Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 9

Editor: Vy Vy 1505

Cữu mẫu Đào thị mặt như trăng tròn, tế mi trường mục, bộ dáng rất đoan trang, lúc đi lại tua rua của bộ diêu trên tóc không lắc lư, làn váy không động, là một phụ nhân mười phần quy củ khắc vào trong xương cốt.

Nghĩ đến cũng đúng, cữu cữu Trang Sĩ Nghiêm làm người nghiêm cẩn, Đào thị có thể được ông kính trọng tán thưởng, quy củ tất nhiên sẽ không kém.

Đào thị dùng sợi bông tinh tế se mặt sạch sẽ cho Kỷ Uyển Tương, chải búi tóc phụ nhân, trang điểm, lăn lộn một phen, chờ tất cả thỏa đáng, sắc trời đã sáng choang.

Bà đánh giá một phen, vừa lòng gật đầu, dừng tay, nói: “Hôm nay con xuất giá làm vợ người, phải nhớ cần cù khắc kiệm, bên ngoài phải tôn trọng anh chị em chồng, bên trong chăm sóc phu quân, không được chậm trễ.”

Dạy bảo trước lúc xuất giá vốn dĩ nên do mẫu thân dặn dò, Đào thị nghĩ tỷ muội hai người đã không còn mẫu thân, bà liền gánh trách nhiệm này.

Cữu mẫu nói có chút nghiêm khắc, nhưng chính Đào thị cũng yêu cầu bản thân như thế, Kỷ Uyển Tương đã vạn phần cảm kích, nàng nghiêm túc lắng nghe, đứng dậy thi lễ thật sâu.

Đào thị nâng nàng dậy, ánh mắt chuyển hướng Kỷ Uyển Thanh, thầm thở dài một hơi.

“Tuy muội muội con thiếu niên mồ côi, nhưng mệnh vẫn còn tốt, cữu mẫu cũng không nói nhiều.” ít nhất nàng còn có một tỷ tỷ tốt.

“Nhưng còn con, ngày sau sợ là gian nan hơn.”

Hôm qua phu thê Trang Sĩ Nghiêm mới biết Kỷ Uyển Thanh được tứ hôn cho Hoàng thái tử, gút mắt trong đó, người sáng suốt vừa thấy liền biết không ổn, nói thật, Đào thị thực tiếc hận.

Kỷ phụ Kỷ mẫu mất sớm, Trang Sĩ Nghiêm và Kỷ Tông Hiền từng giao tiếp, ông cho rằng người này không đáng tin cậy, thân là cữu cữu, ông cảm thấy chính mình có trách nhiệm tìm cho hai cháu mối gái hôn sự tốt.

Trước khi hai tỷ muội mãn tang không thể nghị thân, nhưng Trang Sĩ Nghiêm đã nhờ Đào thị tìm kiếm nhân tuyển, liền chọn ở Uyển Châu, ông cũng có thể ở gần chăm sóc nhiều hơn.

Đã chọn được vài người không tệ, chờ sau khi Kỷ thị tỷ muội ra hiếu, Trang Sĩ Nghiêm liền tính toán lên miền bắc, thương lượng với Tĩnh Bắc Hầu phủ việc này, không nghĩ tới đêm trước khi xuất phát, liền nhận được thư Kỷ Uyển Thanh gửi, nói muội muội xuất giá, mời cữu cữu cữu mẫu dự tiệc.

Tuy Kỷ thị tỷ muội đã tới tuổi thích hợp hôn phối, nhưng thật ra không gấp tới mức độ này, hơn nữa thư Kỷ Uyển Thanh gửi nhanh hơn nhiều so với thiệp cưới Tĩnh Bắc Hầu phủ gửi, lúc Trang Sĩ Nghiêm và Đào thị sắp đến kinh thành, mới nhận được bồ câu đưa thư trong nhà, nói nhận được thiệp cưới.

Nếu không phải Kỷ Uyển Thanh báo trước cho biết, phu thê Trang Sĩ Nghiêm tuyệt đối không đến kịp tiệc cưới.

Tình huống này thực quỷ dị, là người ngốc cũng biết có vấn đề, ai ngờ Trang Sĩ Nghiêm mới vừa đến kinh thành, còn chưa đứng vững gót chân, liền thu được tin tức, nói Tĩnh Bắc Hầu phủ Kỷ đại tiểu thư được tứ hôn cho đương triều Hoàng thái tử.

Tuy Trang Sĩ Nghiêm làm người bảo thủ nghiêm cẩn nhưng không ngốc, dĩ vãng ông cũng làm quan nhiều năm, thực hiểu biết quy tắc triều đình, liếc mắt liền biết trong đó có nội tình.

“Trước khi ta đến, cữu cữu con đã dặn dò, kêu ta truyền cho con vài lời.”

Hôm nay nội trạch khách nữ tụ tập, Trang Sĩ Nghiêm cũng không thể vào trong, quan trọng nhất chính là, mấy câu nói đó thực mẫn cảm, mặc dù là hạ nhân Tĩnh Bắc Hầu phủ cũng không thể nghe, chỉ có thể do Đào thị thuật lại ở Triều Hà Viện.

Kỷ Uyển Thanh ngầm hiểu, biết cữu mẫu cố kỵ, cũng không nói người bên cạnh chính mình đều là tâm phúc, cho tất cả lui ra, trong nhà chỉ còn Đào thị và hai tỷ muội.

Đào thị chậm rãi nói: “Cữu cữu con nói, sơn cùng thủy tận tưởng hết lối, liễu ánh hoa tươi lại một thôn, sau khi con vào Đông Cung nhất định tình cảnh không dễ, nhưng phải nhớ lấy, không thể chán ngán thất vọng, cần ghi nhớ hiện giờ trên đời, cha mẹ con chỉ còn sót lại hai điểm cốt nhục, phải trân trọng.”

Kỷ Uyển Thanh nghiêm túc lắng nghe, hành lễ thật sâu: “Uyển Thanh chắc chắn ghi nhớ cữu cữu dạy bảo, lấy bảo tồn bản thân làm việc quan trọng nhất.”

Lời cữu cữu nói là lời từ đáy lòng, Kỷ Uyển Thanh vạn phần cảm kích, gần đây mưa rền gió dữ, nơi chốn bị cưỡng bức, lần đầu tiên nàng được người ôn tồn quan tâm, nhất thời cảm xúc trào dâng, hốc mắt hơi hơi nóng lên.

Đào thị than nhẹ nâng nàng dậy, vỗ nhẹ nhẹ tay nàng.

Tay cữu mẫu hơi lạnh, nhưng lại làm Kỷ Uyển Thanh ấm áp đến trong lòng, nàng nói: “Uyển Thanh tất nhiên sống tốt, cữu cữu cữu mẫu không cần lo lắng.”

Đào thị gật đầu, lại dặn dò nàng vài câu, lúc này đã tới giờ lành, bên ngoài tiếng pháo nổ vang, đội đón dâu của Trịnh gia đã tới cửa.

Kỷ Uyển Thanh là khuê tú chưa lập gia đình, vốn dĩ nên lảng tránh, nhưng không, nàng lẳng lặng ngồi trước sân, chờ Trịnh Nghị đến.

Trịnh Nghị mày rậm mắt to, anh khí bừng bừng, bị một đám người đón dâu vây quanh vào Triều Hà Viện.

So với tiểu thiếu niên ba năm trước, hiện giờ hắn thân cao vai rộng, sau khi mất đi phụ thân, hắn đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành trụ cột trong nhà.

Hắn đứng trước mặt Kỷ Uyển Thanh, chắp tay thi lễ, cúi đầu thật sâu: “Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”

Trịnh Nghị lớn hơn Kỷ Uyển Thanh ba tuổi, nhưng một tiếng tỷ tỷ này hắn kêu vô cùng tình nguyện, hắn biết rõ, nếu không phải nàng ra tay can thiệp, hắn và người trong lòng tất nhiên sẽ bỏ lỡ, cuộc đời này có duyên không phận.

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, hư nâng dậy tiểu tử cao hơn nàng nửa cái đầu, cẩn thận đánh giá đối phương.

Trịnh Nghị đồng dạng mất phụ thân, khó khăn đối mặt cũng không ít, thời gian ba năm, cũng đủ để hắn trưởng thành thành một nam tử thành thục, nhưng mà giờ phút này, vẻ mặt hắn vui sướиɠ, một đôi mắt không che giấu được kích động, hiển nhiên có thể nghênh cưới Kỷ Uyển Tương, hắn vui mừng khôn xiết.

Hắn xác thật không thay đổi, Kỷ Uyển Thanh thoáng yên tâm.

Lúc này, hỉ nương đã dẫn tân nương một thân áo cưới lộng lẫy, đội khăn voan uyên ương đỏ thẫm ra tới, Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận tay muội muội, trịnh trọng giao cho Trịnh Nghị: “Trịnh Nghị, đệ phải chăm sóc nàng thật tốt.”

Kỷ Uyển Thanh nói phi thường nghiêm túc, Trịnh Nghị nghiêm mặt, đoan đoan chính chính đứng yên, giơ một tay, lập tức thề: “Ta Trịnh Nghị, hôm nay tại đây thề, cuộc đời này đối đãi Tương Nhi muội muội như phụ thân đối đãi mẫu thân, như Kỷ bá phụ với Kỷ bá mẫu, nếu vi phạm lời thề, ngũ lôi oanh đỉnh.”

Cổ nhân kính sợ trời đất, ngũ lôi oanh đỉnh là lời thề thực nặng, Kỷ Uyển Thanh không ngăn cản Trịnh Nghị thề độc, nàng lẳng lặng nghe đối phương nói xong, mới nhoẻn miệng cười: “Tỷ tin tưởng đệ, nguyện đệ và tiểu muội bên nhau đến bạc đầu, con cháu đầy đàn.”

Kỷ Uyển Tương đội khăn voan đỏ lẳng lặng nghe xong, chớp chớp mắt, rốt cuộc nhịn không được rơi lệ, đây là hai người quan trọng nhất cuộc đời nàng.

Nàng cẩn thận cúi đầu, không cho nước mắt làm lem lớp trang điểm, Kỷ Uyển Thanh cười nói: “Khóc cái gì? Nha đầu ngốc, hôm nay là ngày tốt, không thể khóc, nếu không Trịnh ca ca của muội sẽ chê cười muội.”

Trịnh Nghị không chê cười Kỷ Uyển Tương, ngược lại đau lòng nàng, hắn chân tay luống cuống một lát, vội từ trên người móc ra một cái khăn, đưa cho nàng, nhẹ giọng nói: “Tương Nhi muội muội, đừng khóc.”

Kỷ Uyển Tương dùng sức gật đầu, tiếp nhận khăn cẩn thận lau nước mắt, Đào thị nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh liền nói: “Được rồi, canh giờ không còn sớm, còn phải nhanh trở về bái đường, cũng không thể trì hoãn.”

Ly biệt sắp tới, Kỷ Uyển Tương gắt gao cầm tay tỷ tỷ, không muốn buông ra, hai người như hình với bóng mười sáu năm, đối phương đã là một phần trong sinh mệnh của chính mình, hiện giờ mỗi người một nơi, nàng luyến tiếc.

Kỷ Uyển Thanh cũng đỏ mắt, hít sâu một hơi, đè nén nước mắt, chủ động buông tay muội muội, đưa lụa đỏ qua: “Được rồi, không thể lại trì hoãn.”

Một đầu khác dây lụa đỏ nằm trong tay Trịnh Nghị, tiểu tử cao to thả chậm bước chân, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Kỷ Uyển Tương xem có đi quá gấp hay không, dẫn dắt nàng đi vào giai đoạn mới của cuộc đời.

Cuối cùng, Kỷ Uyển Tương bị dẫn ra Triều Hà Viện, dẫn ra cửa lớn Tĩnh Bắc Hầu phủ, lên kiệu cưới tám người nâng, pháo đốt đì đùng, diễn tấu sáo và trống đi về hướng Trịnh gia.

Triều Hà Viện giăng lụa đỏ khắp nơi, một viện nha hoàn bà tử mặt mang vui mừng, hơi thở náo nhiệt còn tàn lưu.

Kỷ Uyển Thanh nhìn chung quanh một vòng, trong lòng vắng vẻ như bị đào không.

Tiểu muội có thể gả cho người thương, kỳ thật là chuyện cực tốt. Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn nói cho chính mình như vậy, mới miễn cưỡng đè xuống mất mát trong lòng, nàng vực dậy tinh thần, xoa xoa vạt áo, bước ra ngoài viện.

Mặc kệ nội bộ có bao nhiêu dơ bẩn, hôm nay là ngày vị tiểu thư đầu tiên của Tĩnh Bắc Hầu phủ xuất giá, không thể thiếu buổi tiệc rượu. Nếu khách khứa đều mời tới, cần thiết phải chiêu đãi một phen, tuy Tào thị không thông minh, nhưng cũng không đến mức kết oán với tân khách mình mời đến.

Kỷ Uyển Thanh quan sát kỹ một phen, bàn tiệc, thức ăn, nước trà, hí kịch linh tinh đều không có khuyết điểm, nàng gật gật đầu, còn tính vừa lòng.

Trong tiệc rượu có một nhạc đệm nhỏ, Kỷ Uyển Thanh gặp Đông Xuyên Hầu phu nhân Dương thị.

Đông Xuyên Hầu phủ chính là nhà chồng mà Kỷ phụ Kỷ mẫu xem trúng cho Kỷ Uyển Thanh khi còn sống, hiện giờ Dương thị ghét bỏ nàng là bé gái mồ côi, không màng con trai phản đối, cứng rắn muốn một lần nữa chọn con dâu khác, hai người gặp mặt rất xấu hổ.

Dương thị thực không thích Kỷ Uyển Thanh, cho rằng đối phương mệnh cứng rắn, còn làm mẹ con bà bất hòa, mím môi, thu hồi tầm mắt, giả vờ như không thấy.

Kỷ Uyển Thanh cũng không thèm để ý, thế tử nhân phẩm không tệ, nhưng nếu đã không có duyên phận, nhiều lời cũng vô ích, không đáng để nàng lấy lòng một người không thích mình, ánh mắt cũng không dừng lại, nhìn lướt qua rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tới đầu giờ thân, tiệc rượu dần dần tan, Kỷ Uyển Thanh tự mình tiễn Đào thị lên xe ngựa, mới mang theo nha hoàn bà tử về Triều Hà Viện.

Gương mặt Kỷ Uyển Thanh hơi nóng lên, bởi vì nàng uống hai ly rượu hoa quế, ngày thường không uống rượu, chạm vào một chút liền phấn má phiếm hồng.

Hôm nay là tiệc cưới của bào muội, rượu mừng rượu mừng, dù như thế nào cũng phải uống một chút.

Vừa về đến trong phòng, Hà ma ma liền dâng lên một chén nước ô mai.

Nàng bật cười: “Ma ma, con không say, uống canh giải rượu gì chứ.”

Nhưng mà không để nhũ mẫu lải nhải, Kỷ Uyển Thanh vẫn bưng lên uống hết, nàng ngửi ngửi hơi thở, hình như cũng dính mùi rượu, liền phân phó múc nước tắm gội.

Lê Hoa lập tức ứng, đi ra ngoài truyền lời, Kỷ Uyển Thanh thu hồi tầm mắt, đang muốn đứng dậy về buồng trong, không nghĩ tới lại nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ.

“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà ta đã nghỉ ngơi, sợ là không thể quấy rầy.” Đây là tiếng Lê Hoa, giọng nha đầu này thanh thúy, bùm bùm một câu, nghe được hình như nàng không cao hứng.

Lê Hoa xác thật không cao hứng, tam tiểu thư Kỷ Uyển Xu mang theo một đám người, đỉnh đạc xông vào Triều Hà Viện, đối phương người đông thế mạnh, thủ vệ bà tử ngăn không được, bị đối phương thuận lợi vào trong, trong viện lập tức nhiều thêm một đám người nhìn đông nhìn tây.

“Tiện tỳ to gan! Tam tiểu thư là người ngươi có thể ngăn cản sao?” một bà tử quát to.

“Bà……” Lê Hoa chán nản, thật chưa thấy qua người xông loạn vào sân người ta còn hô to hét lớn, nàng đang muốn nói chuyện, liền thấy chủ tử từ chính phòng ra tới.

Lê Hoa vội vàng tiến lên, bẩm báo tóm tắt chuyện này.

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, chuyển ánh mắt qua đường muội, thấy đối phương mặt mày hớn hở, ánh mắt lại mang men say, hiển nhiên mới vừa rồi ở tiệc rượu uống không ít, nàng nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Tam muội uống quá nhiều rượu, không trở về phòng nghỉ ngơi, tới chỗ tỷ làm chi.”

Nàng kỳ thật không cao hứng, Lê Hoa là người của nàng, bà tử kia xông vào sân, còn một ngụm một cái tiện tỳ, hay cho một con chó cậy thế chủ.

Mấu chốt là, đường muội Kỷ Uyển Xu hứng thú bừng bừng đánh giá sân viện, giống như đã xem nơi đây là vật trong lòng bàn tay, nha hoàn bên cạnh còn góp lời nói nơi này nơi đó sửa như thế nào, giọng nói tuy thấp, nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn mơ hồ nghe thấy.

Nàng lập tức đen mặt.