Editor: Thơ Thơ
“Được rồi, được rồi, không Nói, nhã như, ta đi trước gọi điện thoại.”
“Chờ một chút.” Mạc Nhã Như vội vàng túm chặt cánh tay Tuyết Vi, bám vào người, ở bên tai cô nói nhỏ: “Hôm nay, ‘ hoa ’ của cô được đưa tới, An Tĩnh quả thực cao hứng. Giữa các người rốt cuộc sao lại thế này? Hay là Nói, cô có ‘ âm ’ mưu gì, làm gì ân cần như vậy?”
‘ âm ’ mưu sao?
Tuyết Vi cảm thấy không giống, cô vẫn là tự tin chính mình ‘ động ’ sát lực tuyệt không sẽ làm lỗi.
Đã xảy ra chuyện sống còn như vậy, nói vậy An Tĩnh đã tỉnh lại.
Phải biết rằng, lúc một người ở thung lũng, địch nhân không có dẫm cô hai chân, mà là vươn một tay, ở bên trong vô hình chẳng khác nào đưa than ngày tuyết.
Cho nên, chỉ sợ bây giờ An Tĩnh hẳn là đã thiệt tình muốn cùng cô trở thành bằng hữu đi?
“Nhã như, An Tĩnh kỳ thật người không xấu. Cô không cần nghĩ nhiều. Tôi đi trước gọi điện thoại.” Tuyết Vi mỉm cười vỗ vỗ đầu Mạc Nhã Như, bước nhanh đi ra văn phòng.
Ngó trái ngó phải toàn bộ hành lang đều không thấy một người, lúc này cô mới chậm rãi móc di động ra bấm một dãy số điện thoại ……
‘ đô…… Đô……’ điện thoại vang lên hai tiếng, đã bị tiếp lên.
“Chuyện gì?!”
Vừa nghe đầu điện thoại kia giọng Hoàng Phủ Minh gần như thẩm vấn phạm nhân, khuôn mặt nhỏ cô lập tức liền gục xuống dưới: “này, anh đây là có ý tứ gì, không có việc gì liền không thể gọi điện thoại cho anh sao?!!!!”
Tiếng gầm gừ chấn lỗ tai Hoàng Phủ Minh đều có chút đau. Đây cũng là phương thức anh lâu dài tới nay tiếp điện thoại, hơn nữa ‘ tính ’ cách anh vốn là có chút lạnh, cho nên……
“Khụ khụ……” Hoàng Phủ Minh vội vàng đằng hắng cổ họng: “lần sau tôi chú ý, lần sau tôi chú ý.” Thơ_Thơ_ddlqd
Thật phiền!!
Cô là ôm tâm tình rất tốt đánh thông điện thoại này cho anh, ai biết, vừa nghe đến giọng anh, cô có bất luận hứng thú gì cũng chưa.
“Thôi, không có việc gì, trước cúp.” Tuyết Vi tức giận nói xong liền phải cắt đứt điện thoại.
“Từ từ!!!” Hoàng Phủ Minh phát ra một tiếng gầm nhẹ: “người ‘ phụ nữ ’ này, tôi đều nói tạ tội cho cô sao? Làm sao không dứt đâu??”
“Thần linh?? Tôi không dứt??? Tốt đi, tôi căn bản liền không nên đánh thông điện thoại này cho anh tự thảo mất mặt!!”
Cô thật xem như phục. Chỉ cần cùng Hoàng Phủ Minh ở bên nhau, bất luận mở đầu dạng gì, đều rơi vào một kết cục hoang đường.
Liền cùng chuyện ngày hôm qua cắm trại dã ngoại, mọi người vốn bình an không có việc gì xem ngôi sao, ‘ lộng ’, ‘ lộng ’, liền biến thành một hồi ẩu đả.
Trời biết, sáng nay lúc cô thức dậy ngực đều đau, phỏng chừng Hoàng Phủ Minh ‘ kia chơi ứng ’ cũng không tốt đến đâu đi?
Nghĩ.
ngữ điệu Hoàng Phủ Minh bên kia Điện thoại rốt cuộc nhu hòa xuống: “Được rồi, chúng ta không cãi. Ok? ‘ hoa ’, thu được không?”
“ừm……”
“Còn thích không?”
Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, thân thể nửa dựa vào ở trên vách tường, xấu xa chuyển động tròng mắt: “Không có ‘ hoa ’ cúc đẹp.”
“tốt, ngày mai tôi đưa ‘ hoa ’ cúc cho cô.” Thơ_Thơ_ddlqd
“Thảo, tôi nói giỡn. Nhưng anh đừng đưa thật, tôi sẽ bị người toàn binh doanh cười chết!!!” Tuyết Vi nghĩ đến trường hợp kinh khủng kia liền toàn thân sợ hãi. Cúc ‘ hoa ’ đầy nhà, toàn là ‘ sắc ’ trắng, đến nhiều dọa người?
“A. Em sắp tan tầm hả?”
Tuyết Vi nhìn thời gian. “ừ, còn 20 phút nữa.”
“tốt, anh chờ em.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền cắt đứt điện thoại.
Chờ cô? Chờ cô là có ý tứ gì?
“này?! Này! Hoàng Phủ Minh???” Thấy điện thoại đã cắt đứt, Tuyết Vi tác ‘ tính ’ cũng không qua đi.
Chẳng lẽ ý tứ anh là ở nhà chờ cô?
Ách……
Bây giờ quan hệ giữa bọn họ xấu hổ như vậy, cô không phải thật muốn dọn qua cùng anh ở đi? cũng quá……
“Thôi, có thể trốn một ngày thì là một ngày đi……”
Thực mau liền đến thời gian tan tầm, Tuyết Vi và An Tĩnh cùng với Mạc Nhã Như đồng loạt rời khỏi binh đoàn thứ ba.
Ba người các cô kết bạn đi đến nhà ga. Ai ngờ, hai người đàn ông mặc tây trang ‘ màu ’ đen đột nhiên chặn lại ở trước mặt các cô.
“Tiểu thư Tuyết Vi, chào cô.”
“Các người…… Là?” Tuyết Vi cẩn thận đánh giá hơi thở trên người hai người đàn ông tản mát ra.
“Phiền cô, xin theo nhóm tôi đi một chuyến……”
“hả?” Tâm cô căng thẳng.
Chẳng lẽ lại là người do Dạ Phi Nhã Lệ phái tới sao? Thơ_Thơ_ddlqd
giữa lúc nghi ‘ hoặc ’.
Hai hắc y nhân không khỏi phân trần nắm cánh tay trái phải của Tuyết Vi.
“này!! Các người rốt cuộc là người nào?!”
“Tuyết Vi!! Tuyết Vi!!”
“Tuyết Vi……” An Tĩnh và Mạc Nhã Như ở phía sau đuổi theo, nhưng lúc này lại có mấy người đàn ông mặc tây trang ‘ màu ’ đen chặn các cô lại.
Các cô chỉ có thể mắt trông mong nhìn Tuyết Vi bị mang lên một chiếc xe thương vụ đậu ở ven đường chạy băng băng.
Bên trong xe, Tuyết Vi bất an đánh giá mấy hắc y nhân.
Muốn nói bọn họ là người do Dạ Phi Nhã Lệ phái tới?
Tựa hồ không giống……
Trừ phi Dạ Phi Nhã Lệ điên rồi, dám quang minh chính đại như vậy đem cô trói đi. Nhưng, có thể là người Địch Mạn Lị phái tới hay không?
Tuyết Vi cẩn thận cân nhắc một lát, thử ‘ tính ’ mở miệng: “Các người rốt cuộc là người do ai phái tới?”
“Tiểu thư Tuyết Vi, cô đợi chút sẽ biết.” Khẩu khí người đàn ông tây trang rất là nhu hòa, nghe tới không giống như là đối với cô có ý biếи ŧɦái.
Tuyết Vi ‘ tính ’ bảo trì trầm mặc, áp dụng yên tĩnh xem thái độ này biến.
Xe chạy một hồi lâu, dần dần chạy tới sân thể dục của hoàng thành. Tuyết Vi nhìn không ngừng đèn nê ông hiện lên trước mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe ……
Bỗng dưng.
Ở một mảnh sân vận động đen nhánh đột nhiên tràn ra muôn ngàn pháo ‘ hoa ’.
Giây tiếp theo…… Thơ_Thơ_ddlqd
Suối phun cao mấy chục mét đột ngột mọc lên từ mặt đất hình thành một tấm màn to rộng. Tiếp theo, mấy ánh đèn đánh vào màn che phía trên, chậm rãi phản chiếu ra mấy chữ ……
“Vi……”
“Cả đời này……”
“anh sẽ bồi……”
“em……”
“Vẫn luôn đi xuống ……”
“mr: Minh.”
Tuyết Vi đọc từng chữ trên mặt nước, khi chữ liền ở bên nhau, tức khắc hấp dẫn vô số người qua đường vây xem.
Tuyết Vi ngồi ở bên trong xe không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời, nội tâm kinh ngạc nhiều một ít; hay là vui mừng nhiều một ít.
Xe còn cách xa mấy mét liền đến sân vận động số một hoàng thành này. Trong nháy mắt, ánh đèn trong sân vận động sáng lên, chiếu chói mắt người.
Chậm rãi, chậm rãi, lúc Tuyết Vi thích ứng ánh sáng loá mắt này, xe đã vào sân vận động.
“Tiểu thư Tuyết Vi, mời……” Một nam mặc tây trang kéo cửa xe ra, mặt mang mỉm cười nghênh đón Tuyết Vi xuống xe.
Cô thật cẩn thận đi tới mỗi một bước, sợ Hoàng Phủ Minh sẽ làm ra ‘ hoa ’ gì hiếm lạ cổ quái làm cô vô lực chống đỡ.
Theo một cái thảm đỏ đi ước chừng hai phút, ánh nến bàn ăn dần dần ánh vào mi mắt Tuyết Vi, nhìn lại ở bên bàn ăn.
Chỉ thấy, người Hoàng Phủ Minh mặc một thân chính trang màu đen, mặt mang theo nụ cười ‘ mê ’ người đã đến nghênh đón cô.