Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 35: Hay em nên gọi chị là chị gái nhỏ Nicetree?

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Lâm Trăn nói rất khẽ và dịu dàng, tựa như đang ghé sát tai Tô Mộ Mộc thì thầm khiến mặt cô nóng lên.

【Hừ, Thụ Ca đang ghẹo gái, đừng tưởng tôi không biết nhá】

【Hưm, biết nhưng không nói】

【Hu hu hu, cảm thấy tình cảm của chị GoGo bị đem đi cho chó ăn rồi, hừ tức giận!】

Thấy khung bình luận bắt đầu mất kiểm soát, Cam Phỉ Đình bất đắc dĩ nói: “Các bạn đừng gây sự mà, ngoan nha.”

Nghe Cam Phỉ Đình nói, Lâm Trăn nghĩ những lời cậu nói khiến livestream của Cam Phỉ Đình gây chiến nên cậu lên tiếng hỏi thăm vì ý thức trách nhiệm: “GoGo, bên cô sao thế?”

“Có gì đâu, đám fan thất tình khóc hu hu bảo cậu ghẹo gái, bọn họ la gào buồn bã thôi.” Cam Phỉ Đình ăn ngay nói thật, dù sao livestream cũng được công khai nên cô ta chẳng cần phải giấu diếm làm gì, nếu Lâm Trăn vào kênh xem thì cũng thấy thôi.

“Tôi đau đầu ghê, đối tượng scandal của bổn cung nhiều thế mà sao bọn họ cứ bắt tôi treo cổ trên cái cây của cậu thế nhỉ.”

“Hẳn là do Cây Nhỏ tuấn tú đẹp trai, fan em có mắt nhìn người ghê.” Gánh nặng thần tượng của Đỗ Tử Lê khá nặng, hơn nữa thân phận và tuổi tác vẫn còn đó nên anh không thể thốt ra hai chữ Thụ Ca, bèn đổi giọng gọi là Cây Nhỏ.

Nghe Cam Phỉ Đình và Đỗ Tử Lê ghép đôi rồi nói đùa với nhau, Tô Mộ Mộc siết chuột. Nếu Cây Nhỏ dám đáp lại một câu——-Tất nhiên là do tôi giỏi, tôi được săn đón nên mọi người mới bảo cô chọn tôi thì cô… Cô sẽ…

Tô Mộ Mộc tự tưởng tượng rồi lại tự nổi giận. Chậc, cô sẽ đi gõ của phòng Cây Nhỏ rồi treo mình lên cái cây đó luôn!

“Ồ, bọn họ thích ghép đôi với ảo tưởng sức mạnh lắm mà. Lần trước có người @ tôi, cho tôi đọc tình đồng nghiệp của tôi với anh Chó. Tôi với anh Chó á? Quỷ quái gì đâu không, may mà tôi là một gốc cây thẳng đuột, không có cong.” Lâm Trăn dùng giọng tới giờ vẫn còn sợ nói đùa.

【Ha ha ha ha ha ha, nói thật nhé, trong mảng văn đồng nghiệp thì Thụ Ca có nhiều CP nhất á】

【Sau khi Thụ Ca lộ mặt thì ngày càng nhiều】

【Thụ Ca tổng công, muôn đời ngàn năm】

Có thể thấy đám người xem cực kì am hiểu.

Khi mọi người đang nói chuyện thì chuyến bay duy nhất ra đảo đã cất cánh, Lâm Trăn mở bản đồ lên xem đường bay.

Tô Mộ Mộc hắng giọng, cố gắng khiến cho giọng mình dịu dàng và ngọt ngào đến nỗi vắt ra nước: “Thụ Ca, chúng ta nhảy đâu đây?”

Tô Mộ Mộc chuẩn bị tinh thần mãi nhưng vẫn không thốt ra mấy chữ anh Thụ ơi được! Nói đi nói lại thì ở đây vẫn còn Đỗ Tử Lê mà! Nên cô chỉnh sửa lại một chút rồi bỏ thêm trợ từ ơi vào, cố gắng mềm mại hết mức thì hẳn là rất OK.

Lâm Trăn: “Nhà… Nhà máy điện nhỏ.”

Nhà máy điện? Tô Mộ Mộc nhìn chấm tọa độ màu đỏ thước đo, nhầm hướng rồi, cô bèn mở bàn đồ lên xem thử. Cậu bị ngốc hả Cây Nhỏ, sao lại chấm vào Mylta.

Cam Phỉ Đình cũng phát hiện ra, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc là nhà máy điện hay là Mylta?”

“Ban nãy trượt tay, nhảy nhà máy điện nhỏ.” Khóe miệng Lâm Trăn nhếch lên, tâm trạng cực kì tốt. Cậu lấy lại tinh thần, chấm tọa độ: “Loot hết nhà máy điện này rồi chúng ta có thể đi cướp của đám người bên nhà máy điện lớn.”

Cướp của!? Hợp ý chụy!

Tô Mộ Mộc hưng phấn hai mắt sáng bừng lên, cô cầm chuột nao nao muốn đi thử.

Một nhà máy điện nhỏ không đủ để nuôi sống cả bốn người nhưng nếu đi cướp thêm đồ bên nhà máy điện lớn thì sẽ ổn.

Nhưng mà——– Phải chú ý hình tượng.

Tô Mộ Mộc diễn vai ngọt ngào dịu dàng, nói khẽ: “Vậy có nguy hiểm không? Tôi chưa chơi bao giờ nên hơi sợ……”

Nghe cái giọng õng ẹo của Marry Su, nụ cười trên mặt Cam Phỉ Đình cứng đờ và hơi khó chịu, nhưng trớ trêu ở chỗ đây là cô gái cho Đỗ Tử Lễ kéo vào nên cô nàng không thể nói gì, chỉ biết cười hì hì nói: “Em gái cứ yên tâm, Thụ Ca 1V4 OK lắm, huống chi còn cả tôi ở đây, bọn tôi phối hợp không phải nói điêu đâu, có thể bảo vệ mọi người.”

【Đúng đúng đúng, có tiên nữ GoGo của chúng ta và Thụ Ca ở đây mà! Cặp đôi thần thánh bá bá bá】

【Bảo em người mới ngờ nghệch này bám đuôi cẩn thận, đừng nổ súng bậy bạ thì nằm cũng có gà ăn】

Đỗ Tử Lê không biết Tô Mộ Mộc đang làm gì mà đổi cả cách nói chuyện nhưng nghệ sĩ ấy mà, kinh nghiệm diễn cực kì phong phú.

“Ha ha ha ha Tô… Tô, cùng lắm thì chúng ta đáp đất thành hộp thôi. Đừng sợ, trước khi em tới anh đã làm hộp ăn gà mấy lần rồi.” Đỗ Tử Lê định gọi họ tên Tô Mộ Mộc theo thói quan nhưng anh lập tức sửa lại.

Tô Mộ Mộc: “……”

Anh Đỗ này, cái hộp nhà anh tu luyện thành tinh rồi em vẫn chưa đáp đất thành hộp đâu.

Sau khi bốn người nhảy dù, cuộc chiến khốc liệt tranh giải diễn viên xuất sắc nhất của Oscar chính thức bắt đầu.

Tô Mộ Mộc làm bộ làm tịch nói: “Em nhảy xuống thế này có ngã chết không nhỉ?”

Lâm Trăn phối hợp cười nói: “Không đâu, em sẽ đỡ chị.”

Tô Mộ Mộc: “……”

Cây Nhỏ à, cậu lừa cái người đang giả làm newbie đấy hả, nhảy dù trong trò này thì làm sao đỡ được.

Cam Phỉ Đình: “Ha ha ha, Thụ Ca đừng bị đè thành hộp nhé, cậu là hi vọng của đội ta đấy.”

Đỗ Tử Lê chẳng biết mô tê gì: “Hả? Trò này có chơi đỡ người hả?”

Sau khi bốn người đáp xuống, Tô Mộ Mộc bắt đầu thể hiện khả năng diễn xuất sắc của mình. Cô thong thả loot đồ, trong nhà máy điện tối như mực ấy, mắt cô lướt đến cây M16, tuy nó không bằng khẩu M4 yêu thích của cô nhưng cầm cây này còn đỡ hơn cầm lục.

Tô Mộ Mộc vọt tới ‘bụp bụp bụp’ nhặt súng và đạn lên, ‘cách cách’ lắp đạn vào. Sau đó cô phát hiện ra bên cạnh mình có một Cam Phỉ Đình đang đứng loot cùng lầu.

Tốc độ tay chậm hơn Tô Mộ Mộc, Cam Phỉ Đình hơi ngượng: “Tốc độ tay của em gái Tô nhanh quá, Đau Bụng, anh tìm đâu một ca thủ tới gạt bọn em hả.”

Đỗ Tử Lê đùa: “Chắc do độc thân nên tốc độ tay khá nhanh!”

Tô Mộ Mộc bắn một phát cảnh cáo lầu hai.

Lâm Trăn cười hết sức vui vẻ: “Đừng chọc chị Tô Tô, hậu quả nặng nề lắm.”

Bốn người loot nhà máy điện nhỏ rồi chặn một đội bước ra từ nhà máy lớn, chẳng mấy chốc đã gϊếŧ sạch đội kia.

Lâm Trăn hí hửng nói: “Lại đây chia của nào!”

Khi mọi người tụ tập lại một chỗ thì Cam Phỉ Đình trông thấy quần áo trên người Lâm Trăn: “Ấy Thụ Ca, cậu có bộ số lượng giới hạn này hả? Tôi thích bộ đồ này lắm, cậu cho tôi mượn mặc được không?”

Tô Mộ Mộc đảo quanh Lâm Trăn, tay liên tục đổi qua đổi lại hai thanh súng: “Ồ? Sao quần áo của mọi người lại khác nhau thế? Chết rồi rơi quần áo ra hả?”

Nếu cậu dám cởi thì tôi sẽ bứng gốc cây nhà cậu đi luôn——– Lâm Trăn GET kỹ năng đọc hiểu tiếng Trung cấp 10.

Da đầu Lâm Trăn run lên: “Giữa ban ngày ban mặt mà cô đòi lấy đồ của tôi thì tôi còn mặt mũi nào nữa!”

Lâm Trăn từ chối hết sức hợp lý, Cam Phỉ Đình bị cậu chọc cười.

Hành trình loot sau đó là một cuộc chiến ngầm cực kì dữ dội.

Cam Phỉ Đình: “Thụ Ca, chỗ tôi cho mũ 3 này.”

Tô Mộ Mộc ngọt ngào hỏi: “Thụ Ca, chỗ chị cũng có mũ 3 này, cậu có lấy không?”

Đỗ Tử Lê không biết gì chỉ muốn vào góp vui: “Mũ 3 mũ 3! Anh lấy anh lấy.”

Lâm Trăn: “…….”

Gì đấy, hôm nay mũ 3 rải khắp bản đồ à? Công ty game có thấy mất mặt không! Không biết bớt bớt mấy thứ trang bị phòng thủ quý đi à?

Mấy phút sau.

Cam Phỉ Đình: “Ha ha ha ha tôi cười chết mất, bình luận bảo chúng ta là cặp đôi thần thánh còn cặp Đau Bụng với Marie Su là cặp hộp thánh thần.”

Tô Mộ Mộc: “…….”

Đỗ Tử Lê: “Chắc chắn tôi với Tô Tô là cặp hộp cực kì xinh đẹp.”

Lâm Trăn: “Không dám nhận, không dám nhận đâu, tôi chỉ là lông gà vỏ tỏi thôi.”

Sau khi bốn người ra khỏi nhà máy điện lại gặp phải một đội đi rừng, Đỗ Tử Lê thành công biến thành hộp.

“Oa oa oa, ba người phải giữ lấy tâm nguyện của tôi tiếp tục chiến đấu nhé.”

Cam Phỉ Đình đau buồn nói: “Anh Bụng chết thảm quá, hai mắt em rưng rưng loot đồ.”

Đỗ Tử Lê nhắc nhở: “Tô Tô à, trong hộp anh có rất nhiều máu, em lấy nhiều nhiều nhé.”

Ban nãy Tô Mộ Mộc đã trúng mấy viên đạn vì cứu Đỗ Tử Lê, tình hình máu rất nguy hiểm.

Tô Mộ Mộc: “Được.”

Cam Phỉ Đình nói đầy ẩn ý: “Tính ra thì thao tác của Tiểu Tô nhanh nhẹn và khôn khéo lắm nhé, tôi bắn gục, cô ấy giúp tôi bắn chết, phối hợp hoàn hảo.”

Lâm Trăn: “Mèo mù vớ cá rán thôi.”

“Đúng vậy đó~~~” Tô Mộ Mộc chột dạ bỏ thêm ba dấu lượn sóng.

Ba người giàu có tiến vào Mylta, Cam Phỉ Đình đề nghị loot thêm lần nữa nhưng Tô Mộ Mộc lại bị người ta bắn trong một căn nhà nhỏ. Cô lập tức gửi tín hiểu cầu cứu cho đồng đội, Lâm Trăn cách xa cô nhất nhanh chóng chạy về phía này còn Cam Phỉ Đình ở rất gần cứ lọ mọ mãi.

“Bọn họ có một người núp sau bức tường hướng 230, còn hai người đang ở lầu dưới nhà tôi và một người nữa không rõ vị trí, tạm thời tôi không thấy được.” Tô Mộ Mộc đang phải diễn vai newbie ngốc thật cẩn thận nhưng cô không muốn hai đồng đội gặp nguy hiểm vì mình nên đành phải tạm thời từ bỏ, báo cáo chính xác vị trí địch.

Cam Phỉ Đình vọt vào nhà bị đối phương bắn gục, cô ta quỳ bò dưới đất: “Đệt đệt, tôi sắp bị gϊếŧ rồi, Thụ Ca Cây Nhỏ cứu mạng!”

Tô Mộ Mộc trên lầu nhanh chóng chảy xuống gϊếŧ chết người đã bắn Cam Phỉ Đình, đúng lúc đó Lâm Trăn chạy tới, ba người lại diệt một đội.

Cam Phỉ Đình sống sót sau tai nạn thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ân cứu mạng của Thụ Ca.”

Livestream của Cam Phỉ Đình cực kì phối hợp gửi bình luận 【Phải lấy thân báo đáp!】

Cam Phỉ Đình lại nói: “Cảm ơn cả Tô Tô nữa, phản ứng của cô rất nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của tôi đấy.”

Tô Mộ Mộc cười cười: “Tôi phải cảm ơn hai người lại đây cứu tôi mới đúng.”

Ba người ra khỏi Mylta, bo an toàn siết vào sân bay nên bọn họ lái xe về phía cầu lớn.

Nghe thấy tiếng súng dữ dội ở hướng đó, Tô Mộ Mộc đề nghị: “Hay là đợi lát nữa chúng ta hẵng qua?”

Có rất nhiều người thích canh cây cầu đi về phía sân bay để bắn các xe đi ngang qua, có rất nhiều người đã bỏ xác lại nơi này. Tô Mộ Mộc nghĩ cứ chờ bo độc siết qua cầu rồi bọn họ hẵng lái xe đi sẽ tốt hơn vì số người muốn chiếm cầu để lấy đầu người rất nhiều.

Cam Phỉ Đình ngó lơ: “Bạn gái à, bo độc siết tới thì chúng ta khó sống đấy.”

Cam Phỉ Đình nhấn chân ga xông lên cầu lớn.

Quả nhiên nơi đó có người đang cầm khẩu súng chặn cầu thần thánh nhất——DP-28 điên cuống sấy xe.

Lâm Trăn phát hiện ra sức chịu đựng của chiếc jeep gần cạn nên bèn nhắc nhở: “Xe sắp nổ rồi, dừng lại, mau xuống xe.”

Cam Phỉ Đình phản ứng rất nhanh, lập tức dừng xe sau đống xe sắt vụn trên cầu để tìm một chỗ ẩn nấp cho ba người. Nhưng khi Cam Phỉ Đình và Lâm Trăn xuống xe thì vẫn bị đối phương bắn gục, Tô Mộ Mộc phía sau thành công thoát được một kiếp.

Trong tình huống hiểm nghèo, Tô Mộ Mộc chẳng buồn quan tâm tới người mới ngốc nghếch nữa. Sau khi trốn sau vật che chắn, cô nhanh chóng tìm được nơi kẻ địch nổ súng rồi bắn liền ba viên ‘bang bang bang’ headshot, may mà đối phương chỉ chặn cầu có một mình, có vẻ đồng đội người đó chết hết rồi nên mới ở đây chịu độc bo để kéo được đội nào hết cùng thì hay đội đó.

Tô Mộ Mộc vội vàng chạy tới cứu Lâm Trăn và Cam Phỉ Đình.

“Chị Tô Tô 666, một phát headshot, nếu chị cầm súng bắn tỉa thì chắc là một hai phát tên đó đã chết rồi.” Cam Phỉ Đình tỏ ra ngạc nhiên: “Chị tay to thế này mà sao ban nãy không CARRY* bọn em thế.”

(*) Carry: gánh.

“May mắn và thông mình đột xuất thôi.” Mặt Tô Mộ Mộc nong nóng, cô biết rõ lý do này cực kì giả dối.

Nhanh chóng tìm được vị trí địch, nhanh chóng tìm được chỗ núp, một phát headshot đi liền với nhau… Đó không phải là thứ mà may mắn và thông minh đột xuất có thể giải thích được.

“Khả năng thông minh đột xuất này có thể vào thẳng Thanh Bắc* trong kì thi đại học luôn đó.” Ý cười thấp thoảng đâu đó trong lời cậu nói.

(*) Thanh Bắc được viết tắt từ Thanh Hoa và Bắc Đại, đó là hai trường đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc.

Giọng nén người của Lâm Trăn vang lên trong tai nghe như tiếng sấm giật đùng đùng bên tai Tô Mộ Mộc khiến tai cô ong ong, cả người run rẩy.

Đúng lúc đó thì bo độc siết đến, Tô Mộ Mộc chỉ còn nửa máu đang hoảng loạn nên không phát hiện ra, thế là đang cứu người thì mình cũng nằm nốt, mặt đất xuất hiện ba cái hộp.

Sự cố ập đến bất ngờ khiến Tô Mộ Mộc ngu người, cô đang chột dạ nên ruột gan càng rối bời hơn, nói: “Chị hơi mệt nên out trước đây, mọi người chơi đi.”

Vừa dứt lời lập tức tắt máy tính luôn chẳng buồn nhấn thoát game nữa, một giây sau gương mặt ngẩn ngơ của cô được phản chiếu lên màn hình.

Cô đang làm gì vậy?

Giả thần giả quỷ như con ngốc trong game, đã vậy còn lên cơn thần kinh đi so bì khả năng diễn xuất với cô gái khác nữa, đó không phải là cô.

Tô Mộ Mộc rũ vai cúi đầu xuống, buồn bã nhìn sàn nhà chằm chằm, tâm trạng rối bời và bắt đầu ghét bỏ chính mình.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Tô Mộ Mộc mới lấy lại tinh thần và dần tỉnh táo lại.

Thôi bỏ đi, ra ngoài ăn bữa khuya để an ủi tâm hồn vậy. Cô cầm điện thoại đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Cửa phòng khách sạn mở ra, Tô Mộ Mộc trông thấy một bóng ngưới cao ráo bên ngoài, cô giật mình định lùi vào đóng cửa lại nhưng cánh cửa đã bị một lực lớn cản lại.

“Đàn chị, em có lời muốn nói với chị.” Giọng nói lo lắng của Lâm Trăn ẩn chứa ý vị cầu xin.

Hai người đọ sức với nhau qua cánh cửa, Tô Mộ Mộc có thể cảm nhận được sự kiên trì của Lâm Trăn và lời xin xỏ của cậu đã khiến cô mềm lòng.

Tô Mộ Mộc buông tay ra, thản nhiên nói: “Cậu vào đi.”

Đối mặt với thái độ thờ ơ của Tô Mộ Mộc, Lâm Trăn không vội vào phòng mà cứ đứng lần lữa ngoài cửa.

“Vào đi, trong này không phải là động Bàn Tơ nên không chết người đâu.” Tô Mộ Mộc quay lại liếc nhìn cậu. Ban nãy thì giữ cửa dữ dằn lắm mà sao bây giờ lại ngu người ra thế.

“À.” Lâm Trăn ngoan ngoãn buông thõng tay hai bên, chậm chạp vào phòng.

Sau khi đóng cửa lại, cậu dè dặt nhích từng bước như thể dưới chân đầy vịt cao su và chỉ cần cậu bất cẩn đạp phải thì tiếng rít chói tai sẽ vang lên.

Lâm Trăn lóng nga lóng ngóng đứng giữa phòng Tô Mộ Mộ, ánh mắt cậu không dám đảo đi đâu, mắt nhìn xuống mũi và mũi chỉa xuống tim, lo lắng hỏi: “Đàn chị, chị… Giận rồi hả?”

Tô Mộ Mộc thoải mái đáp: “Giận gì đâu, do tôi quay cả ngày nên mệt mỏi thôi. Đàn em à, cậu cũng mau về nghỉ ngơi đi.”

Tô Mộ Mộc dứt lời bèn xoay người đi như đang trốn tránh điều gì đó, cánh tay mảnh khảnh bỗng bị giữ chặt, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng đến từ lòng bàn tay cậu và sức lực ẩn giấu bên trong nó, sự tiếp xúc tay chân ấy khiến tim cô đập loạn như chú nai nhảy nhót trong rừng.

Sau đó cô bị Lâm Trăn đè vào tường, hai tay cậu chặn ngang và hơi thở nguy hiểm bao trùm lấy cô, sau lưng và hai hướng trái phải là đường cụt rồi.

Lâm Trăn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Mộ Mộc, tròng mắt đen hiện lên vẻ nghiêm túc và vội vã.

Tô Mộ Mộc chưa từng thấy Lâm Trăn thế này, tim cô bay lên tận cô họng, đôi môi đỏ hồng mấp máy không biết phải làm sao. Đâu ai ngờ một con cún của giây trước lại hóa sói ở giây sau và lộ ra một sức mạnh không ai có thể chống lại thế này.

Giọng nói của Lâm Trăn nghe như thứ âm thanh ma mị siết chợt lấy tim cô: “Đàn em? Đàn chị?”

“Hay em nên gọi chị là chị gái nhỏ Nicetree đây?”

— Hết chương 35 —

Màn kịch ngắn

Lâm Trăn:

Không diễn kịch với chị nữa, em lấy luôn cái chảo của chị đây╭(╯^╰)╮