Món đồ trang trí đó đã tốn của nàng rất nhiều tâm sức, vừa phải điêu khắc ra ý cảnh, vừa phải tránh những chấm đen có thể thấy ở khắp nơi bên trong, cuối cùng mấy học sinh bọn họ suýt chút nữa phát điên.
Ngụy Lam nhớ lại chuyện trước kia, trên mặt nhịn không được nở nụ cười: “Được, cảm ơn lão bản."
"Không cần khách sáo, thế này đi, ngươi nói cho ta biết địa chỉ, đợi qua giữa trưa, bên ta không bận sẽ cho người mang tất cả đồ đến cho ngươi, bao gồm cả đống nguyên liệu này, bạc thì ngươi trả trước một nửa là được." Doanh Nương sợ Ngụy Lam không yên tâm, dứt khoát để nàng trả một nửa.
Ngụy Lam cười cười, trực tiếp lấy ra năm lượng bạc: “Không cần đâu lão bản, ta tin ngươi, ta ở Lục phủ trong thành, các ngươi đến lúc đó đi vào từ cửa sau là được, chỗ ta ở gần cửa sau hơn."
"Lục phủ? Lục phủ nào?" Doanh Nương hỏi, dù sao thành Phan Dương lớn như vậy, nhà họ Lục không chỉ có một, nàng ta sợ đưa nhầm chỗ.
"Chính là Lục phủ giàu có nhất thành Phan Dương, đã cưới một Càn Nguyên ở rể ấy." Ngụy Lam thản nhiên nói, cứ như người ở rể đó không phải là nàng vậy.
"Cô nương, ngươi là người của Lục phủ sao?" Doanh Nương bị lời nói của Ngụy Lam làm cho nửa ngày không nói nên lời.
Ngụy Lam gật đầu: “Ừm, vậy xin nhờ lão bản buổi chiều cho người đưa đến, ta sẽ nói trước với người ở cửa sau."
"Được, được." Doanh Nương lên tiếng.
"Vậy ta đi trước đây." Ngụy Lam nói xong, liền đi ra ngoài chợ, nàng vừa đi, vừa thỉnh thoảng nhìn ngó những sạp bán nguyên liệu ngọc thạch xung quanh.
Nàng đang quan sát người khác mua nguyên liệu, muốn từ đó tìm hiểu đại khái giá cả nguyên liệu ngọc thạch ở cổ đại, nàng gả vào Lục phủ mỗi tháng có năm mươi lượng bạc tiền công, nhưng cũng không thể tiêu xài lung tung, dù sao ai cũng không muốn làm kẻ ngốc bị người ta lừa.
Quan sát một đường, Ngụy Lam phát hiện, trong số những loại ngọc thạch này, vẫn là phỉ thúy quý nhất, tiếp theo là loại dương chi ngọc trắng nõn, còn có một số loại ngọc thạch, Ngụy Lam nhìn từ xa, cảm thấy giống như ngọc Hòa Điền ở hiện đại.
Nhưng mà ngọc Hòa Điền phân ra rất nhiều loại, sau khi tiêu chuẩn mới của quốc gia thay đổi, bình thường chỉ cần hàm lượng đá thấu thiểm đạt trên 90% trở lên, đều có thể được cấp giấy chứng nhận là ngọc Hòa Điền, hơn nữa ở hiện đại, phân biệt các loại ngọc Hòa Điền, cũng phải xem nơi sản xuất của ngọc Hòa Điền.
Hiện tại nàng đang ở cổ đại, không có những dụng cụ tinh vi đó, càng không có cơ quan kiểm định, chỉ có thể dựa vào mắt mình để phán đoán các loại ngọc thạch.
Ngụy Lam ở bên ngoài quan sát cả một buổi sáng, nàng cũng không cảm thấy quần áo hoa lệ của mình không hợp với nơi này.
Buổi trưa, Ngụy Lam về phủ, Lý Châu Phượng bởi vì buổi sáng chọc cho Ngụy Lam không vui, lúc này lại thay đổi sắc mặt, đối với Ngụy Lam rất ân cần.
"Chủ quân đã về rồi sao? Trong tiểu trù phòng đã chuẩn bị xong thức ăn, bây giờ có cần dọn cơm lên không?" Lý Châu Phượng ân cần hỏi.
Ngụy Lam thản nhiên gật đầu: “Ừm."
Một lát sau, có tỳ nữ bưng khay gỗ tới, bên trên đặt một chiếc chậu đồng nhỏ dùng để rửa tay.
Sau khi Ngụy Lam rửa tay xong, thức ăn bên tiểu trù phòng cũng lần lượt được bưng lên.
Lý Châu Phượng cười nói với Ngụy Lam: "Chủ quân từ từ dùng, vậy chúng ta lui xuống trước, ngài có gì phân phó, cứ việc gọi chúng ta là được."