Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 86

Editor: Vy Vy 1505

Vạn thọ tiết đang êm đẹp lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc nãy Xương Bình Đế có bao nhiêu hứng thú, hiện tại liền có bấy nhiêu ủ dột.

Cũng may không bao lâu sau ngự y trở lại hồi bẩm, nói tình huống của Thái tử phi không quá tệ, long thai có thể giữ, nằm trên giường nghỉ ngơi khoảng một tháng có thể không ngại.

Chỉ cần sau này cẩn thận, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn có thể mẹ con đều bình an.

Này xem như tin tức tốt, vẻ mặt Xương Bình Đế hơi hòa hoãn, ban thưởng cho Thái tử phi, cũng phân phó Thái tử chú ý nhiều chút.

Cao Húc đứng lên, thay thê tử tạ ân.

Hắn xoay người ngồi xuống, không dấu vết thu hết vào đáy mắt biểu tình của mọi người trong đại điện.

Ví dụ như thủ phụ Vương Thụy Hành và lực lượng đảng bảo hoàng trung kiên buông tảng đá lớn trong lòng, mắt lộ ra vui mừng.

An Nhạc đại trưởng công chúa, Lệ Phi cũng thế.

An Nhạc đại trưởng công chúa là thật quan tâm Đông Cung, Lệ Phi là người chưởng nội vụ vẩy nước quét nhà, Thái tử phi gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, bà sợ bị liên lụy, hiện giờ không tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, đương nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt Cao Húc vừa chuyển, cuối cùng dừng trên mặt Kỷ Hoàng hậu, vẻ mặt đối phương xẹt qua một tia kinh ngạc không cam lòng, giây lát lướt qua, nhưng vừa vặn bị Cao Húc thu vào đáy mắt.

Hắn lạnh lùng cong môi.

Tuy hắn tính tạm thời điệu thấp, đợi ngày sau một lưới bắt hết, nhưng Lệ Phi và đảng bảo hoàng cũng không phải đèn cạn dầu.

Quả nhiên, ngay sau đó Vương Thụy Hành bước ra khỏi hàng, lại lần nữa khẩn cầu Hoàng đế nhanh chóng điều tra rõ việc này.

Trước mắt bao người, Xương Bình Đế cũng không thể có lệ, lập tức gật đầu nói phải. Nhưng vì vạn thọ tiết bị phá rối, tâm tình ông ta tối tăm, trên mặt vẫn thể hiện một chút.

Ánh mắt Cao Húc lóe lóe, đứng lên chắp tay nói: “Nếu Kỷ thị cũng không nguy hiểm, việc này tạm thời nên gác lại, hôm nay là vạn thọ của phụ hoàng, không nên vì vậy bị chậm trễ.”

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, hai mươi năm qua, trên hiếu đạo hắn xác thật làm được không thể bắt bẻ.

Xương Bình Đế kiêng kỵ Hoàng Thái tử là vì thân phận và tài cán của hắn, còn về con trai trưởng hiếu thuận, xưa nay ông ta vẫn rất vừa lòng

Đặc biệt lời mới vừa rồi nói đến tâm khảm của Hoàng đế, ông ta xác thật không muốn ngày sinh nhật ra chuyện xấu.

Vẻ mặt Xương Bình Đế thả lỏng rất nhiều, cũng tâm bình khí hòa đối với Đông Cung nháo ra chuyện xấu, ông ta vuốt vuốt râu ngắn, đang muốn thuận thế đồng ý.

Chỉ tiếc vẫn bị đánh gãy, thống lĩnh cấm vệ quân vội vàng vào điện, lưu loát hành lễ.

Việc này nằm trong dự kiến của Cao Húc, khi hắn trở về điện Thái Hòa đã thu được tin tức Lý thống lĩnh truyền tới. Đánh giá thời gian cũng khớp mới nói một câu vừa rồi, chỉ vì hủy diệt ấn tượng không hài hòa về Đông Cung ở trong lòng Hoàng đế.

Nếu Lý thống lĩnh đã tới, không thể không tiếp tục chuyện dầu cây trẩu chảy trên đường, Xương Bình Đế xụ mặt, nói: “Còn không mau mau nói rõ.”

Cấm vệ quân phụ trách tra rõ hiện trường, Lý thống lĩnh là người rất có khả năng, thực mau liền thăm dò rõ ràng tình huống đại khái.

Nhóm thái giám nâng dầu bị thái giám vẩy nước quét nhà đυ.ng vào người, cùng với thùng dầu có lỗ thủng. Ông ấy còn nắm chặt thời gian phái người đi Thanh Ninh Cung, hỏi kết quả thái giám dò đường ngay lúc đó quan sát được gì.

Lâm Dương thấy thời cơ thích hợp, tiết lộ chuyện bên cạnh lỗ thủng lạnh băng. Lý thống lĩnh không phải người ngốc, cân não vừa chuyển, lập tức kết luận là do khối băng.

Bởi vậy, tất cả mọi chuyện đều được thành công xâu chuỗi lại, chỉ còn sót chủ mưu sau lưng và người thực tế thao tác chưa lộ mặt mà thôi.

Lý thống lĩnh nói chuyện không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu, từng câu đều nói thẳng vào trọng điểm, tiểu thái giám cố ý đυ.ng người là mấu chốt, ông đã sai người áp ở ngoài điện.

Thật là tâm tư ác độc, quần thần trong đại điện ồ lên, thủ phụ Vương Thụy Hành đã giận dữ bước ra khỏi hàng, khẩn cầu bệ hạ tra ra manh mối, cũng nghiêm trị chủ mưu phía sau màn.

Một tông đảng bảo hoàng sôi nổi tán thành, tôn thất cũng không ít người phụ họa.

Xương Bình Đế lập tức vung tay lên, sai người dẫn tiểu thái giám vẩy nước quét nhà tới, đích thân thẩm vấn tại ngự tiền.

Tiểu thái giám vẩy nước quét nhà sợ tới mức hai đùi run rẩy, xụi lơ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói: “Nô tài là vô tình, nô tài cũng không biết.”

Lăn qua lộn lại chỉ nói mãi hai câu này, làm tâm tình Xương Bình Đế vốn dĩ không tốt càng thêm bực bội, mày rậm nhíu lại, trực tiếp hét một tiếng: “Người đâu, đại hình hầu hạ.”

Ngày vui thế này là không thể thấy máu, cho nên dùng chính là trượng hình. Cấm vệ quân thi hình sớm luyện thành thục, thậm chí có thể đánh gãy xương cốt người mà không thấy máu.

Tuy hiện tại không tới nông nỗi đánh gãy xương cốt, nhưng mấy trượng đánh xuống, đau triệt nội tâm, thái giám vẩy nước quét nhà ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt mồ hôi lạnh, bị lấp kín miệng “Ô ô” đau hô.

Cấm vệ quân là chuyên gia đánh người, tốc độ tốc chiến tốc thắng, lập tức làm tiểu thái giám vẩy nước quét nhà chịu đựng không được muốn cung khai.

Khăn bịt mồm bị lấy ra, tiểu thái giám miễn cưỡng bò dậy: “Nô tài nói, nô tài đều nói.”

Mắt thấy người này liền phải cung khai, vẻ mặt Hoàng hậu lại trấn định, không thấy nửa phần hoảng loạn. Cao Húc liếc mắt liền đoán được bảy tám phần, hắn nhướng mày, mắt lạnh nhìn.

Quả nhiên, tiểu thái giám kia khái đầu, nói ra tiền căn hậu quả việc này, quá trình không khác biệt lắm so với phán đoán, chẳng qua cuối cùng nói đến chủ mưu phía sau màn, lại dừng một chút.

Hắn cúi đầu, che khuất ánh mắt.

Kỳ thật, bị an bài nhiệm vụ này liền có giác ngộ hẳn phải chết, trước đó chủ tử sớm đã làm thỏa mãn tâm nguyện nào đó của hắn. Mới vừa rồi giảo biện và chịu hình, chẳng qua vì trải đường, vì càng tăng thêm tính chân thật lời khai giờ phút này.

Tiểu thái giám đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phi tần hậu cung, thảm thanh hô to: “Lệ Phi nương nương, nô tài ứng phó không được, xin ngài trăm triệu hết lòng tuân thủ lời hứa.”

Hắn nói xong, trực tiếp nhào lên đập đầu vào góc bàn bên cạnh, đánh vào nơi yếu hiểm, lực đạo phi thường mạnh.

“Oanh” một tiếng trầm vang, đầu hắn xuất hiện một lỗ thủng, máu phun ra, đôi mắt mở to ngã vào trước bàn, chết vô cùng thảm thiết, làm quan văn sau bàn sợ tới mức hồn vía lên mây.

Ttiểu thái giám có tâm kế, bắt đầu từ lúc tự thuật, cố ý động đậy thân thể, càng tới gần bàn, mà rời xa Lý thống lĩnh. Ông duỗi tay đi bắt đã muộn, làm hắn thuận lợi tự sát.

Vạn thọ tiết ngự tiền đổ máu, vẫn là chết không nhắm mắt, sắc mặt Xương Bình Đế xanh mét, mắt hổ trợn lên, “Xoát” một tiếng nghiêng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lệ Phi.

Đại điện lặng ngắt như tờ, tiêu điểm mọi người chú ý đổi thành Lệ Phi.

Cao Húc lơ đãng quét mắt một vòng đại điện, cũng nhàn nhạt nhìn qua.

Theo hắn biết, vị phi tử này nhiều năm được sủng ái, lại có cơ hội cướp lấy một phần cung quyền, cũng không phải là đèn cạn dầu, có thể tùy ý Hoàng hậu hắt nước bẩn.

Tuồng này sắp cao trào.

Quả nhiên, Lệ Phi kinh hãi “đằng” một tiếng đứng lên, chỉ là không chờ bà kêu oan, liền nghe thấy giọng Hoàng đế âm trầm đến cực điểm: “Vân thị, ngươi có gì muốn nói?”

Nhà mẹ đẻ Lệ Phi họ Vân, nhưng Xương Bình Đế chưa bao giờ gọi bà như vậy, từ trước đều là “Lệ Phi” hoặc là “Ái phi”. Bởi vậy có thể thấy được, hiện tại ông ta tức giận tới trình độ nào.

Ngày sinh nhật xảy ra chuyện lớn như vậy, sau đó lại là người chết thấy máu, Hoàng đế không vui sớm chuyển hóa thành phẫn nộ, tức giận đã gần điểm giới hạn, một khi tìm được điểm phát tiết, trình độ trút xuống mãnh liệt có thể nghĩ.

Điểm phát tiết từ tiểu thái giám vẩy nước quét nhà tự sát, cứng rắn chồng chất đến trên người Lệ Phi.

Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Hoàng hậu.

Trải qua nhiều lần mưu tính thất bại, bà cẩn thận hơn rất nhiều, ngay cả có khả năng thất bại đều lường trước một lần.

Phu thê nhiều năm, bà ta thực hiểu biết Xương Bình Đế. Đối phương không tính anh minh, nhưng tính cách lại rất táo bạo, một khi tức giận doanh ngực, mà phân lượng của người xúc phạm ông ta lại không đáng kể, kết cục chắc chắn thực bi kịch.

Tuy Lệ Phi được sủng ái nhiều năm, nhưng lại không tới mức làm Xương Bình Đế mọi cách nhân nhượng, dưới sự giận dữ, ông ta rất có thể trực tiếp trách phạt.

Chỉ cần hạ chỉ trách phạt liền tính kết thúc, xong việc mặc dù có nghi ngờ cũng không thể sửa lời.

Bởi vì lần này Hoàng hậu xác thực cẩn thận, chẳng những thái giám vẩy nước quét nhà, mặc dù là cung nhân trực tiếp nâng thùng gỗ cũng sẽ tự sát thân vong. Manh mối chặt đứt, không có chứng cứ, mà Hoàng đế đã trừng phạt “đầu sỏ gây tội”, tội danh này Lệ Phi gánh định rồi.

Trong mắt Hoàng hậu hiện lên một tia mỉa mai, cung quyền của bà cũng không phải dễ đoạt như vậy.

Nhưng, chuyện thật sẽ phát triển tiếp tục như vậy sao?

Chưa chắc.

Hoàng hậu hiểu biết Xương Bình Đế, vậy Lệ Phi được sủng ái gần hai mươi năm chẳng lẽ không hiểu biết sao?

Đương nhiên không có khả năng.

Bà đứng lên, đột ngột ngửa đầu, đối diện sắc mặt Xương Bình Đế âm trầm, cùng với ánh mắt Hoàng hậu sâu thẳm, nháy mắt bà hiểu ra, đối phương muốn để mình làm dê thế tội.

Tình huống này thực nguy cấp, Hoàng đế táo bạo dễ giận, không phân xanh đỏ đen trắng biếm người vào lãnh cung cũng không phải chưa từng có, phân vị của bà cao lại có con trai, không thể biếm lãnh cung, nhưng hàng phân vị thất sủng nhất định không tránh được.

Bà được sủng ái nhiều năm không sai, nhưng cũng không phải là không thể thay thế. Nếu hôm nay ăn lỗ nặng, cho dù ngày sau có thể lật lại bản án, phân vị cũng không thăng về được.

Lệ Phi nhanh chóng quyết định, không đợi Hoàng đế tiếp tục nói chuyện, lập tức bước ra khỏi hàng, thật mạnh quỳ trước thềm ngọc, giơ lên tay phải, nghiêm nghị cất cao giọng nói: “Thϊếp Lệ Phi Vân thị, tại đây thề, nếu thϊếp có chút nào dính dáng đếm việc dùng thùng dầu ám toán Thái tử phi, sẽ bị đao kiếm xuyên bụng, không chết tử tế, sau khi chết vĩnh viễn không có ngày siêu sinh.”

Bà thề vô cùng độc. Nhưng lúc phi thường làm việc phi thường, nếu muốn xoay chuyển cục diện bất lợi nghìn cân treo sợi tóc, thế nào cũng phải sử dụng búa tạ gõ.

Lệ Phi không có chứng cứ, thái giám vẩy nước quét nhà trước khi tự sát chỉ ra và xác nhận, Xương Bình Đế sắp bùng nổ lửa giận, bà không có thời gian thở dốc.

Phi tử làm chủ một cung, dưới gối còn có hoàng tử, trước mặt cả triều văn võ, huân quý tôn thất quỳ xuống thề độc, trên thực tế là một hành vi cực kỳ mất mặt, tương đương xé xuống chính mình thể diện, dẫm trên mặt đất.

Nhưng Lệ Phi lại không thể không dẫm, bà còn may mắn chính mình phản ứng rất nhanh, nếu không thì không phải mất thể diện là có thể giải quyết.

Người đương thời kính sợ trời đất, sẽ không lung tung thề, bà thề ngay cả sau khi chết luân hồi đều đề cập, phi thường có sức thuyết phục.

Sắc mặt Xương Bình Đế hơi hòa hoãn, lại thấy ánh mắt Lệ Phi trong trẻo, tầm mắt không né tránh chút nào, trong lòng tin vài phần. Ông ta nhíu mày, hỏi: “Nhưng việc này, ngươi có gì giải thích?”

Trong lòng Lệ Phi trấn định, lạnh lùng liếc mắt sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, cung kính trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, thần thϊếp được bệ hạ tin tưởng, ủy thác cùng Hoàng hậu chưởng quản cung vụ mấy tháng.”

“Chỉ là thời gian ngắn ngủi, thần thϊếp ngu dốt, không thể quản hết được cấp dưới. Việc này có lẽ Hoàng hậu nương nương có thể biết một vài.”

Lệ Phi nói thẳng, trực tiếp chỉ ra chính mình tiếp chưởng bộ phận cung vụ chỉ mới mấy tháng, lại hàm súc tỏ vẻ, chuyện này Hoàng hậu thoát không được can hệ.

Rốt cuộc, Khôn Ninh Cung mới là người có xung đột ích lợi lớn nhất với Đông Cung.

Bà là người thông minh, nếu không sẽ không thể theo sát hai vị Hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, cũng thuận lợi dưỡng dục trưởng thành. Phải biết rằng, hậu cung của Xương Bình Đế mỹ nhân nhiều đếm không xuể, có thể trổ hết tài năng không phải chuyện dễ dàng.

Có khi nói chuyện trắng ra, ngược lại càng có thể làm người tin phục, dù gì bà nói chính là lời nói thật, không phải sao?

Có một số việc chịu không nổi lý trí phân tích, Lệ Phi bằng vào thề độc lót nền, thuận lợi thoát thân, cũng chuyển dời điểm đáng ngờ đến trên người đối phương.

Hoàng hậu tốc chiến tốc thắng mưu tính thất bại, Xương Bình Đế nghẹn một bụng lửa giận, chuyển tầm mắt qua ghế phượng bên cạnh.

“Bệ hạ, Lệ Phi nói bậy nói bạ, chẳng qua là giảo biện thôi.”

Bởi vì cách nhau rất gần, thậm chí Hoàng hậu có thể nghe thấy tiếng Xương Bình Đế hít thở thô nặng rất nhiều. Trong lòng bà nhảy dựng, nếu không thể kịp thời thoát khỏi hiềm nghi, hậu quả không dám tưởng tượng.

“Sau khi Lệ Phi tiếp quản một phần cung vụ, mấy lần bốn phía thay đổi nhân thủ, nếu thần thϊếp ra tay, làm sao có thể giấu diếm được?”

Hoàng hậu tim đập dồn dập, cũng may trên mặt còn có thể bảo trì trấn định. Chẳng qua, lời bà nói lại không có sức thuyết phục.

Thời gian ngắn ngủn mấy tháng, trừ phi Lệ Phi đổi mới toàn bộ nhân thủ, nếu không không thể nào hoàn toàn tiêu trừ mười mấy năm Khôn Ninh Cung ảnh hưởng?

Tại Phủ Nội Vụ, ngoại trừ Hoàng đế, không ai có thể đổi mới toàn bộ nhân thủ.

Xương Bình Đế không thông minh, nhưng lại không phải đồ ngốc, ông ta từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, tự nhiên am hiểu sâu quan khiếu trong đó.

Ánh mắt ông ta lại lạnh vài phần, Hoàng hậu thấy rõ ràng, không đợi đối phương bùng nổ, lập tức cắn răng giơ lên tay phải: “Thần thϊếp tại đây thề, nếu thần thϊếp có chút nào dính dáng đếm việc dùng thùng dầu ám toán Thái tử phi, thần thϊếp sẽ bị dao sắc xẻo tim mà chết, sau khi chết vĩnh viễn không có ngày siêu sinh.”

Bất đắc dĩ, bà cũng phải thề độc.

Hoàng hậu không giống Lệ Phi, chuyện này thật là bà ta làm. Bà thề xong tim đập gấp mà loạn, tay chân lạnh băng, sắc mặt trắng bệch, cũng may hôm nay bà đánh son phấn thật dày, mới che giấu được.

Người đương thời hết lòng tin quỷ thần, bà muốn thề nhẹ một chút, đáng tiếc tình huống không cho phép.

Chuyện lâm vào cục diện bế tắc, Xương Bình Đế nhất thời phán đoán không ra ai thiệt ai giả, mày rậm nhíu chặt, mặt trầm như nước.

Triều thần không dám lại lung tung nói xen vào, toàn bộ điện Thái Hòa lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Lúc này, Cao Húc xem đủ trò hay đứng lên, chắp tay nói: “Phụ hoàng, xin nghe nhi thần một lời.”

“Nếu không thể điều tra rõ, vậy ngày sau lại nghị.” Giọng hắn trước sau như một ôn nhuận, mang theo quan tâm: “Hôm nay là vạn thọ của phụ hoàng, sao có thể lần lượt bị trì hoãn?”

Không thể tiếp tục trầm mặc.

Một hậu một phi ngay tại chỗ thề độc, Xương Bình Đế đã mất hết mặt mũi, mà ông ta còn không có biện pháp điều tra rõ chân tướng, bị đẩy lên đài không xuống được.

Cao Húc thực hiểu biết phụ hoàng chính mình, lại tiếp tục ấp ủ, ông ta sẽ bực mình xấu hổ buồn giận đan xen, hóa thành tức giận canh cánh trong lòng.

Xương Bình Đế thực thích giận chó đánh mèo, đến lúc đó tất nhiên sẽ một lần nữa chú ý Đông Cung.

Lòng vua khó dò. Cho dù ngươi là người bị hại, Hoàng đế cách ứng chính là cách ứng, không có biện pháp có thể vãn hồi.

Cao Húc làm vậy, vừa làm thê tử tránh đi yến tiệc vạn thọ mấy ngày, cũng tìm cớ về sau đóng cửa không ra. Nếu mục tiêu đã đạt thành, cần chuyển biến tốt tức thu.

Hắn không cho rằng như vậy có thể đánh chết Hoàng hậu, trức khi điều tra rõ Tùng Bảo dịch, càng không hy vọng bởi vậy đánh chết đối phương.

Thái tử nói một lời, lại lần nữa nói đến tâm khảm của Hoàng đế.

Vả mặt Xương Bình Đế hơi dịu đi, gật đầu thuận thế xuống đài: “Thái tử nói đúng lắm, vậy việc này để ngày sau lại nghị.”

Ông ta liếc mắt Hoàng hậu, trước sau cảm thấy đối phương hiềm nghi lớn hơn một chút. Ông ta phi thường chán ghét người đảo loạn tiệc vạn thọ của chính mình, vì thế trầm giọng nói: “Xem ra cung vụ quá phức tạp, Lệ Phi cũng không thể giúp Hoàng hậu chia sẻ quá nhiều, một khi đã như vậy, lại để Dung phi cùng cùng nhau giải quyết đi.”

Thủ đoạn của Xương Bình Đế thực thô bạo, cũng không đợi điều tra rõ chân tướng, trực tiếp làm ra xử phạt, lại đoạt một bộ phận cung quyền của Hoàng hậu, cắt thịt ở nơi đối phương đau nhất.

Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời xanh mét .

Đáng tiếc không người phản ứng bà ta, Càn Thanh cung đại tổng quản Tôn Tiến Trung vừa thấy việc này tạm hạ màn, vội lau mồ hôi, giương giọng xướng: “Hiến quà tặng vạn thọ lễ, bắt đầu!”

Cao Húc nhàn nhạt liếc mắt Hoàng hậu, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai, giây lát lướt qua, không người bắt được.