Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 36

Vì diễn giả làm thực, Thiều Nhiễm đưa ra yêu cầu uyển chuyển kêu người ta sang phòng bên cạnh ngủ.

Du Khinh Trần thối mặt, toàn thân tản ra hơi thở tối tăm.

Thiều Nhiễm cười cười với người này, thật cẩn thận đưa một cái gối cho người này, chỉ chỉ bên cạnh.

Du Khinh Trần nghiêm mặt, vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì.

….. Chia phòng ngủ mà thôi, đến nỗi vậy sao? Thiều Nhiễm có lệ hôn hôn người này, vừa dỗ vừa lừa mới đẩy được người đi.

Du Khinh Trần suy nghĩ, đáng thương ôm gối đầu, giống như bị vứt bỏ, nện từng bước chậm rãi đến phòng bên cạnh.

Đuổi người đi rồi, Thiều Nhiễm nằm ở trên giường, trong đầu toàn là bộ dáng của hồ ly thối phụng phịu, lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Nghĩ nghĩ, Thiều Nhiễm gửi một tin nhắn: [ngủ chưa?]

Du Khinh Trần hồi âm: [ừ]

[Thật là đáng tiếc] đột nhiên Thiều Nhiễm chợt lóe linh quang, tiếp tục soạn tin nhắn: [Hiện tại, em không có mặc quần áo]

Mới vừa gửi đi, liền nhận được yêu cầu video từ Du Khinh Trần.

Càng ngày càng không kiềm chế được, đùa giỡn thật vui. Thiều Nhiễm ôm bụng, quyết đoán nhấn từ chối: [Du Khinh Trần anh càng ngày càng kỳ cục, hơn nửa đêm còn yêu cầu gọi video với người ta? Không biết em không mặc quần áo sao?]

Chưa tới vài giây, yêu cầu video của Du Khinh Trần lại tới một lần nữa.

Thiều Nhiễm rất nhanh từ chối, sung sướиɠ ở trên giường lăn lộn vài vòng.

Du Khinh Trần rốt cục gửi tới một câu:[Có muốn anh tới gõ cửa không?]

Nụ cười trên mặt Thiều Nhiễm cứng đờ, cân nhắc lợi hại một phen, quyết đoán nhận điện thoại, khiển trách: “Du Khinh Trần anh đừng xằng bậy.”

Du Khinh Trần lời ít mà ý nhiều: “Muốn nhìn em.”

Thiều Nhiễm: “…..”

Sau một lúc lâu, Du Khinh Trần nhìn người trong màn hình, thản nhiên nói: “Em mặc quần áo.”

Thiều Nhiễm: “…..ừ”

Du Khinh Trần: “Cởi.”

Thiều Nhiễm lộ ra một nụ cười: “Em biết, lát nữa ngủ sẽ lại cởi.”

Du Khinh Trần: “Hiện tại liền cởi.”

Thiều Nhiễm: “…..”

Du Khinh Trần nhếch mày: “Hay là em hy vọng anh đến phòng em?”

Thiều Nhiễm bị nghẹn, nhưng rất nhanh liền vứt bỏ tiết tháo, ngón tay trắng nõn thon dài không hề áp lực cởi ra nút thắt, miệng nói: “Được được em cởi, em cởi còn không được sao”

Du Khinh Trần nhìn vành tai con người này hồng hồng, không nhanh không chậm nói: “Đừng có vội, động tác chậm một chút.”

Động tác trên tay Thiều Nhiễm cứng đờ, giương mắt nhìn người này, giảo hoạt cong lên khóe miệng: “Nếu muốn chậm, xin mời anh làm mẫu cho em một chút.

Du Khinh Trần mím môi, không nói gì.

“Haiz, lại thẹn thùng,” Thiều Nhiễm chậm rì rì cởi nút thắt, nháy nháy mắt với người này, “Có cái gì tốt….”

Nói được một nửa liền sửng sốt. biểu tình của người trong video thực lãnh đạm, trong con ngươi không hề sợ hãi, ngón tay thon dài hướng lên trên, tùy ý mà cởi bỏ hai cái nút, lộ ra cơ ngực khêu gợi.

Hầu kết của Thiều Nhiễm căng thẳng, nhìn đến ngây người.

“Là như vậy.” Du Khinh Trần bình thản giải thích, lại cởi bỏ cái nút thứ ba.

Thiều Nhiễm nuốt nước miếng, ánh mắt không hề chớp.

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Học xong rồi?”

Tầm mắt Thiều Nhiễm giao động trên cơ ngực của người này, nghiêm túc lắc đầu: “Qúa khó, anh tiếp tục làm mẫu, không cần khách sáo.”

Du Khinh Trần nhếch mày: “không học được thật sao?”

Thiều Nhiễm nghiêm mặt nói: “Không có, lại cởi một cái nữa”

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần đề nghị nói: “Nếu không anh tự mình qua giúp em?”

“Đừng!” Thiều Nhiễm quyết đoán ngăn lại người này, lúm đồng tiến như hoa, “Em đột nhiên học được toàn bộ, anh xem động tác của em có đúng hay không”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Ừ.”

“Em cởi cho anh xem,” Thiều Nhiễm chậm rì rì cởi bỏ cúc áo, “Phải nhìn cho cẩn thận, đừng thất thần”

Hai cái nút được cởi bỏ, vừa vặn lộ ra một mảnh nhỏ làn da trắng nõn ở trên ngực, xương quai xanh giống như hàng mỹ nghệ, nút thứ ba cũng từ từ được cởi ra, hai điểm trước ngực vừa vặn được che khuất, như ẩn như hiện, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thần kinh người này.

“Vừa lòng không?” Thiều Nhiễm cong lên khóe miệng.

Du Khinh Trần nhìn chằm chằm người này, con ngươi còn sâu hơn đầm nước.

Thiều Nhiễm hắng hắng giọng.

Lúc này Du Khinh Trần mới phục hồi tinh thần, tầm mắt tự nhiên dời khỏi màn hình, hơi quẫn bách.

“Thế mà nhìn tới ngây người,” Thiều Nhiễm cười xấu xa với người này, bỡn cợt nói, “Du Khinh Trần, anh càng ngày càng tồi tệ.”

“Không có.” Thanh âm Du Khinh Trần thực bình tĩnh, nghe không ra một tia du͙© vọиɠ.

Thiều Nhiễm không chọc người này, tiếp tục cởi nút áo, động tác rất là chậm, đặc biệt giày vò người.

“Đúng rồi,” Thiều Nhiễm đột nhiên ngừng động tác, khiêm tốn học hỏi, “Em có nên cởi những cái cúc này không?”

Du Khinh Trần mím môi, không nói gì.

Thiều Nhiễm: “Không nói lời nào em sẽ không cởi.”

Ngón tay Du Khinh Trần vô ý thức động động, giọng sắp bốc hỏa.

“Trưng cầu một chút ý kiến của anh đó,” ngón tay Thiều Nhiễm theo xương quai xanh vạch xuống, đẩy ra quần áo, cười xấu xa với người này, “Còn muốn nhìn nữa không?”

Hầu kết Du Khinh Trần giật giật.

“Không nói sao? Vậy ở trước mặt anh làm một chút chuyện quá đáng nha.” nói xong tay đặt trên bụng trơn nhẵn, tiếp tục đi xuống.

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, cả người nóng lên.

“Du Khinh Trần, anh nhìn em một cái đi” thanh âm Thiều Nhiễm vang lên.

Môi mỏng của Du Khinh Trần hé mở: “Không nhìn, không có hứng thú.”

Thiều Nhiễm dụ dỗ

nói: “Em tuyệt đối không sờ loạn, cũng không kiên quyết làm chuyện quá đáng.”

Du Khinh Trần hơi do dự, rốt cục chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn con người này qua video, rất nhanh nghiêng đầu, thanh âm có chút xấu hổ: “Em, em lại xằng bậy.”

“Điều này sao tính là xằng bậy?” Thiều Nhiễm lười biếng dựa vào đầu giường, vươn đầu lưỡi liếʍ kẹo que trong tay, “chưa thấy qua người ăn kẹo que sao?”

Du Khinh Trần nghiêm mặt: “Em rõ ràng…..”

Nói được một nửa vẫn là cảm thấy khó mở miệng, chỉ nặng nề nói một câu: “Xằng bậy.”

“Hả?” Thiều Nhiễm vươn đầu lưỡi, từ kẹo que từ từ liếʍ đi ra, vôi tội nhìn người này, “Anh nói với em xem như thế nào là xằng bậy?”

Rõ ràng không quan hệ gì với mình, nhưng Du Khinh Trần vẫn cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.

“Anh không nói sao em biết được?” Thiều Nhiễm vô tội liếʍ khóe miệng.

Du Khinh Trần nắm đầu ngón tay lại, ngón tay đỏ lên.

Qua một lát, Thiều Nhiễm lại hỏi: “Có muốn em kêu ra không?”

“Em…..”

“Em lại làm sao?” Thiều Nhiễm vô tội nháy nháy mắt, mơ hồ nói không rõ, “Ai quy định ăn kẹo que không thể phát ra thanh âm?”

Du Khinh Trần: “Em rõ ràng không nói như vậy.”

“Thật không?” Thiều Nhiễm từ từ nói, “Cho dù không phải, anh kích động như vậy làm gì?”

Du Khinh Trần không nói lời nào.

“Có một ít người thích suy nghĩ miên man,” Thiều Nhiễm liếʍ liếʍ môi, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ từ điểm đầu tới điểm cuối, “Đem suy nghĩ không đứng đắn của hắn gộp chung thành suy nghĩ của người khác”

Du Khinh Trần nắm tay, đầu ngón tay đỏ lên.

Thiều Nhiễm: “Chủ động gọi video chính là anh, muốn nhìn em cởϊ qυầи áo cũng là anh, nhưng lúc này, thẹn thùng lại cũng là anh, anh nói xem anh có mâu thuẫn không?”

Du Khinh Trần há miệng: “Im lặng.”

“Du Khinh Trần anh anh,” Thiều Nhiễm không im lặng, lắc đầu cảm thán, “Đã xấu hổ như vậy, qua video là biết anh cơ khát bao nhiêu?”

Người bị trọc liền cứng đờ.

Thiều Nhiễm đắc ý nháy mắt với người này: “Anh nói anh sao lại biến thành như vậy? hả?”

“Haiz,” Thiều Nhiệm hận không thể giáp mặt nhục nhã người này, để có thể tinh tế thưởng thức bộ dạng xấu hổ của người này, “Theo em học lâu như vậy? sao loại chuyện này mãi mà không học được?”

Du Khinh Trần mím môi, không phản bác con người này.

“Chậc chậc,” Thiều Nhiễm cong khóe miệng, “Anh thật sự càng ngày càng phóng túng.”

Du Khinh Trần rốt cục không nhịn được nữa nhìn vào video.

Thiều Nhiễm đem kẹo que nhét vào miệng, đầu gối lên cánh tay, nhìn phản ứng của con hồ ly đầu gỗ nhà mình, không phúc hậu nở nụ cười.

Hồ ly ngốc, da mặt mỏng như vậy còn dám đùa giỡn tôi! Đang oán thầm, tiếng đập cửa liền vang lên.

“xuỵt,” Thiều Nhiễm chạy tới cửa, nhỏ giọng nói: “Không được gõ cửa.”

Du Khinh Trần giống như không nghe thấy, tiếp tục gõ cửa, so với vừa rồi càng vang dội hơn.

Vì phòng ngừa tiếp tục gõ sẽ đánh thức người khác, Thiều Nhiễm rất nhanh mở cửa, đem người kéo vào, nhìn ngoài phòng không có động tĩnh gì, mới lén lút đóng cửa lại.

Còn chưa kịp xoay người, đã bị hồ ly ôm lấy. Thiều Nhiễm chưa kịp phản ứng, theo bản năng ôm cổ người này.

Mặt Du Khinh Trần bình tĩnh, trực tiếp ném người lên giường, đè thân thể lên.

Thiều Nhiễm còn đắm chìm trong vui sướиɠ đùa giỡn, trong mắt sáng ngời, nâng tay sờ mặt người này: “hung ác như vậy làm gì…. Này đau…..”

Du Khinh Trần đè lại cổ tay con người này, không nói lời nào.

Thiều Nhiễm nói mềm mỏng, dỗ dành người này: “Có chuyện thì từ từ nói, anh đừng dùng bạo lực trước.”

Khi tới gần con người này liền ngửi thấy mùi ngọt ngào, Du Khinh Trần nhớ tới sự kiện kẹo que vừa rồi, sắc mặt càng khó nhìn hơn.

Thiều Nhiễm thật cẩn thận đoán: “Anh cũng muốn ăn kẹo que sao?”

“Vậy cho anh nếm thử một chút nhé.” Không đợi người này trả lời, Thiều Nhiễm hôn nhẹ lên khóe miệng người này.

Chẳng qua khi tách ra, Du Khinh Trần nắm cằm con người này, làm sâu nụ hôn hơn.

Thiều Nhiễm bị hôn thở hồng hộc, ngực kịch liệt phập phồng, nhưng ngoài miệng vẫn không quên đùa giỡn người này: “hương vị thế nào?”

Du Khinh Trần hung hăng hôn môi con người này, lần này so với lần trước càng hung ác hơn, cơ hồ là vừa hôn vừa cắn, tay cũng không nhàn rỗi, ở bên hồng mềm dẻo của con người này vuốt ve: “Đồ vật kia đâu?”

Thiều Nhiễm hơi run sợ, kinh ngạc nói: “Anh nghĩ thông suốt rồi?”

Không hiểu sao lại có một cảm giác vui mừng giống như là mây tan gặp trăng sáng.

Du Khinh Trần lặng lặng nhìn con người này.

“Không phải! anh hãy nghe em nói…” Thiều Nhiễm cảm thấy mình có thể đã nói sai, đã thương tổn lòng tự trọng của hồ ly, rất nhanh sửa miệng, “Em không có ý tứ đó, không có nghi ngờ anh!”

“Anh nhìn em đã như vậy, sao em lại không biết lượng sức được?” Thiều Nhiễm bị người này ấn cổ tay không thể động đậy được, chỉ đành phải ngửa cổ hôn nhẹ lên mặt người này, “Ý từ của em là chúng ta còn nhiều thời gian, trong phòng còn có người khác. Anh đã nhịn được thời gian dài như vậy, thêm vài ngày nửa thì có sao. Nàng đi rồi chúng ta sẽ càng thoải mái, từ ban công đến sô pha đến trên giường, được không?”

Du Khinh Trần nắm chặt cổ tay con người này, nhìn chằm chằm ánh mắt hắn: “Không tốt.”