Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 12: Vừa mềm mại vừa đáng yêu

Du Khinh Trần bị chọc phá cơ thể liền cứng đờ.

Thiều Nhiễm sâu sắc từ khuôn mặt không thay đổi kia bắt được một tia biến hóa, ví dụ như người này ngượng ngùng sẻ đỏ lỗ tai, lại ví dụ như giả vờ bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn trốn tránh.

Như vậy đã không phải dễ dàng gì, người đối diện yêu cầu rất hà khắc. Trong lòng Thiều Nhiễm cảm thấy cực kỳ thành tựu.

Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Cậu buông ra trước.”

Thiều Nhiễm bám càng chặt hơn cố ý làm trái lời người này.

Du Khinh Trần nhắm mắt, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Thiều Nhiễm: “….” Bị đùa giỡn rõ ràng là mình có được hay không? Vì sao bộ dạng của người này lại giống như là người bị hại vậy?

Thiều Nhiễm không phục liền gãi chân người này, ý đố muốn người này nhìn mình.

“Đừng quậy.” Du Khinh Trần lẳng lặng nói.

Thiều Nhiễm trừng vẻ mặt không có sự thay đổi kia, hận không thể trừng ra tức giận hay vui mừng. Giằng co một lát, quai hàm hơi chua xót, Thiều Nhiễm đành phải nhả ra.

Tầm mắt Du Khinh Trần dừng lại hai giây tại dấu răng trên chiếc đũa.

Thiều Nhiễm cũng thấy dấu răng, rất đắc ý với người này, bỉ ổi nói: “Tuổi của tôi đặc biệt tốt, cắn cái gì cũng bị đứt.”

Du Khinh Trần nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

“Vừa rồi anh đùa giỡn tôi.” Thiều Nhiễm căm giận chỉ vào người này, khởi binh vấn tội.

Du Khinh Trần liếc mắt: “Lung tung.”

Thiều Nhiễm khó khăn lắm mới nắm được nhược điểm của người

này, đương nhiên là không dễ dàng buông tha, “Vừa rồi anh thường xuyên lấy tương cọ vào miệng tôi, rõ ràng là muốn xem tôi….”

Du Khinh Trần chờ con người này tiếp tục nói.

Thiều Nhiễm căn bản không thấy thẹn, thoải mái nói: “Muốn nhìn tôi liếʍ khóe miệng.”

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Nhàm chán.”

“Chậc chậc,” Thiều Nhiễm chống má, nói một câu phát ra từ nội tâm, “Tôi phát hiện anh rất có khí chất nói dối.”

Du Khinh Trần: “……”

Thiều Nhiễm khen ngợi: “giọng nói từ từ nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, khí định thần nhàn, còn rất giống như đang nói thật.”

Du Khinh Trần mặt không đỏ tim không đập dời tầm mắt sang hướng khác.

“Anh nói, đây có phải là thiên phú không?” Thiều Nhiễm đưa ra một dự đoán lớn mật.

Tầm mắt Du Khinh Trần thẳng tắp nhìn đi nơi khác, không chột dạ chính là không chột dạ.

Thiều Nhiễm không biết xấu hổ nói: “Chỗ đó có cái gì đẹp? nhìn tôi, tôi đẹp”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, đầu dần dần thấy đau.

“Không nhìn sao?” Thiều Nhiễm chớp chớp mắt, suy đoán nói, “Này, nhìn trộm cũng là lạc thú mà.”

Mặc kệ hắn đùa giỡn kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế nào, vẻ mặt Du Khinh Trần đều rất đoan chính. Thiều Nhiễm liền sinh ra một cảm giác tội lỗi “Người này trong sáng lạnh lùng như vậy, mình làm sao lại không biết xấu hổ mà làm ô nhiễm hắn.”

“Đừng dùng biểu tình này, rõ ràng người bị đùa giỡn là tôi, người không biết còn tưởng rằng tôi đùa giỡn anh đó,” vẻ mặt Thiều Nhiễm vô tội, “Tôi là người luôn luôn tuân theo quy củ, không thể mù mờ bị chụp mũ như vậy được, rất là oan uổng.”

Nghe đến đây, Du Khinh Trần rốt cục mở miệng: “Từ khi ngồi xuống đến giờ, chân của cậu không hề rời khỏi chân tôi.”

“Ừ,” Thiều Nhiễm thưởng thực bộ dạng nghiêm túc của người này, nhịn cười nói, “Sau đó thì sao?”

Du Khinh Trần nghẹn nửa ngày, mới lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Cậu thật quy củ.”

“Có chỗ nào không quy củ sao?” Thiều Nhiễm cong chân, ỷ vào lợi thể mỏ nhọn của mình mà không hề sợ hãi.

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, sườn mặt có màu đỏ khả nghi.

Người này không phải là bị chọc cho khóc rồi chứ? Tưởng tượng đến đây, du͙© vọиɠ làm ác sâu trong nội tâm của Thiều Nhiễm mọc lên nhanh chóng như cỏ dại, lén lút đem chân dịch lên trên.

Du Khinh Trần đè lại cổ chân người này, bình tĩnh nói: “Thiều Nhiễm.”

“Ừ?” Thiều Nhiễm biết rõ còn cố hỏi, “Có việc gì?”

Không đợi người này trả lời, Thiều Nhiễm liền thẹn thùng nói: “Cổ chân của tôi là nơi rất nhạy cảm.”

Mặt Du Khinh Trần không chút thấy đổi dời tay lên trên, đè vào cẳng chân.

“Cẳng chân cũng rất nhạy cảm” Thiều Nhiễm mờ ám nói.

Du khinh Trần không biết làm sao, tay vô ý thức tăng thêm lực.

“ Lực nắm ở nơi đó nên vừa phải thì mới tốt.” Tâm tình Thiều Nhiễm rất tốt vui sướиɠ đùa giỡn với người này.

Du Khinh Trần nghe vậy, sắc mặt không thay đổi thay đổi lực cánh tay.

Thanh âm Thiều Nhiễm lại lập tức vang lên: “Nếu đau lòng tôi, thì có thể nhẹ một chút.”

Nói về độ vô liêm sỉ, Du Khinh Trần không thể qua được người này, quyết đoán buông tay.

Thiều Nhiễm như nguyện tiếp tục cọ cọ đùi người này, buồn bã nói: “Qủa nhiên vẫn là không muốn từ chối tôi.”

«

…..

» Du Khinh Trần: “Cậu…..”

“Chỉ là,” Thiều Nhiễm giành trả lời trước, làm người xấu cáo trạng trước, “Anh sao có thể tùy tiện sờ cổ chân người khác? Nơi công cộng từ chối**! Anh thế nhưng lại là người như vậy, làm tôi rất thất vọng.”

Du Khinh Trần: “…..”

“Không chê bẩn sao?” Thiều Nhiễm cười xấu xa, “Hoặc chỉ đơn thuần không chê tôi?”

Ngón tay Du Khinh Trần giật giật, thanh âm bình tĩnh không nghe ra một tia gợn sóng: “Thiều Nhiễm.”

“Ừ.”

Du Khinh Trần được dạy dỗ vô cùng tốt, nhẫn nại nói: “Nếu đã ăn no rồi, có phải là nên rời đi hay không?”

“Ai nói tôi đã ăn no?” Thiều Nhiễm chống cằm trêu chọc, “Anh nhìn tôi chằm chằm, sao tôi có thể ăn?”

“Vậy cậu từ từ ăn.” Du Khinh Trần chuẩn bị đứng dậy.

“Đừng mà,” Thiều Nhiễm chưa từ bỏ ý định ôm lấy đùi người này, “Anh không thể đi, người khác sẽ đến gần tôi.”

Du Khinh Trần nhìn tương dính trên miệng con người này, không cho là đúng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Thiều Nhiễm: “…..”

“Vậy anh đi đi,” Thiều Nhiễm phất tay, tâm như tro tàn, “Không phải chỉ là người khác đến gần thôi sao? Tôi có thể chịu được.”

Du Khinh Trần “Ừ” một tiếng.

“Anh sao có thể lạnh lùng như vậy?!” Thiều Nhiễm khiển trách, “Không thể an ủi tôi một chút sao?!”

Du Khinh Trần giương mắt, nhìn con người này không nói nhiều lời, “Nén bi thương.”

Trừng mắt nhìn người này trong chốc lát, Thiều Nhiễm thỏa hiệp nói: “Anh có thể đi, nhưng phải để đồ vật ở lại.”

“Cái gì?” Du Khinh Trần hỏi.

“Đừng giả vờ,” Thiều Nhiễm xem thường, vươn tay, “Ví tiền cùng di động.”

Du Khinh Trần liếc mắt, nhếch mày nói: “Cuối cùng cũng nghĩ tới?”

“Tôi vẫn nhớ rõ.”

Du Khinh Trần giương mắt: “Vậy mà còn giám kiêu ngạo như vậy?”

Thiều Nhiễm ngẩng đầu lên, theo thói quen định giả vờ: “Tiết tháo của tôi không vì cái gì bị mài mòn, cá tính của tôi không vì cái gì mà thay đổi, ta cũng sẽ không vì chuyện gì mà cúi đầu.”

Du Khinh Trần cong môi, rất lễ phép thưởng thức người này.

Thiều Nhiễm: “Trả những thứ kia cho tôi.”

Du Khinh Trần trắng trợn từ chối: “Không thể trả.”

“……” Thiều Nhiễm hung tợn nói, “Anh không nên ép tôi!”

Du Khinh Trần liếc con người này một cái.

Thiều Nhiễm dũng cảm nói: “Anh không nên ép tôi hạ thấp phong độ của tôi!”

Du Khinh Trần: “….”

Thiều Nhiễm không nói hai lời quên luôn cá tính cùng tiết tháo của mình: “Nếu anh không nuốt được cục tức này! Vậy cũng có thể sờ lại tôi cũng được!”

Du Khinh Trần: “Thái độ.”

Thiều Nhiễm không thiếu nhất chính là thái độ, không hề áp lực tặng cho người này

một nụ cười, chân thành nói: “Khinh Trần… nếu anh không nuốt nổi cục tức này… thì sờ lại tôi cũng được…”

Du Khinh Trần vô tình từ chối con người này.

Thiều Nhiễm: “…..”

Thiều Nhiễm nhìn thấy người này không muốn tốn hơi thừa lời, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Có bản lĩnh đem tiền của lão tử trả lại cho lão tử.”

Du Khinh Trần: “Có bản lĩnh

cậu cứ tiếp tục trêu ghẹo đi.”

Thiều Nhiễm: “Tôi…..”

Du Khinh Trần tốt tính nói hộ người này: “Cậu không có bản lĩnh.”

Thiều Nhiễm: “….” Tức giận thật rồi!

Tuy rằng thực tức giận, nhưng Thiều Nhiễm vẫn đi theo con đường nhân đạo: “Anh nói cái gì…”

Khóe miệng Du Khinh Trần có rút, hiển nhiên cũng khϊếp sợ sự hai mặt của con người này.

Thiều Nhiễm: “…..” Luôn không có biểu tình gì! Anh không phải là cố ý chứ?!

Thiều Nhiễm ở trong lòng hung hăng chửi người này một trận. sau khi lăng nhục một phen, trên mặt mới lộ ra nụ cười đáng yêu, tự cho là che dấu rất khá.

Du Khinh Trần hơi hơi mỉm cười, nâng tay lên, ma xui quỷ khiển xoa xoa đầu người này.

Thiều Nhiễm bởi vì động tác của người này mà sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại, lập tức phối hợp động tác với người này, không tiết tháo nghiêng đầu, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Đáy mắt Du Khinh Trần hơi hơi nhu hòa.

«

Còn muốn xoa nữa sao

?

» Thiều Nhiễm lúc nào cũng luôn nhắc nhở bản thân mình phải thuần khiết đáng yêu, nhưng mới không lưu ý một chút đã khôi phục bản tính.

Du Khinh Trần

: «

…….

»

«

Không không, ý của tôi không phải vậy

!

» Thiều Nhiễm lập tức sửa miệng, ý đồ muốn vớt vát lại, «

Còn muốn xoa tóc nữa không

? không không phải, ý của tôi là muốn xoa đến khi nào thì xoa

! không phải là loại xoa kia, loại xoa này rất là trong sáng….

»

Càng nói càng không ra gì, Thiều Nhiễm quyết đoán câm miệng, qua một lúc không nhịn được lại mở miệng nói

: «

Kỳ thật tôi giúp anh xoa cũng được.

»

Nói xong lén quan sát phản ứng của người này.

Du Khinh Trần quay đầu, không cho con người này nhìn mặt mình, vì thế lỗ tai liền rơi vào trong mắt Thiều Nhiễm.

«

Đừng nhúc nhích

!

» Thiều Nhiễm không biết nhìn thấy gì, đột nhiên nheo mắt lại.

Du Khinh Trần không rõ, vẫn duy trì tư thế này.

Thiều Nhiễm từ từ tới gần, sắc mặt chăm chú, thở cũng không dám thở mạnh.

Cảm giác hơi thở của con người này ngày càng gần, Du Khinh Trần hơi hơi muốn né tránh.

«

Đừng nhúc nhích,

» Thiều Nhiễm ấn vai người này, ánh mắt cũng không chớp, nhỏ giọng nói,

«

Bên tai anh hình như có cái gì.

»

Du Khinh Trần nghe vậy, bình tĩnh đem mớ lông trắng ở bên tai rụt trở về.

Kỳ quái, sao lại không thấy

? Thiều Nhiễm nhíu mày, nâng tay sờ sờ lỗ tai người này.

Lỗ tai ngứa ngứa, cảm giác tê dại rơi vào trong lòng bàn tay, Du Khinh Trần mất tự nhiên nghiêng đầu.

Thiều Nhiễm sờ sờ lỗ tai người này mấy lần, cũng không phát hiện có dị thường gì, lại nhìn lỗ tai người này trong chốc lát, cho tới khi lỗ tai người này đỏ lên.

Thiều Nhiễm

: «

…..

» Tôi chỉ nhìn mà thôi, sao lại có phản ứng khoa trương như vậy

?

Kỳ thật phản ứng của Du Khinh Trần so với hắn nhìn thấy càng khoa trương hơn, không riêng lỗ tai, giây tiếp theo đuôi có thể dài ra.

Hai người gần trong gang tấc, tay Thiều Nhiễm còn đặt trên lỗ tai của người này, nhìn qua vừa cơ khát lại ngả ngớn. Thiều Nhiễm vẫn thực để ý hình tượng của mình, vì thế kéo xa khoảng cách của hai người, hắng hắng giọng nói, còn nghiêm túc giải thích

: «

Anh cũng biết, tôi không phải người tùy tiện, vừa rồi tôi thật sự nhìn thấy cái gì đó.

»

Du Khinh Trần bình tĩnh «

à

» một tiếng, so với bình thường còn bình tĩnh hơn, bình tĩnh hơi không bình thường.

Thiều Nhiễm nghi ngờ liếc người này một cái, sau đó nhanh chóng ngắm lỗ tai người này.

Ngoại trừ hơi hồng, tất cả đều bình thường.

Du Khinh Trần bình tĩnh cầm ví tiền cùng điện thoại của con người này, quơ quơ trước mặt người này, ý đố muốn phân tán lực chú ý.

Thiều Nhiễm không bị mắc mưu, vuốt cằm hơi hơi suy tư, lại nhanh chóng ngắm lỗ tai người này.

…. Không có lông trắng, Thiều Nhiễm rốt cục bỏ qua cho lỗ tai đang càng ngày càng đỏ của người

này, được rồi, mình vừa rồi chắc là bị hoa mắt.

Trong cả quá trình, Du Khinh Trần đều biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, nhìn không hề có chút khẩn trương.