Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 139

Editor: Vy Vy 1505

Vào hạ trời thực nóng, cho dù là sáng sớm, trong nhà còn dùng băng, vẫn như cũ làm người không quá thoải mái.

Nhiệt độ Khôn Ninh Cung càng cao hơn vài phần, Ngụy Vương chết trận, Hoàng hậu ngại với cung quy, ngay cả nhìn mặt con trai lần cuối cùng cũng không thể, mấy ngày liền sắc mặt âm trầm, dị thường táo bạo, cung nhân thái giám ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hoàng hậu rửa mặt chải đầu thay quần áo thỏa đáng, mặt không biểu tình ngồi xuống trước bàn trang điểm, Hồ ma ma nhanh chóng quay đầu lại phân phó cung nữ chải đầu tiến lên.

Cung nữ chải đầu thật cẩn thận hầu hạ, thời gian gần đây tóc dài trong tay nàng thêm một ít sợi bạc, nàng không dám lên tiếng cũng không dám có động tác khác, chỉ tận lực bằng vào tài nghệ thuần thục, che lại tóc bạc.

Búi tóc vấn cao, mang trang sức phượng hoàng giương cánh ngậm châu khảm hồng ngọc, cung nữ chải đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, rón ra rón rén lui ra.

Vấn tóc thỏa đáng còn phải trang điểm, gương đồng mờ nhạt, Hoàng hậu thất thần, thật đúng là không chú ý đầu bạc, nhưng dung nhan tiều tụy, khóe mắt có nếp nhăn lại không thể xem nhẹ.

Liếc mắt mặt kính, bà ta giận dữ, giơ tay quét tất cả trên bàn trang điểm, binh linh bàng lang rơi đầy đất.

Một phòng cung nhân im như ve sầu mùa đông, Hồ ma ma nhanh tiến lên trấn an: “Thời tiết nóng, năm nay cũng không đi tránh nóng, ngày gần đây nương nương nghỉ ngơi không tốt, khí sắc mới kém chút, chờ dùng mấy canh thang giải nhiệt, yên giấc mấy ngày, là có thể dưỡng về.”

Bà rõ ràng Hoàng hậu biến hóa, chỉ là không nói như vậy còn có thể như thế nào?

Trong lòng Hồ ma ma lo lắng không ít nửa phần, nhưng bà không thể lộ ra vẻ dậu đổ bìm leo, chỉ phải cường đánh tinh thần, lời nói nhỏ nhẹ trấn an chính mình chủ tử.

Hoàng hậu vẫn cho nhũ mẫu mặt mũi, hơn nữa ánh mắt đối phương quan tâm làm trong lòng bà ta thoải mái vài phần, tuy biết lời này đa số chỉ là an ủi, nhưng bà ta vẫn gật đầu: “Ma ma nói đúng lắm.”

Hồ ma ma vừa sai người nhanh chóng thu thập sạch sẽ, vừa phân phó cung nữ trang điểm tiến lên hầu hạ.

Tuy trong lòng cung nữ trang điểm run sợ, nhưng dù sao kỹ thuật là không chê vào đâu được, nùng trang diễm mạt, tốt xấu gì cũng che giấu được tám chín phần tiều tụy tái nhợt của chủ tử.

Hoàng hậu không vừa lòng lắm, nhìn vào gương đồng đánh giá, hừ lạnh một tiếng, khiến cung nữ trang điểm hoảng sợ, trong lòng bà ta bỗng nhiên nổi lửa: “Ngươi sợ cái gì? Bản cung thực dọa người sao?”

Cung nữ đại kinh thất sắc: “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống, vội vàng dập đầu nói: “Nô tỳ không dám, xin nương nương thứ tội!”

Không khí trong điện đột nhiên căng thẳng, tuy cung nhân còn lại rụt rụt cổ ngừng thở, nhưng đáy lòng vẫn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mỗi ngày một người, như cũ là Hoàng hậu lửa giận và cung nhân xin tha bị kéo ra, may mắn là các nàng lại tránh được một kiếp.

Dựa theo lệ thường, cung nhân trang điểm sẽ bị hung hăng quát lớn một trận, mới bị kéo xuống trách phạt, nếu xui xẻo, còn phải bị đánh vài bản tử.

Nhưng, hôm nay lại xuất hiện ngoài ý muốn.

“Hừ! Bản cung thấy ngươi dám thật sự.”

Hoàng hậu chậm rãi đứng lên, giọng lạnh băng, ánh mắt tàn khốc, đang muốn mở miệng tiếp tục quát, lại bị một tiếng hô to đột ngột đánh gãy.

“Nương nương! Nương nương!”

Một giọng nữ từ xa đến gần, đúng là đại cung nữ Phỉ Thúy.

Phỉ Thúy là tâm phúc hạng nhất của Khôn Ninh Cung, xưa nay ổn trọng, biết rõ tâm tình chủ tử tối tăm, tuyệt đối sẽ không lung tung kêu la.

Đây là có chuyện lớn xảy ra.

Trong lòng Hoàng hậu và Hồ ma ma rùng mình, liếc nhau, lập tức bước đi vội vàng ra ngoài điện.

“Nương nương, chỉ sợ có chuyện lớn!”

Phỉ Thúy vô cùng kinh hoảng, vào cửa điện vướng một chút suýt nữa ngã, nhưng nàng cũng không đợi đứng vững, bò lăn vọt vào.

“Mới vừa rồi Tiểu An Tử ra cửa ban sai, xa xa trông thấy một đội Vũ Lâm Quân vào hậu cung, xem phương hướng, là đi bên này!”

Vũ Lâm Quân phụ trách hộ vệ Hoàng đế, bảo vệ xung quanh hoàng gia, quân đội hoàng thành, là phòng tuyến mấu chốt cuối cùng bên trong hoàng cung.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể đặt chân hậu cung của vua.

Hậu cung là địa phương nào?

Hậu cung là chỗ ở của thê thϊếp Hoàng đế, ngoại trừ thái y thân phận đặc thù, có thể ngẫu nhiên ở tầng tầng trông coi tiến vào, ngay cả hoàng tử thành niên cũng phải kiêng kỵ không được ở lâu, ngoại nam muốn vào chỉ có một biện pháp, chính là biến chính mình thành thái giám.

Vũ Lâm Quân đều là nam nhân thanh niên được chọn lựa kỹ càng, nếu rất nhiều người tiến vào hậu cung, chỉ có một khả năng, đã xảy ra chuyện phi thường trọng yếu, phi thường nghiêm trọng.

Khớp hàm Phỉ Thúy đều đang run rẩy: “Mới vừa rồi nô tỳ nhanh chóng chạy tới cửa cung, dò xét ra bên ngoài, tất cả con đường còn lại đã bị thái giám mạnh mẽ lấp kín, chỉ còn con đường nối thẳng Khôn Ninh Cung.”

Trực giác của Tiểu An Tử không sai, đội Vũ Lâm Quân này thật sự đi tới Khôn Ninh Cung.

Có thể xuất động Vũ Lâm Quân, mặc kệ tội danh gì, cũng khẳng định đã được chứng thực, chủ tử tao ương, nô tài còn có thể chạy sao?

Thân hình Phỉ Thúy run rẩy run rẩy.

Tin tức này như sét đánh, “Oanh” một tiếng vang lớn, trước mắt Hoàng hậu tối sầm.

Đoạn thời gian gần đây bà ta đại bi giận dữ, nghỉ ngơi cũng không tốt, vừa nghe tin này thế nhưng thân hình mềm nhũn, hôn mê.

“Nương nương! Nương nương!”

Hồ ma ma đại kinh thất sắc, nhanh chóng đỡ lấy người, tình huống khẩn cấp, bà chỉ có thể hung hăng dùng sức ấn huyệt nhân trung của chủ tử.

Hoàng hậu khoảnh khắc tỉnh dậy, bà ta xoa xoa huyệt Thái Dương, nỗ lực đứng lên, lập tức phân phó: “Phỉ Thúy, nhanh chóng lại đi thăm dò!”

Kỳ thật cũng không cần lại thăm dò, đứng ở đại điện Khôn Ninh Cung đã có thể nghe được liên tiếp không ngừng “đạp đạp” trầm đυ.c, tiếng ủng nhung đạp trên đá xanh, tiếng bước chân dồn dập có lực mà chỉnh tề.

Vũ Lâm Quân tốc độ thực mau, không đợi đám người Hoàng hậu phản ứng, đã đến trước cửa Khôn Ninh Cung, dẫn đầu đúng là tâm phúc của Đông Cung, thống lĩnh Nghiêm Kiêu.

Nghiêm Kiêu vung tay lên, quân sĩ phía sau lập tức tách ra hai đội, vọt vào cửa cung, một trái một phải bọc lại.

Khôn Ninh Cung lập tức binh hoang mã loạn, cung nhân thái giám thét chói tai, đầy đất bôn tẩu.

“Chư cung nhân Khôn Ninh Cung nghe, tất cả các ngươi tụ lại ở bên trái tiền đình.”

Nghiêm Kiêu tùy tay chỉ, giọng to lớn vang dội, lực đạo mười phần, hắn nghiêm nghị nói: “Nếu có người cố tình trở ngại quân sĩ, gϊếŧ chết không luận tội!”

“Người tới là ai? Khôn Ninh Cung há là nơi ngươi có thể làm càn!”

Tuy Hoàng hậu biết chuyện không tốt, nhưng vừa ra tiền đình liền thấy loạn, lại nghe thủ lĩnh đối phương lãnh lệ đánh gϊếŧ, tốt xấu gì bà ta vẫn là trung cung Hoàng hậu cao cao tại thượng nhiều năm, sao có thể không giận?

Ánh mắt bà ta như mũi tên nhọn, bỗng chốc bắn về phía Nghiêm Kiêu, hận ý khó có thể che giấu.

Nghiêm Kiêu cười lạnh một tiếng, châu chấu sau thu, còn dám nơi nơi nhảy nhót?

Hắn cũng không vô nghĩa, trực tiếp tránh ra một bước, làm đội ngũ tuyên chỉ theo sát Vũ Lâm Quân đến lên sân khấu.

“Thánh chỉ đến! Hoàng hậu Kỷ thị tiếp chỉ.”

Hoạn quan kia thấy đám người Hoàng hậu không trước tiên quỳ xuống, cũng không thèm để ý, trực tiếp mở ra thánh chỉ vàng kim trên tay, cao giọng tuyên đọc.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Bốn năm trước, Hoàng hậu Kỷ thị thông đồng với địch, nay đã chứng cứ vô cùng xác thực, không cho phép biện luận.

Kỷ thị thâm được hoàng ân, được sắc phong làm trung cung Hoàng hậu, nhưng lại buông lời gièm pha, kết bè kết cánh, lộng quyền cung vua, thế nhưng vì lòng riêng của bản thân mà tư thông địch quốc, hãm sát trung lương, khiến hơn hai mươi vạn quân dân một sớm huỷ diệt.

Tội này khó tha, đúng là tội ác tày trời. Ngay lập tức phế truất Hoàng hậu vị, biếm làm thứ dân, biếm lãnh cung chờ đợi xử lý. Khâm thử.”

Giọng thái giám đặc thù tiêm tế vang vọng toàn bộ tiền đình Khôn Ninh Cung, thánh chỉ tuyên đọc xong, hoạn quan kia cũng không thèm để ý đối phương tiếp chỉ hay không, nhanh nhẹn lui ra sau một bước, trả vị trí lại cho Nghiêm Kiêu.

Nghiêm Kiêu ánh mắt lạnh lùng, quát: “Thứ dân Kỷ thị, còn không tá mũ phượng!”

“Không có khả năng, không có khả năng.”

Hoàng hậu bị thánh chỉ cả kinh ngốc, sao có thể sẽ bị phát hiện? Bốn năm trôi qua, không phải vẫn luôn che giấu rất tốt sao?

Trong chớp nhoáng, bà ta nhớ tới hai phong hiệp nghị bị Thát Đát Khả Hãn đánh rơi.

Rơi xuống trong tay Đông Cung?

“Thứ dân?”

Nghiêm Kiêu hét lớn một tiếng, bừng tỉnh Hoàng hậu một đầu mồ hôi lạnh, son phấn thật dày đã che giấu không được sắc mặt xanh trắng.

Bà ta kinh hoàng vô thố, đầu óc rầm rầm rung động, thứ dân? Phế hậu?

Bà ta bị phế? Bà ta trù tính hai mươi năm, bỗng nhiên thành phế hậu, bị nghiền thành bụi bậm đê tiện nhất?

Hoàng hậu cự tuyệt tiếp thu hiện thực, tiêm thanh rống giận: “Không có khả năng! Ngươi nói bậy!”

Hồ ma ma nghe xong thánh chỉ, phản ứng đầu tiên là không tin, chỉ là khϊếp sợ một cái chớp mắt, chợt nhớ tới bốn năm trước Hoàng hậu có một đoạn thời gian cử chỉ dị thường.

Bà chăm sóc chủ tử tới lớn, chủ tử có việc cũng không giấu diếm bà, nhưng đoạn thời gian kia, Ngụy Vương Trần Vương tiến cung, mẹ con ba người sẽ đuổi tất cả mọi người, kêu bà giữ cửa, không cho ai tới gần, xong việc cũng không báo cho bà.

Hồ ma ma cẩn thủ bổn phận nô tỳ, cũng không dư thừa hiếu kỳ, chỉ là bà nhớ rõ, đoạn thời gian kia, chủ tử thận trọng, áp lực, sau đó hưng phấn.

Bà đột nhiên nhanh trí, này chỉ sợ là thật sự.

“Nương nương, ngài……”

Khớp hàm trên dưới Hồ ma ma run rẩy, Hoàng hậu lại lạnh giọng đánh gãy: “Ta không phải, ta không phải thứ dân!”

Bà ta phẫn nộ giống sư tử cái mất con, bạo nộ quát chói tai, cự tuyệt tiếp thu hiện thực, đáng tiếc lúc này lại không ai phản ứng, Nghiêm Kiêu lười vô nghĩa, trực tiếp vung tay lên, bảy, tám ma ma thô tráng phía sau một đội quân sĩ chạy ra.

Mặc dù Hoàng hậu bị phế, cũng là nữ nhân của Hoàng đế, phải giao cho các ma ma tiếp đón. Còn đám người Hồ ma ma, Phỉ Thúy liền không có đãi ngộ này, trực tiếp bị quân sĩ như lang như hổ xua đuổi, dồn vào các cung nhân thái giám đứng bên trái.

Hồ ma ma luyến tiếc Hoàng hậu, bi thiết kêu gọi, tiểu đội trưởng nhíu mày rậm, cả giận nói: “Ồn ào cái gì?”

“Các ngươi này đàn cẩu tặc thông đồng với địch bán nước! Còn dám ồn ào!”

Hắn nhấc chân chính là đột nhiên một đá, ở giữa ngực Hồ ma ma, bà lập tức liên tiếp lùi lại hơn mười bước, che lại ngực ngã xuống đất, hai mắt vừa lật bất tỉnh nhân sự.

“Buông bản cung ra! Tiện tì! Buông bản cung ra!”

Hoàng hậu bị hai ma ma tay chân mạnh mẽ dùng lực bắt ép trái phải, nửa điểm không thể động đậy, bên cạnh mấy người động tác thô bạo, ba chân bốn cẳng tháo đồ trang sức phượng thoa trên đầu bà ta.

Trong chớp mắt, một bộ phượng hoàng giương cánh trên đầu Hoàng hậu đã bị lay bảy tám, búi tóc tán loạn, quả thực còn khó chịu hơn gϊếŧ bà ta, bà ta hung hăng phỉ nhổ: “Tiện tì, buông bản cung ra!”

Nước miếng phun giữa vạt áo một ma ma trước mặt, đối phương giận dữ, đột nhiên duỗi tay túm chặt đầu tóc Hoàng hậu, một bàn tay rắn chắc khác nâng lên, hung hăng liên tục phiến bảy, tám cái tát.

Đều nói phượng hoàng rụng lông không bằng gà, càng là nơi như hoàng cung càng tàn khốc. Huống hồ, ma ma có thể lãnh nhiệm vụ này, há là người không có bối cảnh?

Ma ma kia không sợ chút nào, tát Hoàng hậu choáng váng đầu ù tai, bà hừ lạnh một tiếng, lại giơ tay túm chặt khuyên tai phượng văn của đối phương, trực tiếp dùng sức túm.

“A a a!!”

Hoàng hậu kêu thảm thiết một tiếng, không chờ bà ta hoàn hồn, phượng bào vàng kim trên người đã bị lột ra trước mặt mọi người, chỉ còn trung y tuyết trắng, ma ma cầm đầu ném xuống một bộ quần áo bình thường, ba chân bốn cẳng tròng lên.

Ngay sau đó, ma ma cầm đầu vung tay lên, trực tiếp kéo Hoàng hậu ra ngoài.

Nghiêm Kiêu phân một tiểu đội, áp giải Hoàng hậu đi lãnh cung, hắn lưu lại lãnh người điều tra manh mối còn lại và áp giải đàn thái giám cung nhân trước tiền đình này.

“Buông bản cung ra! Buông ra……”

Không có người lại kính sợ bà ta, Hoàng hậu bị kéo trên mặt đất áp qua, cửa lớn lãnh cung “két” một tiếng mở ra, sân viện có chút rách nát âm trầm, bà ta bị ném vào.

“Di, có tỷ muội mới tới sao?”

“Hì hì, tốt, tỷ muội mới.”

“A a a! Không cho chạm vào bản cung!”

Cửa lớn lãnh cung “Phanh” một tiếng đóng lại, khóa đồng thau “Loảng xoảng” khóa lại, Hoàng hậu bổ nhào vào cánh cửa, mãnh liệt vỗ: “Mở cửa! Mở cửa! Thả bản cung ra ngoài!”

“Tỷ muội mới, chúng ta tới chơi đùa đi!”

“A a a!”

……

Thời tiết chuyển nóng, An nhi sắp bốn tháng có chút ầm ĩ, Kỷ Uyển Thanh dỗ dành con trai, liền nhận được tin tức.

“Hoàng hậu đã bị biếm làm thứ dân, biếm lãnh cung? Lão Lâm Giang Hầu qua đời lúc xét nhà bắt giữ?”

“Đúng vậy nương nương, hiện Hoàng hậu đã bị áp vào lãnh cung, còn về lão Lâm Giang Hầu, là trước khi bị giam giữ qua đời.”

Lão Lâm Giang Hầu vốn là bệnh nặng đe dọa, toàn gia ngoại trừ thượng triều, đều tụ lại trong viện của ông, Đại Lý Tự và cả Cấm Vệ Quân vây quanh hầu phủ vọt vào, vừa vặn đi thẳng đến sân của ông là có thể một lưới bắt hết mục tiêu chủ yếu.

Quân sĩ như lang như hổ vọt vào, không phân xanh đỏ đen trắng, gặp người liền áp, mọi người cũng không rảnh lo quấy rầy lão hầu gia, thét chói tai bôn đào tránh né.

Lão hầu gia tuy hấp hối hết sức, vẫn bị tiếng ồn ào kinh động tới, ông mở mắt nhìn, trong lòng hiểu ra, thế nhưng đột nhiên ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc tới.”

Mắt già đã mất tiêu điểm chảy nước mắt vẩn đυ.c, theo khuôn mặt đầy nếp nhăn rớt xuống trên vạt áo: “Thông đồng với địch bán nước, hãm sát huynh đệ, cũng nên vậy, chỉ đáng thương Kỷ thị ta trăm năm công huân.”

Nói xong câu này, thân hình ông mềm nhũn, ngã vào trên giường, đã nuốt khí.

Lão hầu gia hai tròng mắt không thể nhắm lại, chỉ trừng mắt nhìn ra cửa.

Người truyền tin tức là đồ đệ của Trương Đức Hải Tiểu Ngô Tử, hắn tinh tế tự thuật tình huống Khôn Ninh Cung và Lâm Giang Hầu phủ.

Kỷ Uyển Thanh chưa nói một lời, nàng sẽ không tiếc hận bất luận một người nào của Lâm Giang Hầu phủ.

Nàng tiếc hận người khác, ai tới tiếc hận cha mẹ nàng? Kẻ thù gϊếŧ cha hại mẹ bị đền tội, nàng chỉ có cảm giác báo thù vui sướиɠ.

“Nương nương, điện hạ cần canh giữ ở Càn Thanh cung không thể về, lệnh nô tài truyền lời cho nương nương.”

“Lời gì?”

“Điện hạ nói, nếu ngài muốn đi lãnh cung xem thứ dân Kỷ thị, phân phó nô tài một câu, chờ nô tài an bài, sau giờ ngọ hoặc sáng mai, ngài có thể đi qua.”