cho dù có không người, Lăng Nhàn Vân muốn có tim của hắn, đó cũng là cả một quá trình gian nan. Đào Nhạn Quân không phải người dễ dàng nghe lời, thân thể đại nhân nhà mình, chỉ sợ là chịu không nổi hắn lăn qua lăn lại.

Lần trước đến chẩn bệnh đã thấy Lăng Nhàn Vân cực kì lưu tâm Đào Nhạn Quân, nguyên lai đúng là có chuyện, Yến đại phu ha hả cười, nói: “Ánh mắt Lăng đại nhân cũng không tệ, chỉ tiếc Sở Đào tiên sinh đó đôi mắt trị không hết, sợ là không thể tận tâm chiếu cố Lăng đại nhân được.”

“Ta xem là đại nhân ta chiếu cố hắn mới đúng… Ngươi còn cười…” Ôn tổng quản tức giận trừng mắt nhìn Yến đại phu, “Ta nói… Ngươi này làm đại phu, có dược gì có thể làm cho đại nhân nhà ta đối Sở Đào tiên sinh chết đi phần tâm tình này không?”

Yến đại phu lại vuốt râu, cười nói: “Hết hy vọng rồi, dược không có, nhưng phương thuốc si tình thì có. Đầu tiên chế dược đưa cho Lăng đại nhân, sau đó trộn lẫn vào trong rượu đưa cho Sở Đào tiên sinh uống, chắc chắn sẽ đối Lăng đại nhân khăng khăng một mực, quyết không buông tay.”

“Phương thuốc thiếu đạo đức như vậy ngươi cũng có?” Ôn tổng quản vốn là thuận miệng nói như thế, cũng không nghĩ Yến đại phu thật sự là có loại thuốc cổ quái này.

Yến đại phu trừng mắt, xách cái hòm thuốc để trên vai, vừa đi vừa nói: “Thiếu đạo đức thì sao, nói cho ngươi biết, thuốc này bào chế khó khăn, dược liệu ta góp nhặt hai mươi năm, cũng đành phải bán hai lượng bạc, ngươi rốt cuộc cần hay không cần?”

“Cần, thế nào không cần, chế cho tốt, rồi cho ta một liều.”

Tiễn Yến đại phu, Ôn tổng quản về lại trong phòng, liếc mắt thấy Lăng Nhàn Vân tỉnh lại, khởi động thân thể xuống giường, hắn một bước xông lên đem người dìu trở lại, thì thầm: “Tiểu tổ tông, ngài vẫn là nằm cho tốt, đừng có gấp, Sở Đào tiên sinh không phải đi rồi, hắn hôm qua đi Thanh Lương sơn trang, lão nô đây không phải là không báo cho ngài, ngài trước tiên nằm xuống.”

“Thanh Lương sơn trang?” Ngực Lăng Nhàn Vân bỗng buông lỏng, lâm râm nhớ tới tựa hồ là có chuyện như thế, hắn đã đáp ứng cho Đào Nhạn Quân đi chỗ kia giải sầu.

“Đúng vậy, lão nô đã an bài mười hộ vệ theo ngài ấy, đều là hộ vệ thứ nhất trong phủ, ngài đừng lo lắng.”

“Những người đó thận trọng không?” Lăng Nhàn Vân tranh thủ thời gian hỏi, hắn hiện nay sợ nhất nhất định là Đào Nhạn Quân biết Liễu Nguyên Khanh tới Sở quốc.

“Đều dùng chỉ khâu miệng mà, bảo đảm một ngọn gió cũng không lộ, còn có bọn họ đi tiền trạm, bảo đảm Sở Đào tiên sinh cả nửa câu nhàn thoại cũng nghe không được.”

Lăng Nhàn Vân lúc này mới hoàn toàn yên tâm, lại nói: “Ôn tổng quản, thỉnh Vương thúc đến.”

“Đại nhân, ngài hiện giờ không nên nghĩ chuyện này.”

“Cơ thể của ta rất tốt, Minh Nhi ngươi đi thay ta xin phép, nói bệnh của ta lại tái phát, phải ở trong phủ tĩnh dưỡng mấy ngày, xin miễn tất cả thăm hỏi thăm bệnh. Chuẩn bị lên xe, chúng ta đi Thanh Lương sơn trang.”

Ôn tổng quản nhất thời im lặng, một hồi lâu mới lắc đầu thở dài. Cái vị Sở Đào tiên sinh này, quả thật là khắc tinh của đại nhân nhà mình nha. Không có biện pháp, đành phải chiếu theo phân phó của Lăng Nhàn Vân mà đi làm, trong lòng âm thầm ngóng trông dược của Yến đại phu, sớm ngày đưa tới mới là hay nhất.

Mặc kệ Lăng Nhàn Vân lòng nóng như lửa đốt, nhưng việc xuất hành của hắn vẫn phải chuẩn bị rất nhiều, dù cho đã là người trưởng thành, áo cơm dụng cụ ngày thường của hắn toàn bộ vẫn đều mang theo. Chỉ là chuẩn bị mấy thứ này cũng muốn hết một ngày đêm, Lăng Nhàn Vân trong lòng nhớ Đào Nhạn Quân, suốt đêm khó ngủ, chỉ có thể thầm hận thân thể của chính mình bạc nhược.

Ban đêm ngủ không được, từ trên giường đứng lên, Lăng Nhàn Vân mở cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, sau tầng mây, một vòng trăng sáng nửa ẩn nửa hiện.

“Trăng sáng thiên lý ký tương tư[3]…” Lăng Nhàn Vân cúi đầu,nhẹ nhàng hít một tiếng, kỳ thực Thanh Lương sơn trang cũng chỉ cách vùng ngoại ô năm dặm mà thôi, thế nhưng không thấy mặt, cùng ngàn dặm lại có cái gì khác biệt, ánh trắng trước mắt dần dần biến ảo thành gương mặt Đào Nhạn Quân.

Một ngày không thấy, hắn đã là tưởng niệm đến như thế này. Trong tương lai, nếu Đào Nhạn Quân thật sự muốn đi, bảo hắn làm sao không tiếc. Suy nghĩ như thế, ngực lại nhói lên một chút đau, bàn tay không tự chủ được đè xuống chỗ đau trong lòng. Lúc này, Lăng Nhàn Vân mới giật mình, ảo giác trước mắt tan biến, một con phi điểu rất nhanh lướt qua bầu trời Lăng quý phủ, nhưng Lăng Nhàn Vân lại không chú ý tới, chỉ mãi hãm sâu ở tâm tư vừa dâng lên trong lòng.

Phi điểu đó là một con quạ đen, bay qua Lăng phủ, đi qua bốn con phố, rốt cuộc đáp xuống một bệ cửa sổ, phát ra ba tiếng oa oa. Phiến cửa sổ đó rất nhanh mở ra, một bóng người khoác y phục nhìn thoáng qua quạ đen, trong mắt lộ ra biểu tình kinh ngạc, lập tức đóng lại cửa sổ. Không bao lâu, cửa sổ lại mở, đi ra là một người mặc áo dạ hành, nhờ vào ánh trăng, lộ ra dung nhan tinh xảo, chính là Liễu Nguyên Khanh. Quạ đen oa một tiếng bay lên, Liễu Nguyên Khanh mủi chân ở trên bệ cửa nhẹ nhàng điểm, người vô thanh vô tức tan biến trong bóng tối.



Chú thích

[1] Sắc mê tâm khiếu: mê cái đẹp

[2] nhất hạ triền nhân đại pháp: nhất: thứ nhất, triền: đu bám, nhất hạ triền nhân đại pháp có thể hiểu là “kĩ thuật đu bám người hạng nhất”.

[3] Trăng sáng thiên lý ký tương tư: Trắng sáng ngàn dặm gửi tương tư