Có Khi Nào Anh Quên?

Chương 6

Chương 6: Mặt dày đuổi không đi
Từ hôm đó trở đi, tôi lấy hình tượng chị Ngọc làm mẫu, cố gắng được như chị. Chị bảo, con gái phải biết làm đẹp, không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm cho mình đẹp hơn. Thế là tôi nghe lời chị, cố gắng đẹp hơn, mạnh mẽ hơn mới được.

Giờ quán đã đâu vào đấy, nói chung là ổn định, người người lại thưởng thức bánh nhiều hơn. May là con bé Trân, hồi đó nó từng phục vụ quán nước nên nó pha mấy loại như đá xay, capuchino, trà đào, chè khúc bạch,...ngon lắm. Tôi quý nó nhất, vì nó học nghề nhanh. Vả lại, nó cũng chẳng cáo bằng con Phương - cái đứa tưởng chừng hiền lành, ngốc nghếch mà lại đâm sau lưng tôi.

- “Mai, em xem, áo này đẹp nè!”

- “Đâu ạ?”

- “Đây!”

- “...”

Rồi chị kéo tay tôi đến gian hàng này tới gian hàng nọ. Chao ôi, quần áo nhiều lắm cơ, mà cái nào cũng đẹp, cũng dễ thương hết. Mà ai bảo đi shopping là vui chứ riêng tôi thì mỏi tay lắm. Xách đồ phải nói là cả chục túi, không hết chị lại kêu gửi rồi nhờ họ giao hàng về nhà.

Hai đứa đi mua sắm đến chập tối mới về, chị bảo vài bữa dẫn tôi đi mua bột handmade, rồi xịt khoáng gì đó để làm đẹp. Tôi không biết nói gì hơn nên gật đầu cho qua.

Trở về quán bánh yêu thích của tôi rồi, sao mà nhớ quá. Mấy hôm nay toàn bận đi xả stress, rồi bận đi mua sắm, có thèm ngó ngàng gì đến quán đâu. Toàn nhờ con bé Trân nó coi. Tưởng chừng, tôi sẽ quên được những thứ đáng quên cơ chứ, nào ngờ....

- “Gia Anh, sao cậu lại ở đây?”

Giọng chị Ngọc cất lên khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang thản nhiên uống cà phê làm tôi giật mình. Sao anh lại ở đây cơ chứ? Mà anh không đi cùng Phương sao?

- “Mấy đứa....sao lại cho thể loại này vào?”

Chị giận dữ kêu bảo vệ mời anh ra. Vậy mà anh vẫn cứ ngồi lì ở đấy. Tình hình có vẻ căng thẳng, người người cứ nhìn vào trong quán làm tôi thấy kì lắm luôn.

- “Mời anh về cho.”

Chẳng hiểu do anh uống hết tách cà phê, hay do lời nói của tôi có sức thuyết phục mà anh lên xe về thật. Gớm khổ, muốn quên thật rồi mà lại khó quá. Nhằm khi người ta nói mấy người lăng nhăng không chung tình thì không tốt. Mà tôi lại ước được như họ, đừng có nặng tình để đau khổ như bây giờ.

- “Trân, lại chị bảo.”

Tôi ngoắc con bé lại, nó khệ nệ đến.

- “Sao em cho tên đó vào?”

- “Dạ...dạ...em...không biết”

- “Hắn ở đây lâu chưa?”

- “Dạ từ cái hôm mấy anh chị cãi nhau. Ngày nào ảnh cũng đến.”

Chị Ngọc nghe xong mà mặt đỏ tía tai. Tập hợp nhân viên, bảo vệ lại dặn dò:

- “Từ nay, thấy cái tên đó là không cho vào quán đấy nghe chưa?”

Ai ai cũng gật đầu tuân lệnh. Tôi thì không biết nên ứng xử sao nữa. Nói với chị là hơi mệt muốn về nghỉ sớm. Chị gật đầu đồng ý.

------------------------------------------------

Lạ một điều, hôm nay tôi đến quán sớm lắm. Chẳng hiểu là do đâu cả. Mà lạ là cứ ngồi làm bánh, không thì lại lau bàn, xếp ghế. Chuyện này sẽ là thường ngày nếu tôi không thỉnh thoảng ngó ngó ra ngoài. Tôi đang làm gì vậy chứ? Ngóng ai thế?

- “Chị Mai...”

Tiếng của con bé Trân làm tôi giật cả mình. Tôi ráng giữ bình tĩnh nói với nó:

- “Chuyện gì?”

- “Anh đó nói là bạn trai chị nên em....”

- “Thôi, chị không trách!”

Nó cười tít cả mặt, ôm lấy tôi cảm ơn rối rít. Ôi trời, con bé dễ thương thế này, tôi làm sao giận nó được cơ chứ.

Vài phút sau, tiếng chuông gió báo hiệu khách hàng mở cửa. Không biết hôm nay ai mở hàng thế nhỉ?

- “Mời anh ra ngoài cho!”

Tiếng bảo vệ ngăn cản người đàn ông ở ngoài. Rồi lúc sau, tôi nghe thấy tiếng ẩu đả. Vội chạy ra, thì thấy cái mặt đáng ghét ấy. Sao anh mặt dày thế không biết?

- “Gia Anh, mời về cho!”

Tôi lạnh giọng nhưng thực chất bên trong lại đau nhói sao ấy. Chẳng lẽ tôi yêu cái người sỉ vả tôi đến thế sao? Càng đối diện, chắc tôi điên mất. Không nói thêm câu thứ hai, tôi quay lưng bước vào quán. Nào ngờ, có người nắm chặt cổ tay từ phía sau.

- “Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi là thế này sao?”

Đúng là giám đốc tập đoàn công ti lớn có khác. Chỉ một câu nói thôi mà làm tôi cứng họng. Vậy mà lí trí thì kêu đuổi, còn con tim lại níu kéo muốn người ta vào. Đang đấu tranh tư tưởng. Con bé Trân nhanh nhảu lên tiếng:

- “Thôi chị à, mình đã lỡ nói thế rồi. Đuổi khách thế này ngộ nhỡ người khác họ biết, thì chúng ta làm ăn gì nữa?”

Hôm nay, chị Ngọc đi xin việc ở công ti nào mới mở, nghe đồn là có chi nhánh ở nước ngoài lớn lắm, không có ở đây. Nếu có thì chắc tôi không khó xử thế này đâu.

- “Thôi, muốn làm gì thì tùy.”

Thế là tôi đi vào trong, cái Trân tươi cười mời khách vào. Nó phục vụ tận tình lắm. Từ lúc đó, tôi thấy hầu như ngày nào anh cũng đến, mà không thấy dắt cái Phương theo. Chắc chia tay với ẻm để cưa cái Trân quá. Đôi lúc, tôi cứ thấy gai mắt thế nào ấy. Nhìn điệu bộ của con bé làm tôi thấy giống hệt cái Phương. Có điều, hình như con bé không có ý gì với anh là mấy. Tôi đoán là thế.

Về phía chị Ngọc, phản đối anh vào quán dữ lắm. Có điều có người mặt dày, đuổi mãi không về. Cuối cùng chị bỏ cuộc, không ý kiến nữa. Nhưng cứ hay rủ tôi ra ngoài, chắc là muốn tôi không gặp mặt Gia Anh đây mà. Còn cái Trân, cứ như đối đầu ngầm với chị Ngọc vậy, nó lại tìm cớ để tôi ở lại. Ôi, nhức đầu quá! Giá như tôi có thể phân thân được thì tốt quá!