Em gái Lưu Cảnh, cùng đi chứ", cô ta cất tiếng hỏi, trên mặt là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Đúng vậy, như thế nào mới đủ đây? Thắng lợi của cô ta chỉ để mình cô ta độc hưởng, sao có thể thỏa mãn được? Phải để cho Tô Lưu Cảnh nhìn thấy tận mắt, mới là điều cô ta mong muốn. Đúng vậy, cô ta muốn Tô Lưu Cảnh phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này. Có vậy sự trả thù mới có ý nghĩa!
Tô Lưu Cảnh quay đầu lại, nhìn cô ta, đột nhiên thấy thật buồn cười.
Cô gái này, hận cô đến thế sao? Lợi dụng hôn nhân của chính mình chỉ vì muốn trả thù cô? Thật đúng là. . . . . .
Tô Lưu Cảnh cúi đầu cười khổ, lần đầu tiên cô mới biết, thì ra bản thân mình lại quan trọng đến thế, quan trọng đến mức khiến người ta thực hận không thể hành hạ cô tới chết mới thôi. Nhưng, ai có thể nói cho cô biết: rốt cuộc cô đã phạm phải tội gì chứ?
Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn Hình Hạo Xuyên cách đó không xa, ánh mắt của anh sâu thăm thẳm, thâm thúy trước sau như một, tựa như vực sâu không đáy.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Có cần thiết không? Vào khoảnh khắc anh lựa chọn Tiếu Như Nghê thì lòng của cô liền sụp đổ rồi, vì thế không cần thiết phải nhìn cô như vậy, nếu không, cô sẽ lầm tưởng rằng anh đang thương hại mình, mà Tô Lưu Cảnh cô, thứ từ nhỏ đã không cần chính là lòng thương hại gì gì đó.
Tầm mắt chuyển về phía Tiếu Như Nghê, chỉ thấy ánh mắt cô ta tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu: "Lưu Cảnh, tôi không có chị em nào cả, cô đi cùng tôi có được không? Tôi muốn cho chị em tốt của mình, cùng chứng kiến giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời".
Khóe miệng Tô Lưu Cảnh khẽ nhếch, chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng, nếu như cô ta đã muốn như vậy, thì tôi cũng chiều theo thôi, để xem rốt cuộc cô còn bày thêm trò gì nữa.
"Được, tôi sẽ đi". Tô Lưu Cảnh thản nhiên đáp, Tiếu Như Nghê cũng không nghĩ tới cô lại trả lời dứt khoát như vậy, thoáng sửng sốt rồi vội mỉm cười, sau đó chủ động lôi kéo tay Tô Lưu Cảnh ngồi lên xe.
Hình Hạo Xuyên vừa định mở miệng ngăn cản, không ngờ Lưu Thừa lại đột nhiên chạy tới ghé vào tai anh nói mấy tiếng, Sắc mặt Hình Hạo Xuyên khẽ biến đổi, vội nói: "Anh có chuyện cần xử lý một chút, Nhược Nhược, em cứ đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới sau". Chuyện gì mà lại khiến cho Hình Hạo Xuyên phải bỏ cả thời khắc quan trọng thế này để đi xử lý, có thể thấy được, việc kia tương đối phiền toái rồi.
Tiếu Như Nghê cực kỳ hiểu chuyện, mỉm cười đáp: "Được, em chờ anh". Ngay sau đó kéo tay Tô Lưu Cảnh, ngồi lên xe.
Hình Hạo Xuyên nhìn Tô Lưu Cảnh một cái, ngay sau đó nhanh chóng đi cùng với Lưu Thừa xử lý chuyện.
***********OOXX******************OOXX**************
Năm chiếc hào nhoáng chậm rãi khởi động, lái về phía hội trường, Tô Lưu Cảnh và Tiếu Như Nghê được bảo hộ ở chính giữa, trận thế như vậy, chỉ sợ ngay cả lối đi bộ cũng thu hút không ít sự chú ý .
Đây cũng là quyền lợi của người có tiền, đương nhiên được hưởng thụ.
Tiếu Như Nghê ngồi ở trong xe, khoác trên người bộ lễ phục màu trắng, dây chuyền xa hoa, kiểu tóc cầu kỳ, quả thật chẳng khác nào tiên nữ, mỉm cười hưởng thụ sự hâm mộ của người khác, dường như trời sinh đã vốn nên như thế.
"Tôi thật không ngờ, gan của cô lại lớn đến thế. Có lẽ là tôi đã quá xem thường cô?". Tiếu Như Nghê mỉm cười nói bằng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe được, những người khác không biết còn tưởng rằng hai chị em tốt đang tâm sự thân mật với nhau.
Tô Lưu Cảnh cũng không còn là cô gái nhỏ mặc cho người ta khi dễ nữa, liền thản nhiên đáp trả: "Nói thật, tôi rất đồng tình với cô".
Nghe Tô Lưu Cảnh nói thế, dung nhan tinh xảo của Tiếu Như Nghê chợt biến đổi, ngay sau đó cười lạnh nói: "Tại sao cô lại đồng tình với tôi chứ? Hiện tại người triệt triệt để để thất bại chẳng phải là cô hay sao!".