Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 9: Bị hôn đến hôn mê

Thiều Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng người này, cả người đều phát ra ánh sáng phổ độ chúng sinh: “Mau súc miệng đi.”

Du Khinh Trần cau mày, nhận lấy cái chén.

Tim Thiều Nhiễm treo ở trên cao, thực chờ mong nhìn phản ứng của người này, rất là hưng phấn.

Thật ra bình thường Du Khinh Trần uống nước luôn luôn chậm rãi, nhưng lần này là tình huống đặc biệt, mùi vị phức tạp tràn ngập trong khoang miệng, khiến cho thần kinh của hồ ly yếu ớt, mỗi một phút mỗi giây đều là dày vò. Du Khinh Trần không nghĩ ngợi gì, rót hết vào mồm.

Sau đó, khuôn mặt đen toàn bộ.

Thiều Nhiễm ôm bụng: “ha ha ha ha ha ha!!!”

Cho anh sáng sớm đã làm phiền tôi! Tôi cũng không phải là bao cỏ!

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, hầu kết từ từ dao động, gian nan đem thứ chất lỏng đắng chát trong miệng nuốt xuống.

Thiều Nhiễm chỉ vào người này, cười đến không thở nổi, nước mắt cũng chảy ra!

Du Khinh Trần nhếch mày, ném một ánh mắt cảnh cáo qua.

Tươi cười trên mặt Thiều Nhiễm cứng đờ, thầm nghĩ không tốt, nhanh chân bỏ chạy, còn chưa chạy được vài bước, đã bị người này kéo vào trong ngực.

Còn chưa nói được gì, miệng đã bị ngăn chặn.

Thiều Nhiễm trừng lớn mắt, nhưng rất nhanh, đắng chát liền chiếm toàn bộ khoang miệng, Thiều Nhiễm đau khổ nhăn lại mày, dùng sức đẩy người này ra.

Du Khinh Trần càng ôm chặt con người này hơn, quyết tâm trả thù. Đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi con người này, không có kỹ xảo gì mà giao triền mυ'ŧ vào, ý đồ loại bỏ đắng chát ở trong miệng.

Mục đích chỉ đơn thuần như thế, nhưng ở trong mắt Thiều Nhiễm, chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Đừng…..” Thiều Nhiễm chịu không nổi, phát ra thanh âm.

Mùi vị đắng chát dần dần cũng nhạt đi, nụ hôn cũng lâu dài hơn. Du Khinh Trần ấn cái ót của con người này, luôn cảm thấy như vậy vẫn không đủ, muốn được nhiều hơn, nhưng muốn cái gì, bản thân cũng không biết. Hạ phúc từ từ có xao động, nhận thấy bản thân mình dị thường, Du Khinh Trần hơi kích động buông con người này ra.

Sắc mặt Thiều Nhiễm tái nhợt, vẫn không nhúc nhích.

Du Khinh Trần nhíu mày, kêu một tiếng: “Thiều Nhiễm.”

Thiều Nhiễm không có đáp lại.

Du Khinh Trần sờ sờ sườn mặt hắn.

Ngón tay Thiều Nhiễm nhẹ nhàng giật giật, dù sao người đang hôn mê bị sờ mặt đều có phản ứng này.

Du Khinh Trần ôm lấy con người này, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Thiều Nhiễm nhíu mày lại, rất là yếu ớt, vừa nhìn liền biết là thực sự hôn mê, hay là do mặc cỡ mà làm bộ thành mĩ nhân ngủ nhỉ, “keng” một tiếng, thanh âm dây lưng rơi xuống.

Thiều Nhiễm: “…..”

Giường bị lõm xuống, hơi thở quen thuộc ngày càng gần.

Nên hợp tác để hoàn thành vở kịch này hay là đùa giỡn để kết thúc vở kịch này? Thiều Nhiễm rối rắm nửa ngày, sau đó quyết định trợn mắt, hiên ngang trách móc: “Anh thế nhưng mà thừa dịp tôi hôm mê mà dâʍ ɭσạи tôi!”

Du Khinh Trần chuẩn bị đắp chăn cho con người này, hơi dừng lại một chút.

Thiều Nhiễm rất nhanh dùng chân cuốn lầy thắt lưng Du Khinh Trần, nháy nháy mắt: “Thế nhưng tôi thích.”

Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Không phải hôn mê sao?”

“Anh thích hôn mê?” Thiều Nhiễm nói xong liền nghiêng đầu sang một bên, giả chết.

Biểu tình Du Khinh Trần hơi vi diệu.

Thiều Nhiễm suy yếu, nhỏ giọng than thở: “Khó chịu.”

Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi nói: “Buông tôi ra trước.”

Thiều Nhiễm nghe vậy, chân khóa càng chặt.

Du Khinh Trần: “….”

Thiều Nhiễm buồn bã nói: “Anh hôn tôi trước, hôn tới khi tôi ngất đi, vậy mà anh không quan tâm?”

Du Khinh Trần sửa lại cho đúng: “Cậu không phải khó thở sao.”

“Vậy thì đúng rồi.” Thiều Nhiễm nhếch mày, “Anh không phải là lần đầu tiên chiếm tiện nghi của tôi.”

Du Khinh Trần: “Rõ ràng là cậu…..”

Thiều Nhiễm ngắt lời người này, tức giận nói

: «

Đừng tưởng bộ dạng trong sáng lạnh lùng là có thể ức hϊếp người thành thật chúng tôi

!

»

Thiều Nhiễm có thể đem chuyện đen nói thành trắng, am hiểu nhất chính là chơi xấu, Du Khinh Trần đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, hơn nửa ngày cũng không thể nói lại một câu.

«

Là cậu tự tìm,

» một lát sau, Du Khinh Trần mới phản bác lại

: «

Cậu đút tôi uống.

»

«

Ai nói

?

» Thiều Nhiễm mặt không đỏ tim không hỗn loạn giải thích cho mình, « Nước kia rõ ràng rất tốt.

»

«

Thật không

?

» Du Khinh Trần thản nhiên nói, «

Không phải lúc nãy cậu cũng nếm qua rồi sao

? mùi vị thế nào

?

»

Thiều Nhiễm nháy nháy mắt với người này, liếʍ liếʍ khóe miệng ám chỉ

: «

Mùi vị cực ngon

»

Du Khinh Trần trừng lớn mắt.

«

Hoàn toàn có thể làm lại một lần nữa.

» Thiều Nhiễm mờ ám nói.

Vành tai Du Khinh Trần đỏ lên, sau đó biểu tình đột nhiên hơi kì quái, lấy tay che ánh mắt con người này.

Thiều Nhiễm hơi mơ màng

: «

……. Anh thích như thế này

?

»

Du Khinh Trần không để ý con người này, bình tĩnh đem lỗ tai hồ ly vừa lộ ra rụt trở về.

«

Trong ngăn kéo có một cái bịt mắt

» Thiều Nhiễm am hiểu nói.

Du Khinh Trần

: «

…..

»

Thiều Nhiễm bị che mắt, càng nhám chán, lại càn muốn đùa giỡn người này

: «

Anh cũng thật không biết nặng nhẹ, mới hôn một chút đã khiến tôi khổ như vậy, nếu anh có ý với tôi, sau này không cần phải ấn đầu tôi cuồng hôn như vậy

?

»

Du Khinh Trần nhìn đôi môi hé ra khép lại của con người này, thực đáng sợ, lỗ tai hồ ly lại lộ ra.

«

Anh đang nghĩ cái gì

?

» Thiều Nhiễm dùng chân đang khoát ở trên eo người này cọ cọ.

Du Khinh Trần nhắm mắt, cố gắng khống chế lỗ tai của mình.

«

Haiz, nếu không anh lấy tay ra trước

?

» trong phòng im lặng, trong lòng Thiều Nhiễm hơi rụt rè.

Du Khinh Trần đưa ra điều kiện

: «

Vậy cậu phải buông chân ra.

»

Thiều Nhiễm nhanh chóng nói

: «

Thành giao

!

»

Du Khinh Trần lấy tay ra, chờ Thiều Nhiễm thực hiện hứa hẹn.

Thiều Nhiễm chẳng biết xấu hổ cùng người này nói chuyện nhà

: «

thời tiết hôm nay thực tốt.

»

Du Khinh Trần bình tĩnh nói

: «

chân.

»

Thiều Nhiễm nghiêng cổ, nhanh chóng hôn mê.

Du Khinh Trần chọc chọc: «

Cậu giả vở hôn mê.

»

«



» Thiều Nhiễm thoải mái thừa nhận.

Du Khinh Trần

: «

….. nhàm chán.

»

«

Tôi là vì muốn khơi gợi lòng thương người của anh,

» Thiều Nhiễm đúng lý hợp tình nói, «

Có cảm thấy tôi rất là mảnh mai không, khiến cho người khác muốn yêu thương

? có kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của anh không, à không, là ý muốn bảo vệ

?

»

Du Khinh Trần

: «

…..

»

Thiều Nhiễm kéo áo người này làm cho hắn đến gần mình, nhỏ giọng nói

: «

Hôn tới khi không thở nổi có phải cảm thấy rất thành tựu hay không

?

»

Du Khinh Trần hơi mất tự nhiên, nghiêm mặt nói

: «

Bỏ chân ra.

»

«

Không bỏ, tôi không bỏ,

» Thiều Nhiễm rất là đắc ý nói, «

Có bản lĩnh anh tự mình tránh ra đi

!

»

Du Khinh Trần lẳng lặng nhìn người này.

Thiều Nhiễm hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi khi phá hủy tâm hồn thuần khiết của thanh niên này, lừa dối nói

: «

Tự do phải tự mình tranh thủ, biết không

?

»

Du Khinh Trần không nói lời nào, chống thân thể.

«

Như vậy đi,

» Thiều Nhiễm nháy nháy mắt với người này, «

Cho tôi nhìn cơ bụng của anh, tôi liền thả anh ra.

»

Du Khinh Trần dứt khoát từ chối

: «

Không được, đây là điều quan trọng.

»

Lời nói của Thiều Nhiễm rất thành khẩn

: «

Ngốc, điều quan trọng là dùng để đột phá.

»

Nói xong liền đem móng vuốt sói hướng bụng người này.

«

Tôi chỉ xem ba giây thôi….. này này, anh làm gì…..

?

» mắt thấy sắp thực hiện được ý đồ, tay đột nhiên bị người này nắm lấy đặt ở ngoài chăn, Thiều Nhiễm hô to, «

Cứu mạng, có người cường. Gian

!

»

Du Khinh Trần cảm thấy hơi mệt

: «

Im lặng.

»

«

Anh khẳng định không có cơ bụng,

» Thiều Nhiễm híp mắt lại, «

Cho nên mới thẹn quá thành giận đè tay tôi lại

!

»

Du Khinh Trần

: «

…..

»

Thiều Nhiễm cực kỳ đắc ý

: «

Tôi cũng biết không phải ai cũng có tám khối cơ bụng giống tôi

!

»

Du Khinh Trần nghe vậy, một bàn tay đè lại tay người này, một bàn tay xốc áo người này lên, ở trong tầm mắt không công bằng của con người này nhìn bụng bằng phẳng của hắn, dừng lại hai giây, khóe miệng nhếch lên.

Thiều Nhiễm bị cười nhạo

: «

….. mặt anh không thay đổi vẫn là đáng yêu hơn.

»

Du Khinh Trần đem quần áo của con người này kéo xuống, không biết nghĩ cái gì, bình tĩnh ở trong ánh mắt bị thay vào đó là sự gợn sóng.

Thiều Nhiễm vô cùng đau đớn nói

: «

Cười chỉ dùng để thể hiện ý tốt, không phải dùng để thể hiện sự châm biếm

!

»

Du Khinh Trần đè lại cổ tay người này, chuẩn bị đứng dậy, nhưng không nghĩ tới thắt lưng bị Thiều Nhiễm khóa quá chặt, trong lúc nhất thời….. lại không thể rời đi được.

Thiều Nhiễm còn chưa biết tình thế lại còn làm nũng nói

: «

Anh theo tôi đi.

»

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi

; «

Câm miệng.

»

«

Anh ở trên giường không thích nói chuyện

?

» Thiều Nhiễm kinh ngạc nói, «

Vậy rất buồn nha

? Tục ngữ nói, trên giường không nói một lời, chuyện phòng the sẽ không thú vị.

»

Nói lộn xộn lung tung cái gì, Du Khinh Trần nghiêm mặt, đem cổ tay của con người này ấn càng chặt.

«

Ai, đau…. Anh anh muốn làm gì

? Anh làm tôi thất vọng rồi,

» Thiều Nhiễm đau lòng

nói, «

Tôi coi anh như bạn bè, anh lại dùng phương thức này để tình bạn của chúng ta thăng hoa

!

»

Du Khinh Trần

: «

….. Vị bạn tốt này, đem chân buông ra trước.

»

Thiều Nhiễm trả lời một cách mỉa mai

: «

Vị bạn tốt này, là anh nằm lên người tôi trước. lại còn ấn cổ tay tôi, lại còn là tư thế này.

»

Du Khinh Trần há miệng thở dốc, tự biết đuối lý.

«

Nói xem ban đầu vì sao anh lại nằm lên người tôi

?

» Thiều Nhiễm chất vấn.

Du Khinh Trần đang muốn giải thích, Thiều Nhiễm lại đau buồn bổ sung thêm một câu

: «

Quần áo cũng không cởi, quả thực là không tôn trọng tôi

!

»

Thanh âm Du Khinh Trần rất thấp, giống như là đang cực lực đè nén cái gì, «

Buông chân ra.

»

«

Không buông,

» Thiều Nhiễm khóc lóc om sòm, «

Trừ khi anh cho tôi một lời giải thích.

»

Ánh mắt không cần thận nhìn thấy lều trại dưới thân người nào đó, Thiều Nhiễm nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Du khinh Trần theo ánh mắt của con người này nhìn lại, cả người đều cứng đờ.

«



?

» Thiều Nhiễm cong khóe miệng, hường người này cười xấu xa, «

Có ý gì

?

»

Du Khinh Trần nhìn chằm chằm ánh mắt con người này, màu mắt càng ngày càng sâu.

Thiều Nhiễm cây ngay không sợ chết đứng trừng lại, từ từ bị ánh mắt của người này hút vào, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục cụp xuống.

Đang tốt lành, sao lại mệt như vậy

? Thiều Nhiễm mơ mơ màng màng nghĩ, trận vừa rồi sắp đánh thắng….

Bên hông buông lỏng, Du Khinh Trần buông cổ tay con người này ra, từ trên người con người này đứng lên, động tác bình tĩnh, nhìn không ra kích động gì.

Chính là tim đập rối loạn, vành tai hơi đỏ, dưới thân có cảm giác kì lạ.

Lúc gần đi Du Khinh Trần liếc mắt nhìn con người này, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Không có con người ở đây, toàn bộ người của đoàn phim đều cho bản thân mình thả lỏng, quơ móng vuột, lộ đuôi đi qua đi lại, trên mặt đất có một tầng lông chim thật dày.

Suốt một buổi sáng Du Khinh Trần đều không yên lòng, đem vấn đề «

Thiều Nhiễm sao còn chưa tới

» suy nghĩ vô số lần.

Camera gần đây đang bù lại kiến thức yêu đương, hắn đem cánh tay của mình túm xuống dưới không biết mệt, rung đùi đắc ý nhớ kỹ

:

«

Thích một người tim sẽ đập nhanh, mặt dễ dàng đỏ, không gặp hắn thì nhớ tới hắn, thấy hắn lại muốn trốn đi, trốn đi xong lại miên man suy nghĩ, haiz, thứ làm cho lòng người phiền muộn đó chính là tình yêu…..

»

Đang tập trung nhớ kĩ đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, không khỏi sởn tóc gáy, thanh âm càng ngày càng thấp, ngẩng đầu liền nhìn thấy điện hạ.

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi

: «

Im lặng.

»

Camera

: «

……

» Kỳ quái, bộ dạng sao lại giống như bị chọc phá vậy

?