Editor: Thơ Thơ
"Cộc cộc cộc.."
Nghe được tiếng đập cửa, Hoàng Phủ Minh khép lại văn kiện trong tay, lạnh lùng nói: "Tiến vào."
Cửa thư phòng mở ra, Tuyết Vi bưng một chén trà nóng chậm rãi đi đến. "Vội sao?"
"A. Người phụ nữ này hôm nay trúng cái gì? Vậy mà chủ động đưa tới cửa không Nói, ngược lại bưng trà cho tôi?" Mắt Hoàng Phủ Minh trên dưới đánh giá Tuyết Vi, vẻ mặt cười xấu xa, đôi tay vây quanh ở trước người.
"Ai, ai nói trà này là cho anh?" Tuyết Vi khó chịu chu miệng lên, giơ lên chén trà, uống một hớp lớn: "Đây là tôi chính mình mang cho tôi."
"Bá " trong nháy mắt, mặt Hoàng Phủ Minh liền đen xuống. "Biểu diễn xong uống trà chưa? Biểu diễn xong liền đi ra ngoài!"
Thấy anh khởi phát tính tình, Tuyết Vi chỉ phải lấy trà tạ tội. "Được rồi, được rồi, trà này chính là cho anh." Cái ly đặt ở trên bàn sách, cô nhấp nhấp môi: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh."
"..."
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói cười cười, nâng chung trà lên nhẹ hớp một ngụm.
"Minh, tôi hỏi anh, nếu vứt bỏ cảm tình cá nhân, anh tin tưởng tôi thật sự không có nơi nơi ồn ào chuyện Chị hai tôi sao?" Tuyết Vi có thể chắc chắn, Hoàng Phủ Minh nhất định nhiều ít đoán được cô bất mãn đối với Chị hai cô.
"Giữa Chúng ta có cảm tình cá nhân sao?"
"..."
Tuyết Vi không thể tưởng tượng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dần dần hiện một tầng rặng mây đỏ. "Anh.. Thôi! Tôi đi rồi."
"Ha ha ha.." Hoàng Phủ Minh thấy vậy, không khỏi thoải mái phá lên cười. Anh chính là thích xem bộ dáng người phụ nữ này tức giận, miễn bàn thật tốt chơi.
Buông chén trà trong tay, anh hai bước liền đuổi theo Tuyết Vi, kéo cô xuống dưới. "Tôi tin tưởng."
"Vì sao tin tưởng?" Mắt phượng lấp lánh mong đợi chậm rãi đối diện cặp mắt Hoàng Phủ Minh sâu không thấy đáy.
Tay anh ấm áp nhẹ nhàng phủ lên gò má cô: "Bởi vì, tôi hiểu cô.."
A.
Hiểu biết.
Cô vẫn luôn rất sợ người khác nhìn thấu mình; rồi lại khát vọng có người nào có thể nhìn thấu mình.
Bạch Dạ là người đàn ông thứ nhất nhìn thấu cô, cho nên, cô bị anh hấp dẫn thật sâu. Mà Hoàng Phủ Minh..
Tay nhỏ, chậm rãi phủ lên mu bàn tay Hoàng Phủ Minh đang vuốt ve gò má mình.
"Minh, ngày mai.."
"Tin tưởng tôi. Tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện."
Tiếng nói ôn nhu làm Tuyết Vi có chút bị mất hồn, hai mắt cô mông lung nhìn người đàn ông trước mắt này tuấn mỹ mà kiên nghị, trái tim cầm lòng không đậu gia tốc động lên..
Dần dần mà, đôi mắt người đàn ông kia dời về phía hai mảnh môi đỏ của cô hơi hơi rung động.
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô đông lạnh, mặt tuấn mỹ chậm rãi, chậm rãi xuống phía dưới đè ép qua đi.
"Bùm, bùm.." trái tim vốn gia tốc nhảy lên lại tăng thêm cực nhanh vài phần. Tuyết Vi ngừng thở, khẩn trương nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông gần sát chính mình, có chút không biết làm sao, lại có chút mê man..
Có lẽ.
Cô là lúc nên.. bước ra một bước.. Đi về phía trước?
"Cộc cộc cộc.."
Đợi Tuyết Vi vừa muốn nhắm lại hai tròng mắt, phong tình khó hiểu tiếng đập cửa lại vang lên.
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống: "Ai!" Một đôi mắt muốn gϊếŧ chết người nhanh chóng nhìn về phía cửa.
"Phụt"
Tuyết Vi chỉ buồn cười cười, nhưng thật ra cô muốn nhìn một chút là quỷ xui xẻo nào đυ.ng phải họng súng.
"Nhị thiếu gia, tôi muốn hỏi, tam tiểu thư nhà tôi ở thư phòng của ngài sao?"
A..
Là giọng của Ninh Ninh? Tuyết Vi sửng sốt.
Liền xem Hoàng Phủ Minh, " tạch " một cái bước xa liền vọt tới cửa, vừa muốn kéo cửa phòng ra..
Tuyết Vi vội vàng đuổi theo: "Bình tĩnh, bình tĩnh, Ninh Ninh hẳn là tìm tôi có việc gấp. Ha.." Cô cực lực trấn an cảm xúc Hoàng Phủ Minh, mở cửa phòng liền đi ra ngoài.
"Tiểu thư, cô làm gì khẩn trương như vậy.."
"Đi mau!" Tuyết Vi lôi kéo cánh tay Ninh Ninh, chạy nhanh về phía phòng mình.
Tính tình Hoàng Phủ Minh cô vẫn nhiều ít hiểu biết một chút. Gia hỏa này nếu nổi giận lên, Ninh Ninh chỉ có thể ăn không hết gói đem đi.
"Ninh Ninh, em tìm chị có chuyện gì?" Đóng cửa phòng lại, Tuyết Vi mỉm cười ngồi trên sô pha ở phòng ngủ.
Vẻ mặt Ninh Ninh nhìn Tuyết Vi từ trên xuống dưới, nhận thấy được tâm tình tiểu thư nhà mình giống như tốt rất nhiều, cô cũng coi như là có thể an tâm. "Tiểu thư, em mới vừa vẫn luôn muốn cho cô xem chút đồ vật. Nhưng mà, cô lại nói đi ra ngoài một chút, em cũng chưa lấy ra tới. Bây giờ.."
Cô thần thần bí bí móc ra từ trong túi một cái hộp nhỏ trình tới trong tay Tuyết Vi. "Cô xem cái này, tiểu thư.."
Tuyết Vi tò mò mở cái hộp nhỏ này ra, bên trong chính là một viên thuốc viên. Cô lấy thuốc viên ra, nhẹ nhàng ngửi ngửi: "Cung hút hoàn?"
"Hóa ra thật là cung hút hoàn sao?"
"Ninh Ninh, thuốc này.. Từ nơi Chị hai tôi lấy tới sao?" Tròng mắt Tuyết Vi chuyển động, ngẩng đầu, nhìn về phía mặt Ninh Ninh.
"Tiểu thư thật thông minh." Ninh Ninh bội phục giơ lên ngón tay cái: "Vào lúc nhị tiểu thư nháo tự sát, trong lúc em vô tình nhìn đến."
"A. Khó trách buổi tối hôm qua Tuyết Phỉ Nhi đau bụng kinh lợi hại như vậy, chính là dùng loại thuốc này, cô ta thật là không muốn sống nữa."
Loại thuốc cung hút hoàn này ngày thường dùng có thể bảo hộ " nội tại " thân thể người phụ nữ; nhưng nếu thời gian hành kinh dùng sẽ làm cho đau bụng kinh kịch liệt càng sâu, thuốc này, thập phần độc ác.
"Tiểu thư, cô Nói, cô ta còn không phải là giả đau bụng tranh thủ nhị thiếu gia đồng tình một chút sao, hà tất chà đạp chính mình như vậy?"
"Giả đau bụng sao? A.. Cô ta, hoàn toàn chính là muốn dùng chuyện cô ta cùng Minh thượng giường đả kích chị, nơi nào chỉ cần vì tranh thủ đồng tình?"
Nếu không phải Ninh Ninh lấy ra loại thuốc cung hút hoàn này, Tuyết Vi cũng sẽ cho rằng Tuyết Phỉ Nhi là vì tranh thủ đồng tình.
Bây giờ xem ra, Tuyết Phỉ Nhi là quá hiểu biết cô hận đối với Nhà họ Tuyết, cho nên, cố ý làm bụng đau nhắc lại chuyện cùng Hoàng Phủ Minh thượng qua giường, do đó đả kích cô! Kêu cô đối với Hoàng Phủ Minh sinh lòng khúc mắc.
Bất quá, bây giờ vạch trần âm mưu này cũng không có bất luận ý nghĩa gì, bởi vì..
Ngày mai một khi Hoàng Phủ Minh tuyên bố chuyện giữa anh ta và Tuyết Phỉ Nhi, không thay đổi được gì.
Nghĩ vậy, Đôi mắt Tuyết Vi không khỏi tối sầm xuống dưới..
"Hừ, nhị tiểu thư này thật đúng là tâm cơ khó lường. Đúng rồi, tiểu thư, còn có.. Cái này cho cô." Nói xong, Ninh Ninh từ trong túi quần áo lại móc ra một cái nhẫn nhét vào trong lòng bàn tay Tuyết Vi.
"A.." Tuyết Vi hơi sửng sốt: "Cái nhẫn này không phải mẹ chị tặng cho chị sao? Chị cho rằng ném rớt ở đâu đó, Ninh Ninh, em từ nơi nào tìm trở về?"
"Cái nhẫn này cũng là em mới vừa nhìn đến ở trong phòng nhị tiểu thư. Em còn buồn bực, tiểu thư làm sao có thể để cái nhẫn quý giá như vậy rơi ở nơi nhị tiểu thư? Chị thật đúng là sơ ý!"
Nghe không thấy.
Cái gì đều nghe không thấy.
Tuyết Vi ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay..