Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 27: Kem dâu tây

Thiều Nhiễm

hơi sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng, dán mặt tới gần người này, còn nghiêm túc nói: “Ừ, tôi thích hồ ly nhất.”

“Tôi cũng thích cậu nhất.” Du Khinh Trần ôm chặt con người này, hận không thể biến ra cái đuôi cọ tới trên người con người này.

Khóe miệng Thiều Nhiễm cong cong, ngoan ngoan ở trong ngực người này nhịn không được cảm thán, uống rượu vào là vừa ngốc vừa dịu dàng~

Sáng sớm hôm sau, Thiều Nhiễm mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc không có biểu tình gì.

Du Khinh Trần giống như là nhớ ra cái gì, mặt càng ngày càng hồng, còn mang theo vài phần xấu hổ ảo não.

Thiều Nhiễm có hứng trì nhìn chằm chằm người này, trong mắt giảo hoạt hiện lên nước mắt, không biết là đang có chủ ý xấu xa gì.

Quần áo hai người đều không chỉnh tề, mặt Du Khinh Trần nhăn lại: “Cậu….”

“Không biết tôi sao?” Thiều Nhiễm tiến lại gần người này, cố ý bắt chước giọng nói tối hôm qua của người này, “Tôi là Nhiễm Nhiễm”

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Không cần nói lung tung.”

“Anh xem,” Thiều Nhiễm đưa cổ mình qua, “Ở đây còn có ký hiệu anh đã làm.”

Du Khinh Trần nhìn không chớp mắt, đối với cổ trơn bóng của con người này không có hứng thú, thanh tâm quả dục, tâm trong sáng muốn chết.

“Rất đau” Thiều Nhiễm làm nũng với người này.

Du Khinh Trần mím môi, lãnh đạm nói: “Cậu lần sau chú ý một chút.”

“…” Thiều Nhiễm không tin người này đã hoàn toàn quên mọi chuyện, hỏi, “Anh đoán xem là ai cắn tôi?”

Du Khinh Trần: “Tôi không đoán.”

Thiều Nhiễm cong khóe miệng: “Vậy anh nhìn tôi trắng hay không trắng.”

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi: “không nên nói như vậy.”

“Anh cũng thấy ngả ngớn sao?” Thiều Nhiễm ở bên tai người này cười xấu xa, “Vậy đoán xem ai giúp tôi cởϊ qυầи áo?”

Du Khinh Trần trầm mặt xuống, hơi thẹn quá thành giận: “Không đoán.”

“Tức giận sao?” Thiều Nhiễm từ từ tới gần người này, “Cho anh hôn một cái được không.”

Du Khinh Trần không chịu nổi nhục nhã này, nghiêng đầu không nhìn người này.

“Hôn một cái,” Thiều Nhiễm cố ý chỉ chóp mũi của mình, đùa với người này, “Đừng có hôn sai nha.”

Du Khinh Trần hơi đau đầu, không biết người này vì sao mà mới sáng sớm đã hạnh kiểm xấu rồi.

Thiều Nhiễm: “Không hôn sao.”

Du Khinh Trần gật đầu.

Thiều Nhiễm buồn bã nói: “Khẳng định là tối hôm qua đã hôn đủ.”

“Nói lung tung.” Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi phủ nhận.

“Ừ,” Thiều Nhiễm còn nghiêm túc nói, “Tối hôm qua anh một mực nói lung tung.”

Du Khinh Trần mím môi, quyết tâm không để ý tới cái người đang nói lung tung này.

“Đã quên?” Thiều Nhiễm hỏi.

Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Chưa từng có chuyện gì xảy ra, sao mà quên được.”

“Tên đàn ông bạc tình.” Thiều Nhiễm ở trên mặt người này hôn mạnh một cái.

Du Khinh Trần: “Cậu đừng….”

Không đợi người này nói xong, Thiều Nhiệm lại hôn xuống khóe miệng người này.

Lỗ tai Du Khinh Trần đỏ lên.

Thiều Nhiễm giống như lưu manh nâng cằm người này, nhếch mày nói

: «

Anh cứ nói đi, nói một chữ liền hôn một cái.

»

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần nói

: «

Chuyện tối hôm qua tôi đã quên, cho nên sẽ không so đo với cậu, cậu mau xuống khỏi người tôi, không cần nói lung tung nữa.

»

Thiều Nhiễm

: «

Tôi sẽ không xuống.

»

Du Khinh Trần nhìn con người này.

«

Anh có thể làm gì tôi

?

» Thiều Nhiễm giơ mặt lên, sau khi biết lòng người này càng không kiêng nể gì, «

Thoải mái như vậy, tôi sẽ không đi xuống.

»

Du Khinh Trần vẫn đang nhìn con người này, không nói lời nào.

«

Sao lại không nói

?

» Thiều Nhiễm chọc chọc mặt người này, «

Này

?

»

Du Khinh Trần giận dỗi lắc đầu, nói nhiều như vậy, cũng không hôn mình một cái

!

«

Lại khó chịu cái gì sao

?

» Thiều Nhiễm bị biểu tình ẩn nhẫn của người này làm buồn cười, «

Tối hôm qua đáng yêu

như vậy

»

Du Khinh Trần cố gắng để mình bình tĩnh lại, tâm bình khí hòa

: «

Chuyện tối hôm qua tôi sẽ không so đo với cậu.

»

«

…..

» Thiều Nhiễm nhìn người này một lúc lâu, kinh ngạc nói, «

Hiện tại da mặt anh đã dày như vậy

? giả vờ mất trí nhớ thật là tự nhiên nha

?

»

Du Khinh Trần

: «

…..

»

«

Cho tôi hôn nhẹ,

» Thiều Nhiễm rất nhanh liền hôn một cái lên mặt người này, chậc lưỡi, «

Không dày.

»

«

Cậu….

»

«

Ừ, Không biết xấu hổ sao

?

» Thiều Nhiễm ai oán nhìn người này, «

Nhưng tối hôm qua anh còn nói tôi là Nhiễm Nhiễm của anh, ôm hôn không rời, còn cởϊ qυầи áo của tôi, còn ép tôi cởϊ qυầи áo cho anh.

»

Du Khinh Trần nghiêm mặt, chịu đựng những lời thô tục này.

Thiều Nhiễm đem chân khoát lên trên đùi người này, ngón tay khều khều, gãi gãi cơ bụng người này.

Du Khinh Trần đè lại tay con người này, mặt đỏ bừng, cực lực đè nén thẹn thùng trong lòng, nửa ngày mới ói ra một câu

: «

Kỳ cục.

»

Thiều Nhiễm kinh ngạc nói

: «

Thì ra anh biết tùy tiện sờ người khác là không tốt

sao

?

»

Du Khinh Trần đau đầu

: «

Tôi khi nào thì…..

»

«

Tối hôm qua,

» Thiều Nhiễm vô tội nói, «

Muốn tôi sờ anh, khoe cơ bụng với tôi, còn bắt buộc tôi khích lệ, một chút cũng không để ý cảm nhận của tôi.

»

Du Khinh Trần thốt ra

: «

Hoang đường

!

»

Thiều Nhiễm gật đầu

: «

tối hôm qua anh thật hoang đường.

»

Du Khinh Trần

: «



»

Thiều Nhiễm tiếp tục nói

: «

Muốn đi làm việc nhà, ngăn cũng không ngăn được, còn….

»

«

Đừng nói nữa,

» Khuôn mặt của Du Khinh Trần đỏ bừng, vừa quẫn bách vừa tức giận, cực lực muốn cho mình tỉnh táo lại, «

Vu khống.

»

«

Nghĩ thật đẹp,

» Thiều Nhiễm hôn một cái lên mặt người này, «Tôi còn lưu chứng cớ lại.

»

Du Khinh Trần

: «

Cậu căn bản không có chứng cớ.

»

«

Đúng vậy, tôi đúng là không có,

» Thiều Nhiễm tiến tới gần tai người này, mờ ám nói

: «

Tôi sẽ chơi lại, lắng nghe và đối mặt với nó.

»

Nói xong tay hạnh kiểm xấu di dời xuống dưới.

Du Khinh Trần đè lại tay con người này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói

: «

Làm gì

?

»

Thiều Nhiễm vô tội nói

: «

giúp anh làm vận động.

»

Du Khinh Trầm mím môi, dùng sức đè lại tay con người này.

«

Này, đau…..

» Thiều Nhiễm biến sắc, bắt đầu giả vờ đáng thương, «

Du Khinh Trần, anh buông tay, tôi không làm loạn là được, không làm loạn nữa là được

?

»

Du Khinh Trần buông tay con người này ra.

Thiều Nhiễm cong khóe miệng, mau chuẩn ngoan tóm lấy người này, sau đó lùi về phía sau, khó tin nói

: «

Cứng thành như vậy, làm sao có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy

?

»

Du Khinh Trần

: «

Tôi không có.

»

«

Thật lợi hại,

» Thiều Nhiễm ghé vào bên tai người này, lời nói rất là đáng khinh, «

Không cứng mà lại lớn như vậy.

»

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi

: «

Im lặng.

»

«

Tôi còn muốn nói,

» Thiều Nhiễm kɧıêυ ҡɧí©ɧ người này, cười xấu xa nói

«

Này

? Có khó chịu hay không

?

»

Vẻ mặt Du Khinh Trần nghiêm nghị

: «

Tôi vì sao phải khó chịu

?

»

«

Anh nói đi

?

» Thiều Nhiễm ở trên đùi người này cọ cọ, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm người này, cuối cùng cọ đến mình cũng chịu không nổi.

Mặt Du Khinh Trần vẫn không gợn sóng.

«

…. Được rồi tôi thua.

» Thiều Nhiễm dừng lại động tác, cấp bách muốn giải quyết một chút

!

Chân trơn bóng rời đi, Du Khinh Trần hơi không thoải mái

: «

Cậu muốn đi đâu

?

»

Thiều Nhiễm vô liêm sỉ nói

: «

ô a~

»

Du Khinh Trần sau hai giây phản ứng lại

: «

Vậy cậu có kỳ động dục.

»

Nói giống như kỳ động dục là một chuyện rất dọa người.

Thiều Nhiễm lăn lộn ở bên kia giường, đưa lưng về phía người này giải quyết vấn đề của mình, vừa mới bắt đầu còn rất tao nhã, sau đó trong lòng lại mắng hồ ly thối hồ ly thối, hô hấp càng ngày càng thô, mặt cũng càng ngày càng hồng.

Lúc này Du Khinh Trần ở phía sau nghe thấy tiếng vang liền ôm lấy con người này. Được hơi thở quen thuộc bao vây, Thiều Nhiễm lập tức liền chịu không nổi….

Du Khinh Trần ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh đưa khăn tay qua.

Thiều Nhiễm đem mặt chôn ở trong gối, điên cuồng xoa xoa tay, tư thế rất dọa người

!

«

Không có việc gì.

» Du Khinh Trần không biết an ủi con người này như thế nào, liền thuận miệng nói vài câu.

«

Vốn là không có chuyện gì, hôm nay tôi phát huy thất thường,

» Thiều Nhiễm bình tĩnh nói, «

Anh đột nhiên lại đây làm gì

?

»

Du Khinh Trần lạnh lùng hơn

: «

Tôi không có tò mò.

»

«

….

» Thiều Nhiễm hắng giọng, cố gắng làm cho mình nhìn rất có khí thế, «

Tới đây cũng không biết tiện tay giúp tôi.

»

Vẻ mặt Du Khinh Trần vô tội

: «

Tôi còn chưa kịp chạm, cậu đã xong rồi.

»

Thiều Nhiễm mặt đỏ tai hồng, tức giận đến mức một câu cũng không thể nói thành lời

: «

Tôi…..

!

»

«

Không có việc gì,

» Du Khinh Trần thản nhiên nói, «

Không cần chột dạ.

»

«

Tôi đương nhiên không chột dạ, tôi so với anh lợi hại hơn, anh không chột dạ thì thôi chứ tôi sao phải vậy chứ

!

»

«

Nhàm chán,

» mặt Du Khinh Trần lộ vẻ khinh thường, «

Loại chuyện này đối với cơ thể không có cái gì tốt, có cái gì mà phải so sánh chứ

?

»

Thiều Nhiễm hừ một tiếng, đắc ý dào dạt nói

: «

Dù sao thì anh cũng không hiểu

»

Du Khinh Trần nhìn con người này một lúc lâu, mở miệng nói

: «Nhanh

như vậy không biết cậu kiêu ngạo cái gì.

»

Thiều Nhiễm trừng mắt nhìn người này

: «

Có bản lĩnh thì anh lập lại một lần nữa

!

»

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi

: «

Nhanh như vậy không biết cậu kiêu ngạo cái gì.

»

Thiều Nhiễm tức giận không chịu được, nói cũng không rõ ràng lắm, miệng liên tiếp lặp lại anh anh anh tôi……, hận không thể đem người này đè ra đánh cho một trận.

Du Khinh Trần nhân đạo nói

: «

Tôi làm sao

?

»

«

Không sao cả,

» Thiều Nhiễm hít sâu, bình tĩnh nói, «

Phong thủy luân chuyển, anh chờ mà xem

!

»

Du Khinh Trần nhìn ngực con người này phập phồng, thực bình tĩnh ứng chiến.

Thiều Nhiễm

: «

Anh không….

»

Du Khinh Trần ngắt lời con người này, cao ngạo nói

: «

Tôi chỉ là không muốn.

»

Thiều Nhiễm kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn người này

: «

Không muốn cùng không được là hai việc khác nhau.

»

Du Khinh Trần thản nhiên liếc mặt con người này, sau một lúc lâu mới mở miệng

: «

Nhàm chán.

»

«

Có bản lĩnh cứ cấm dục đi,

» Thiều Nhiễm tức sùi bọt mép, ý chí sục sôi nói, «

Một ngày nào đó anh sẽ chết ở trong tay tôi.

»

Du Khinh Trần không trả lời, hoàn toàn không để kɧıêυ ҡɧí©ɧ này ở trong lòng.

Thiều Nhiễm

: «

Còn có miệng.

»

Du Khinh Trần hơi bất an, vành tai đỏ lên

: «

Đừng nói lung tung.

»

Thiều Nhiễm kiêu ngạo nói

: «

Miệng miệng miệng

!

»

Vành tai Du Khinh Trần nóng lên, cúi đầu ừ một tiếng.

Trải qua gây sức ép tối hôm qua, trong phòng khách rất là hỗn loạn. Du Khinh Trần liếc mắt liền nhìn thấy trái dưa hấu bị bổ ra, mặt lộ vẻ ghét bỏ.

«

Có cảm tưởng gì

?

» Thiều Nhiễm ý định muốn nhục nhã người này, nghiêng qua thưởng thức biểu tình của người này.

Du Khinh Trần thản nhiên đánh giá

: «

Thế giới này thế nhưng lại có người thô tục như thế.

»

«

Ừ,

» Thiều Nhiễm cười trộm ở trong lòng, phụ họa nói

: «

Tôi cũng hiểu được thực thô tục.

»

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi

: «

Không phải cậu bày sao

?

»

«

Đương nhiên không phải.

» Thiều Nhiễm ý vị thâm trường nhìn người này.

Du Khinh Trần

: «

…..

» đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

«

Cũng không biết là ai bày ra nữa,

» Thiều Nhiễm cố ý nói, «

Kỳ thật cũng rất lãng mạn.

»

Du Khinh Trần đang muốn chống chế, sau khi nghe được nửa câu này lén lút ở trong lòng nói

: «

Có lẽ là tôi bày.

»

«

Này,

» Thiều Nhiễm ở trên mặt đất nhặt gối ôm lên, vỗ vỗ, nhét vào trong ngực người này, «

Của anh.

»

Du Khinh Trần không hiểu sao nhìn gối ôm, giống như người hôm qua ôm gối ôm giận dỗi không phải là mình.

Thiều Nhiễm hào phòng nói

: «

Thích thì cho anh.

»

«

Ngây thơ,

» Du Khinh Trần bỏ lại hai chữ, lấy hai ngón tay nắm lấy gối ôm, trịnh trọng đặt nó lên sô pha.

Thiều Nhiễm không buông tha đem gối ôm nhét vào trong ngực người này trêu chọc nói

: «

Ôm cho tốt, đó là Nhiễm Nhiễm của nhà anh.

»

«

Cậu…..

» lỗ tai Du Khinh Trần nóng lên, khuôn mặt tuấn tú hơi hồng,

«

Cái gì mà Nhiễm Nhiễm

? nói lung tung.

»

Thiều Nhiễm khiêm tốn chỉ mình.

Du Khinh Trần mím môi, khinh bỉ nói

: «

Cậu vì sao lại gọi mình như vậy

?

»

« Kêu gì

?

» Thiều Nhiễm cố ý hỏi.

Du Khinh Trần há miệng thở dốc, nhưng da mặt mỏng, làm sao cũng không thể kêu ra xưng hô thân thiết kia.

Thiều Nhiễm cố tình không buông tha người này, giơ tay ôm lấy cổ người này

: «

Xưng hô tươi mát thoát tục như vậy là ai giúp tôi đặt

?

»

Du Khinh Trần

: «

Tôi làm sao biết

?

»

Thiều Nhiễm nháy nháy mắt

: «

Buồn nôn hay không buồn nôn

?

»

Mặt Du Khinh Trần vừa hồng vừa trắng

: «

Không liên quan đến tôi.

»

Thiều Nhiễm thấy bộ dạng người này nghiêm nghị, nhịn không được thở dài

: «

Mặc quần áo vào là không giống nữa.

»

Du Khinh Trần đau đầu, người này vì sao lại luôn ác ý trêu chọc mình

?

Thiều Nhiễm lắc đầu tặc lưỡi

: «

Tối hôm qua anh cũng khiến tôi nhìn với cặp mặt khác xưa.

»

«

Tôi….

»

Thiều Nhiễm ngắt lời người này, khởi binh vấn tội

: «

Uống rượu xong là có thể phóng túng như vậy sao

?

»

Du Khinh Trần không nói lời nào, giống như là tiểu hồ ly bị người nào đó xâm lược. Trong lòng Thiều Nhiễm đắc ý, ngoài miệng càng kiêu ngạo

: «

Tôi muốn nói với anh, anh động hay không động cũng cứng như vậy,

vừa tùy tiện vừa dâʍ đãиɠ, căn bản không giống như vẻ ngoài thần tiên.

»

Du Khinh Trần hạ mắt, sau một lúc ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn người này

: «

Tôi vì sao lại uống rượu

?

»

Thiều Nhiễm không dự đoán được người này lại đưa ra vấn đề này, nháy mắt liền chột dạ

: «

Ai ai biết

? khẳng định là anh không chú ý.

»

Du Khinh Trần

: «

Không chú ý uống rượu sao

?

»

Trong mắt Thiều Nhiễm xoay nhanh như chớp, nghĩ cách để giải quyết.

Du Khinh Trần khôi phục thanh tỉnh trí nhớ rất tốt, chỉ số thông minh rất cao, có lối suy nghĩ cẩn thận, không chỉ tìm ra tất cả nguồn cơn của vấn đề là từ rượu, hơn nữa còn nghĩ tới một chuyện quan trọng, đã bị hai người vô tình bỏ qua

: «

Tối hôm qua không phải cậu nói muốn tự tay dạy tôi sao

?

»

Thiều Nhiễm theo bản năng lui về phía sau, giả ngủ nói

: «

Cái gì

?

»

Du Khinh Trần cúi thắt lưng, tiến đến bên tai con người này

: «

Không thể miêu tả.

»

Khi nói chuyện hơi thở phun bên tai, Thiều Nhiễm cảm thấy máu toàn thân đều tập trung lên não, bên tai ong ong, nghe không được thanh âm gì ở bên ngoài.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nhìn người này.

«

Tôi đi dọn đồ đạc

!

» Thiều Nhiễm thầm nghĩ không tốt, xoay người bỏ chay. Mới vừa bước được hai bước, đã bị người này kéo vào trong lòng ngực.

Du Khinh Trần ôm chặt thắng lưng con người này, cằm để trên vai người ta, nhỏ giọng nói

: «

Đừng chạy.

»

Thiều Nhiễm hơi cứng thân thể, rất nhanh liền quan tâm nói

: «

Anh có phải chưa tỉnh rượu hay không

?

»

Du Khinh Trần ôm người này càng chặt, hung hăng ngửi hương vị của con người này, chỉ là không nói lời nào.

Thiều Nhiễm giật mình, nói chuyện không lưu loát

: «

Anh anh anh dưới thân

!

»

Du Khinh Trần căn bản không đem ** mình thấp kém để ở trong lòng, bình tĩnh nói

: «

Không cần để ý, trong khoảng thời gian này sẽ thường xuyên như vậy.

»

Thiều Nhiễm

: «

Quản quản đi chứ, mong anh nên quản đi, cũng không thể đối với tôi như vậy, tôi bị kinh hách là chuyện nhỏ, anh khó chịu mới là chuyện lớn

!

»

Du Khinh Trần thản nhiên nói

: «

Cậu sợ hãi.

»

Thiều Nhiễm lâm nguy không sợ nói: «

Bởi vì nó thật sự rất lớn.

»

Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, cố ý đĩnh về phía trước.

Thiều Nhiễm suýt nữa kêu lên, may mắn đúng lúc cắn môi lại, chân lập tức mềm nhũn.

Cảm giác người tromg lòng run lên, Du Khinh Trần nhếch mày, hình như là vừa phát hiện một điều gì thú vị.

Thiều Nhiễm

: «

Anh…. A…..

»

«

Tiếp tục.

» Thanh âm bình tĩnh mang theo uy hϊếp vang lên bên tai.

Thiều Nhiễm nháy mắt bị chấn kinh rồi, người này còn biết đùa giỡn lưu manh với mình!!

«

Không nói,

» Thiều Nhiễm nhanh chóng lắc đầu, thái độ rất tốt, «

Anh buông tay.

»

Dưới tình huống này, ai đó còn gần như vậy, còn đưa lưng về phía người này, rất là nguy hiểm

!

Du Khinh Trần làm bộ không cẩn thận đỉnh vào con người này, sau đó mới buông ra.

Thiều Nhiễm

: «

….

» Không biết xấu hổ

! thế nhưng còn không biết xấu hổ hơn tôi.

Kỳ thật Du Khinh Trần cũng không biết động tác của mình thật hạ lưu. Ở trong mắt hắn, động tác này tương đương xoa tóc, nhưng công hiệu rất lớn, có thể làm cho con người kiêu ngạo này ngừng công kích mình.

«

Anh giải quyết đi,

» Thiều Nhiễm lùi lại mấy bước, tận tình khuyên bảo người này, «

Đừng để mình bị nghẹn, anh như vậy có khó chịu không

? tôi thấy rất khó chịu.

»

Du Khinh Trần thản nhiên nói

: «

Không có cảm giác.

»

Không còn cảm giác anh còn đỉnh tôi

! Thiều Nhiễm muốn nói lại thôi.

Du Khinh Trần

: «

Cậu sợ cái gì

?

»

Ánh mắt Thiều Nhiễm mơ hồ

: «

Ai ai ai nói tôi sợ.

» Tin hay không tôi sẽ khiến anh càng khó chịu hơn.

Mặt Du Khinh Trần lộ vẻ hèn mọn

: «

Tôi cho tới bây giờ còn chưa thấy cậu thất lễ như vậy.

»

Thiều Nhiễm

: «

….

» Đó là cho tới bây giờ anh chưa bao giờ tùy tiện như vậy

! còn tự nhiên ngả ngớn như vậy

! lưu manh mà không tự biết, quả thực đáng sợ.

Thiều Nhiễm nghĩ rằng sắp tới nên thu liễm lại một chút, không thể giống như trước kia không kiêng nể gì chọc người này.

Rất nhanh đã súc miệng xong, Thiều Nhiễm tính toán ăn hộp kem để an ủi

!

Mùi vị của kem cùng mùi vị sữa tắm trên người Thiều Nhiễm hòa vào nhau, rất là dễ ngửi. Trong lòng Du Khinh Trần giống như là có móng vuốt cào cào, ngưa ngứa, bản thân cũng không nói nên lời, toàn bộ lực chú ý đặt lên trên người Thiều Nhiễm, ngay cả trong TV diễn cái gì cũng không biết.

Thiều Nhiễm múc kem đưa tới miệng, chuyên tâm nhìn TV, một muống rồi một muống, thường thường liếʍ liếʍ khóe miệng.

Du Khinh Trần nhìn môi người này hồng hồng, hầu kết giật giật.

«

Cho anh nếm thử này.

» Thiều Nhiễm nghiêng qua hôn nhẹ khóe miệng người này, sau đó nhanh chóng rời đi, không dám quấy nhiễu hồ ly đang trong thời kì động dục này.

Xúc cảm lạnh lẽo như băng truyền tới, vừa mới tiếp xúc liền phân ra, chóp mũi còn có mùi vị hoa quả cùng bơ.

“Lạnh hay không lạnh?” Thiều Nhiễm lộ ra hàm răng trắng sáng, cười rất sáng lạn.

Du Khinh Trần đột nhiên sinh ra kích động muốn đè con người này xuống hung hăng hôn.

Thiều Nhiễm nghiêng đầu, im lặng ăn kem, thường thường phun tào với nội dung vở kịch.

Du Khinh Trần giật mình, mở miệng nói: “Vậy anh thích loại hình gì?”

“A?” Thiều Nhiễm mới vừa múc một miệng đầy kem, lạnh đến run cả người.

Du Khinh Trần hơi mất tự nhiên: “Cái loại yêu đương ấy.”

Thiều Nhiễm nghĩ nghĩ: “Nhu thuận….”

Du Khinh Trần lập tức buông xuống điều khiển từ xa trong tay, tay trái khoát lên tay phải, đặt ở trên đầu gối, vừa nhìn rất là ngoan.

Thiều Nhiễm liếʍ bơ ở khóe miệng: “Đáng yêu…..”

…. Không đáng yêu.

“Này……” Thiều Nhiễm cắn thìa kem, tự hỏi trong chốc lát, “Trắng.”

Móng vuốt trong lòng Du Khinh Trần cào cào: Tôi, tôi cảm thấy mình rất là trắng!

“Mắt to….”

Du Khinh Trần đem ánh mắt trừng lên thật to, hơi hồi hộp.

Thiều Nhiễm vô ý thức liếʍ liếʍ bơ trên thìa: “Hiểu chuyện…..”

Du Khinh Trần đặc biệt muốn người ta xoa bóp bả vai, cũng quyết định đeo găng tay đem hộp kem ném đi.

“Biết làm việc nhà…..”

Du Khinh Trần nhìn về phía nhà bếp, có chút đăm chiêu.

“Ừ,” Thiều Nhiễm lại đút một thìa kem vào miệng, thỏa mãn chậc lưỡi, “Tạm thời là những cái này trước đi.”

Du Khinh Trần nhích lại gần con người này một ít, cẩn thận nói: “Vậy cậu có thể chấp nhận người lớn hơn cậu nhiều tuổi không?”

Thiều Nhiễm không yên lòng nhìn hộp kem, cố ý hỏi: “Rất nhiều là bao nhiêu?”

Mặt Du Khinh Trần không đỏ tim không đập nói dối tuổi: “Khoảng một ngàn tuổi chẳng hạn.”

Thiều Nhiễm: “…..”

“Này?” Du Khinh Trần thúc giục.

Thiều Nhiễm bình tĩnh nói: “Không nhiều lắm, có thể chấp nhận.”

“Anh thì sao,” Thiều Nhiễm lại không yên lòng đào kem, “Anh thích loại hình nào?”

Du Khinh Trần nói: “Không biết.”

Thiều Nhiễm “à” một tiếng.

Qua một lát, Du Khinh Trần nhìn con người này, còn nghiêm túc nói: “Cậu cảm thấy mình thuộc loại nào?”

Thiều Nhiễm đang muốn mang kem cho vào miệng, nghe vậy liền ngừng lại.

Tiếp theo hắn chợt nghe Du Khinh Trần nhỏ giọng nói: “Tôi giống như thích loại hình như cậu.”