Lời này vừa nói ra, cả người trên sân khấu và dưới khán đài đều thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là cấp B. Những người dưới khán đài không khỏi khen ngợi sự thông minh của thú nhân này, còn những người trên sân khấu thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mấy người thú nhân đã kéo rách quần áo, chỉ là pheromone cấp B mà đã bị dụ dỗ như vậy, thật là vô dụng.
Nhưng mới chỉ cấp B, không biết có thể đổi được thứ mà đại ca muốn hay không, nghĩ đến đây, hai người trên sân khấu lại có chút lo lắng.
Không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào giống cái nhỏ, một người đàn ông lấy ra một ống chất lỏng màu xanh từ trong không gian, lại tiêm vào cổ của Dương Thần Nguyệt.
Ý thức đã mơ hồ của Dương Thần Nguyệt cảm nhận được có người lại đang tiêm cô, chẳng lẽ cô bị bắt về làm thí nghiệm thật sao? Nhưng lần này thuốc tiêm lại khá dễ chịu, giống như một dòng suối mát cuốn đi sự nóng bỏng và mùi hương trên người cô.
Dương Thần Nguyệt từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy những người khác nhau lần lượt bước lên sân khấu và nói gì đó với hai người đàn ông trên đó.
Cuối cùng, hai người đàn ông trên sân khấu đã chọn một người mặc áo choàng đen, anh đeo mặt nạ đầu sói màu bạc, từ từ bước về phía chiếc l*иg, đôi mắt màu xám nhạt thoáng liếc nhìn Dương Thần Nguyệt.
Dương Thần Nguyệt cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại vài nhịp, khí chất của người đàn ông này thật mạnh mẽ! Chỉ thấy họ thao tác vài cái trên màn hình cổ tay, khóa trước mặt cô đã được mở ra.
Bây giờ đã nghiên cứu ra sản phẩm công nghệ cao như vậy sao? Sao cô chưa từng thấy? Người sở hữu công nghệ này còn cần mua bán người sao?
Dương Thần Nguyệt đang trong lúc tâm trí ngổn ngang, một đôi bàn tay to lớn với những đốt xương rõ ràng vươn về phía cô. Nhưng Dương Thần Nguyệt thậm chí không còn sức để giơ tay lên, chỉ có thể để mặc người đàn ông kia bế cô ra khỏi chiếc l*иg.
Cô đã được cứu sao? Có phải người đàn ông đeo mặt nạ đầu sói này đã mua cô?
Hai mươi năm kinh nghiệm sống đã dạy cô rằng, trong một môi trường xa lạ như thế này, đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai. Nhưng so với những kẻ đã nhốt cô vào chiếc l*иg, cô lại muốn tin tưởng hơn vào người đàn ông dịu dàng đang bế cô ra khỏi l*иg này.
Vì vậy, bàn tay cô đặt trên ngực người đàn ông kia siết chặt lấy áo của anh. Nhưng lớp bùn đất trên người cô ngay lập tức để lại vài vết tay trên chiếc áo choàng đen của anh.
Dương Thần Nguyệt cảm nhận được cơ thể người đàn ông kia căng cứng lại, cô sợ anh sẽ ném cô xuống, liền dùng hết sức lực đưa tay lên, ôm chặt lấy cổ anh.
Người đàn ông dưới lớp mặt nạ thở gấp gáp, vội vàng bế Dương Thần Nguyệt đi về phía cửa.
Những người xung quanh thấy buổi đấu giá đã kết thúc, cũng lần lượt đứng dậy rời đi. Nhưng phần lớn trong số họ đều muốn truyền tin tức về giống cái đỉnh cao này về hành tinh của mình, chờ đợi quyết định từ cấp trên.
Bởi vì phòng đấu giá Ám Dạ là lãnh địa của Dạ U Minh - cướp vũ trụ. Trong phạm vi trăm dặm quanh đây đều được lắp đặt thiết bị chắn tín hiệu, họ hoàn toàn không thể liên lạc với bên ngoài. Họ phải lập tức rời đi mới có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Còn Dạ U Minh - người vừa được an ủi trong bồn tắm đá lạnh, cũng dần tỉnh giấc khỏi giấc mơ đẹp khi hương thơm hoa hồng biến mất.
Bao nhiêu năm rồi, mỗi khi nhắm mắt, trong giấc mơ của hắn luôn là cảnh bị cha mẹ bỏ rơi, nỗi đau bị nô dịch và địa ngục đẫm máu.
Đây là lần đầu tiên hắn có một giấc mơ đẹp. Trong mơ, hắn có một gia đình của riêng mình, trên giường, một giống cái không rõ mặt đêm đêm quấn quýt bên hắn. Dấu ấn thú của hắn không chỉ in trên ngực giống cái đó, mà đứa con của hắn cũng lớn lên trong tình yêu thương.