Ánh trời chiều ấm áp, từ cửa sổ thủy tinh tràn vào, yên ắng mà thanh bình khiến người ta phải si mê, Tô Lưu Cảnh vẫn như thường ngày, ngồi trong căn phòng sáng sủa, tỉ mỉ sửa đổi từng chi tiết, không muốn có bất kỳ tỳ vết nào. Đối với mọi tác phẩm của mình cô đều muốn chúng hoàn mỹ nhất, có lẽ gần như cố chấp, không cho phép có bất kỳ sai lầm hoặc tỳ vết nào, có lẽ, cũng có lẽ là bởi vì việc thiết kế này luôn xuất phát từ trong nội tâm sâu thẳm.
Một hồi chuông nhạc cổ điển vang lên, Tô Lưu Cảnh để điện thoại bên tai, ánh mắt vẫn chăm chú vào tác phẩm trong tay: "Hello, Elly~"
Đó là người đại diện Elly, một cô gái xinh đẹp đến từ Bắc Mĩ, nhưng lại mang tác phong mạnh mẽ kiên quyết hệt như Mary, tuy nhiên cũng vô cùng nhanh nhẹn chuyên nghiệp, chính vì vậy, nên Tô Lưu Cảnh mới chọn cô ấy lúc đó vẫn còn vô danh từ hơn một ngàn thí sinh ứng tuyển làm người đại diện cho mình, để cô ấy đứng trước ứng phó với những thương nhân ăn thịt người kia. Mà kết quả cũng nói cho cô biết, không thể nghi ngờ, sự lựa chọn của mình là vô cùng chính xác.
"Suzzy, hôm nay có một vị tiên sinh tới tìm tôi nói muốn mua thiết kế của cô, về phần giá cả có thể gấp hai lần so với trước kia".
"Hửm? Những chuyện này cô thay mặt tôi xử lý là tốt rồi". Tô Lưu Cảnh thong thả nói, mặc dù bản thiết kế hiện tại vẫn thường được đưa lên bảy con số, hơn nữa lần này còn được tăng gấp đôi, quả thật không thể nghi ngờ là một món hời.
"Anh ta nói giá tiền còn có thể tăng nữa, nhưng mà, ừm. . . . . .Anh ta muốn gặp cô một lần". Elly hơi chần chừ nói, bởi vì cô biết quy tắc của Tô Lưu Cảnh, không hề muốn đối mặt với những thương nhân kia, cho nên mấy năm qua vô luận có đạt được giải thưởng gì, bị người ta nghiêm nghị phê phán ra sao, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không ra mặt. Nhưng lần này giá tiền được đẩy lên gấp đôi, đối với một món thì có lẽ cũng không đáng bao nhiêu, nhưng nếu như là một bộ thì sao đây? Không thể nghi ngờ là một khoản tiền khổng lồ!
Đầu bút Tô Lưu Cảnh hơi ngừng lại, sau đó lên tiếng trách cứ: "Tôi đã nói rồi, mặc kệ ra giá cao bao nhiêu, tôi cũng sẽ không ra mặt đâu!". Cô là một người thiết kế, chứ không phải một diễn viên xiếc, cô có nguyên tắc và kiên trì của mình, nếu không thì cô tình nguyện thối lui khỏi giới này, tiền bạc đối với cô chưa bao giờ có sức ảnh hưởng lớn cả.
El¬ly lập tức nói xin lỗi: "Ok, Suzzy, là lỗi của tôi, xin đừng để trong lòng, tôi sẽ lập tức từ chối anh ta". Người đại diện này vẫn luôn thấu tình đạt lý như vậy, vĩnh viễn hiểu được giới hạn của đối phương là ở đâu: "Nhưng vị tiên sinh kia nhờ tôi chuyển cáo đến cô, tên của anh ta!".
Hả? Tô Lưu Cảnh có chút nghi ngờ, bình thường có rất ít người đưa yêu cầu như thế này.
El¬ly ngập ngừng, khó khăn phát âm ra mấy khẩu âm Hán ngữ: "Anh ta nói, tên của anh ta là Hình —— Hạo —— Xuyên!".
Nghe thấy cái tên này, bút trong tay Tô Lưu Cảnh bất chợt trợt một cái, rơi xuống sàn nhà, lăn vào trong góc khuất.
"Alo? Suzzy, cô làm sao vậy?". El¬ly kinh ngạc hỏi, vì trong mắt cô, Suzzy vẫn là người rất lý trí, hiếm khi luống cuống như vậy.
Tô Lưu Cảnh nhanh chóng hồi hồn, sau đó nhặt bút lên, đáp: "Không có, không có gì!". Sau đó lại hàn huyên mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Tô Lưu Cảnh nhìn lên tờ giấy trắng, những những chữ vừa được viết trong vô thức, đôi mày xinh đẹp nhíu lại thật sâu. Chỉ thấy trên tờ giấy kia, viết ba chữ "Hình Hạo Xuyên", cũng không biết vì sao, mặc dù El¬ly không giải thích rõ nghĩa của cái tên đó nhưng bút của cô lại cực kỳ tự nhiên viết xuống mấy chữ này hệt như là lẽ tất nhiên phải vậy.
Anh ta là ai? Tại sao lại muốn nói tên của anh ta với mình?
Tô Lưu Cảnh hơi chau mày lại, sau đó cầm bút lên từ từ xóa đi mấy chữ mình vừa viết, trực giác nói cho cô biết, người này không nên đυ.ng vào, bởi vì chỉ cần nhìn mấy chữ này, ngực của cô liền đau đớn buồn bực, giống như bị cái gì đó nhét chặt vào. Cảm giác như thế, theo tự nhiên liền tránh né.
Thôi, có lẽ chỉ là người xa lạ, hoặc chỉ một thương nhân bình thường. Cuộc sống của cô bây giờ đã rất tốt rồi, không nên cầu mong quá nhiều. Cô tự khuyên bản thân mình như vậy. Nhưng sao tận đáy lòng lại vang lên những thanh âm thấp thỏm lo âu, giống như cuộc sống yên tĩnh sắp sửa bị phá vỡ.
******************OOXX************OOXX**************
Lưu Thừa nhìn BOSS nhà mình tức giận cúp điện thoại, sau đó nằm ngửa trên ghế sofa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Quả nhiên, cô ấy không đồng ý.
Ba ngày trước bọn họ bay tới Anh, lần này anh ta thậm chí còn cảm thấy dường như có hơi lỗ mãng, dù sao nhiều lần trước cũng không có quả gì, lần này chỉ dựa vào một tin tức trên đường, ngay cả mấy giây hình ảnh cũng hạn hẹp, liền tùy tiện tiến đến, đối với một Tổng giám đốc nắm cả Vương quốc thương mại của Châu Á trong tay mà nói chẳng khác nào trò đùa.
Chỉ dựa vào một hình ảnh, trừ lần đó ra không có gì cả, ai có thể bảo đảm đó thật sự là Tô Lưu Cảnh đây? Coi như là thật đi chăng nữa thì cũng có khả năng cô ấy chỉ tình cờ dừng chân ở Anh quốc sau đó lập tức rời đi lắm chứ, nếu vậy thì phải làm thế nào? Thân là Tổng giám đốc của một Tập đoàn, sao có thể xử trí theo cảm tính như thế?
Hai tay Lưu Thừa đặt ở trước người, khẽ khom lưng nói: "Tổng giám đốc, nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, vị tiểu thư Suzzy thần bí kia không phải là Tô tiểu thư. . . . . .". Sự hoài nghi này của anh ta cũng không phải không có đạo lý, thậm chí cực kỳ có lý là đằng khác. Mặc dù xa cách bốn năm, nhưng dù cho là ai cũng không cách nào tưởng tượng được, một Tô Lưu Cảnh ngay cả cổng trường đại học cũng không thể bước chân vào, thế nhưng lại trở thành Nữ vương trong giới thiết kế thế giới, Suzzy, đây quả thực là kỳ tích.
Mà trên thế giới, rất ít người thật sự sẽ tin tưởng vào kỳ tích này.
Hơn nữa, cô ta còn cự tuyệt gặp mặt.
Anh ta vẫn chưa nói hết, liền bị Hình Hạo Xuyên cắt đứt, anh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, kể từ khi tới Anh bọn họ cơ hồ không nghỉ ngơi, hiện tại quả thực rất mệt mỏi: "Lưu Thừa, tôi biết rõ cậu muốn nói gì, nhưng lần này tôi có thể khẳng định, nhất định là cô ấy".
Trước mặt của anh đang đặt những bản thiết kế của Suzzy, còn có cả mọi thông tin có liên quan đến người con gái này, Hình Hạo Xuyên vuốt ve những đường cong kia, nhẹ nhàng, dịu dàng giống như đối đãi với người yêu của mình.
Anh có cảm giác rất chắc chắn, lần này, nhất định sẽ không lầm. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, anh liền có thể cảm ứng được hô hấp, mạch đập của cô, giống như lúc này đây trong không khí cũng đang ngập tràn hơi thở của người con gái anh yêu.
Có lẽ cô vẫn còn hận anh, có lẽ cô sẽ cương quyết cự tuyệt anh, thì anh cũng sẽ nhất quyết không buông tha.
Nhưng lúc này anh còn không biết, hiện tại cô đã bị mất trí nhớ, mà một khi kí ức đã bị xóa nhòa chẳng còn gì đọng lại, đó mới chính là sự trả thù lớn nhất. . . . . .