Editor: Thơ Thơ
Tuyết Vi chỉ phải bất đắc dĩ nở nụ cười.
Xem ra..
Ông trời lần này cũng không có trêu cợt cô.
Đang nghĩ ngợi tới.
Chỗ cổng lớn Biệt thự, thân ảnh Hoàng Phủ Minh dần dần phản chiếu ở trong tầm mắt Tuyết Vi.
"Bùm, bùm.."
Không biết vì sao, khi đối mặt người đàn ông vô cùng quen thuộc này, cả người cô vậy mà trở nên có chút khẩn trương lên.
"Vì sao không có mang giày?" Thời khắc Hoàng Phủ Minh đi đến Trước mặt Tuyết Vi, liếc mắt một cái liền thấy được hai chân cô **.
"A, đúng vậy, tiểu thư, làm sao cô không có mang giày?"
"Tôi.. Giày có chút ma sát chân, đơn giản liền cởi ra."
"Hả?" Mày Hoàng Phủ Minh căng thẳng, trong ánh mắt kia nhiều ít có cảm giác đối với bệnh tâm thần. "Không thoải mái liền để chân trần sao? Em có thể gọi điện thoại cho anh, kêu anh đi đón em, thật là!" Trong khẩu khí có nồng đậm trách cứ.
Nhưng mặc cho ai đều có thể nghe được đây là càng nhiều quan tâm yêu thương đối với Tuyết Vi.
Nhưng cô thật sự muốn nói cho Hoàng Phủ Minh, cô sở dĩ đi ** hai chân cũng vì muốn chạy về Nhà họ Hoàng Phủ, gần..
Là không muốn anh cưới Tuyết Phỉ Nhi mà thôi!
Cho tới nay, Tuyết Vi đều cho rằng mình cũng không phải để ý Hoàng Phủ Minh lựa chọn như vậy, nhưng..
Lúc dao nhỏ thật sự kề trên cổ cô, mới hiểu được, chính mình để ý hết thảy như vậy..
Lúc Tuyết Vi ngây người.
Hoàng Phủ Minh tiến lên một bước, chặn ngang ôm cô lên..
"Này, anh!" Tuyết Vi vừa muốn ngăn hành vi anh lại, lại lập tức đem lời nói nuốt đi xuống.
Con ngươi lấp lánh ánh sáng chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia..
"Minh, ngày mai.."
"Tin tưởng tôi. Tôi sẽ đem chuyện xử lý tốt."
Hồi tưởng đêm qua, đối thoại ở trong thư phòng.
Tuyết Vi mới biết, kỳ thật đêm qua người đàn ông này sớm đã nghĩ tới đối sách.
Mà cô, lại hoàn toàn coi những lời này như gió thoảng bên tai, vậy mà ngây ngốc cho rằng chỉ có mình mới có thể thay đổi kết cục chuyện này.
A..
Cô thật nên tin tưởng vào thực lực của người đàn ông này, càng nên tin tưởng bả vai anh tuyệt đối có thể gánh vác hết thảy.
Nhiều năm như vậy, Tuyết Vi tin trời mà cũng không tin người đàn ông là nơi đáng giá dựa vào. Giờ khắc này..
Cô bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật dựa vào đàn ông.. Khả năng.. Cũng không thấy.. Là một chuyện xấu..
Dần dần, thân thể Tuyết Vi cứng đờ thả lỏng xuống dưới, đầu nhỏ của cô chậm rãi thuận theo tựa vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh, một tay nhỏ vòng qua cổ anh ôm chặt anh.
Đối mặt động tác này của Tuyết Vi, cô ôm chặt làm Hoàng Phủ Minh không khỏi ngây người một chút, giây tiếp theo.. mặt anh tuấn mỹ liền giơ lên một nụ cười đẹp..
Ban công biệt thự lầu hai, một tay Dạ Phi Nhã Lệ nắm lan can, đứng xa xa nhìn hai người kia dần dần đi xa, tay nắm ở lan can càng thêm chặt.
"Phu nhân.." Người trung niên mặc y phục hạ nhân hầu hạ thấy vẻ mặt Dạ Phi Nhã Lệ thập phần âm trầm, vội vàng khẩn trương cúi đầu.
"A, Hoàng Phủ Minh, Hoàng Phủ Minh, cục diện như vậy đều có thể bị mày hóa giải, thật đúng là làm tao có chút ngoài ý muốn!"
"Phu nhân, bây giờ nên làm cái gì bây giờ? Tuyết Phỉ Nhi hiển nhiên là đã không có giá trị lợi dụng gì. Hơn nữa, thuộc hạ xem ra, quan hệ giữa nhị thiếu gia và Tuyết Vi tựa hồ cũng càng ngày càng gần."
"Chả sao cả.. Tuyết Phỉ Nhi thật là không có gì để dùng. Chính là.." vẻ mặt Dạ Phi Nhã Lệ vừa chuyển: "Đối với một con chó không hề có chỉ số thông minh mà Nói, cô ta vẫn thực đủ tư cách. Đây không phải còn chưa tới nông nỗi sơn cùng thủy tận sao? Như vậy.. Tuyết Phỉ Nhi vẫn có giá trị nhất định!"
Dứt lời, Dạ Phi Nhã Lệ xoay người liền biến mất ở sân thượng..
Bên kia..
"Anh thật muốn biết, người phụ nữ này đầu óc có phải thiếu gân hay không? Ngày mùa đông chân trần đi đường, mệt cho em cũng có thể nghĩ ra được?" Đợi lúc Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Vi trở về biệt thự liền quở trách cô không yên.
Tuyết Vi chỉ phải bất đắc dĩ bĩu môi: "Được rồi, được rồi, lần sau tôi chú ý, lần sau tôi chú ý."
"Còn dám có lần sau?"
Hoàng Phủ Minh trừng mắt, Tuyết Vi lập tức im bặt.
"Ai.." Anh bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt thương tiếc ngồi xổm trước người Tuyết Vi, nắm lên đôi chân nhỏ của cô đông cứng đến lạnh lẽo.
"Nước ấm tới, nhị thiếu gia." Ninh Ninh cầm trong tay một chậu nước ấm đặt ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh.
Còn không đợi Ninh Ninh tỏ vẻ, Hoàng Phủ Minh bắt lấy đôi chân Tuyết Vi liền để ở trong chậu rửa chân, nhẹ nhàng mà dùng đôi tay thế cô rửa chân.
Trong nháy mắt này..
Tuyết Vi choáng váng; Ninh Ninh đứng ở một bên càng như là bị điểm huyệt đạo há miệng phát không ra tiếng.
Chủ tớ hai người theo bản năng trao đổi ánh mắt, trừng lớn tròng mắt nhìn Hoàng Phủ Minh ngồi xổm ở kia.
Ninh Ninh quả thực không thể tin được, lão đại hoàng thành vậy mà sẽ thay.. Sẽ thay tiểu thư rửa chân?
"Ai, rốt cuộc không lạnh như vậy." Hoàng Phủ Minh dùng tay thử thử độ ấm hai chân Tuyết Vi, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy được vẻ mặt Tuyết Vi kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
"A? Không, không có gì, cảm, cảm ơn.." Tuyết Vi khẩn trương rũ xuống mi mắt, trái tim " bùm, bùm " gia tốc nhảy lên.
"Với ông xã của em còn dùng lời khách khí như vậy?" Hoàng Phủ Minh cười xấu xa nhướng nhướng chân mày.
Chọc khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi càng là đỏ rực từ trong tới ngoài. "Ai.." Vừa muốn phản bác, nhưng cô lập tức lại nuốt lời nói đi xuống, chỉ phải thẹn thùng chu môi với anh.
"Được. Em về phòng trước ủ ấm một chút đi." Hoàng Phủ Minh lau khô hai chân Tuyết Vi thật cẩn thận, ôm cô trở về trong phòng ngủ.
"Nếu, buổi tối em không thoải mái, nhớ rõ kêu anh." Hoàng Phủ Minh giúp Tuyết Vi đắp chăn, liền sợ cô sẽ bởi vì chân trần đi đường mà bị cảm lạnh, chỉ phải luôn mãi dặn dò một phen.
"Ừm, tôi đã biết. Nội cái.."
"Hả?"
"Không có việc gì."
"Anh đây đi trước tìm cha anh rồi."
Hoàng Phủ Minh vừa muốn đứng dậy rời đi, Tuyết Vi khó hiểu nhíu mày: "Anh đi tìm Bác Hoàng Phủ sao?"
"Ừ, anh tính toán cùng ông nói chuyện Chị hai em."
"Chuyện Chị hai tôi?" Cũng đúng! Hoàng Phủ Minh chỉ giải quyết nguy cơ đem " sự thật " công bố với mọi người, lại còn không có hoàn toàn giải quyết Tuyết Phỉ Nhi! "Nhưng.. Bác Hoàng Phủ sẽ đáp ứng anh sao?"
"Sẽ, tin tưởng anh."
Nhìn đôi mắt Hoàng Phủ Minh kiên định, tâm Tuyết Vi lo lắng chậm rãi trở nên thả lỏng.
Cô tin tưởng năng lực người đàn ông này, cũng tin tưởng anh nói có thể giải quyết chuyện này, liền nhất định có thể giải quyết. Chỉ là..
"Minh, trên đời này không phải mọi người đàn ông đều thích cưới tam thê tứ thϊếp sao? Bây giờ người thường chỉ có thể cưới một người vợ, còn không ngừng ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ, mà anh, rõ ràng có thể quang minh chính đại cưới rất nhiều người vợ, vì sao?"
"Tuyết Vi." Hoàng Phủ Minh cắt đứt lời cô Nói kế tiếp, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc xuống: "Anh mặc kệ người đàn ông khác là dạng gì, nhưng sau khi anh lên làm Quân Trường cũng đã quyết định, đời này.. Chỉ cưới một người vợ!"