Editor: Thơ Thơ
Nhưng mà, cho đến khi tách ra khỏi anh tôi mới hiểu được……
Vì sao anh luôn oán giận, nhìn không thấu tôi. Bất quá là bởi vì tôi không yêu, cho nên, tôi không nghĩ kêu anh nhìn thấu tôi.
Hóa ra, tôi đối với anh chỉ là ân tình, mà không phải cảm tình. Ngày tôi gặp hắc ám nhất, anh đi vào thế giới của tôi, tôi cảm kích anh. Nếu sau khi tôi ngộ đạo hết thảy, đối với anh, đối với tôi, sẽ là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Anh nói đi?
Nên chuyện công đạo, bây giờ tôi đã công đạo xong rồi.
Tôi thiếu anh thời gian hai năm, cùng với cái mệnh kia kiếp này đều vô lực trả hết.
Nhưng, tôi sẽ ghi nhớ thật sâu, ở sinh mệnh tôi, Diệp Triết Hạo anh đang không ngừng trả giá; mà Tuyết Vi tôi lại chỉ biết tham lam đòi lấy. Đổi lấy anh phản bội, là tôi gieo gió gặt bão.
Có một số việc, có chút tình, khả năng tôi dùng cả đời đều còn không xong.
Cảm ơn anh……
Bạn trai sơ trung của tôi.
Cảm ơn anh……
Ở ngày tôi gặp hắc ám nhất bồi tôi đi ra khỏi bóng ma.
Anh nhớ kỹ, giờ phút này chúng ta là người lạ. Nhưng…… nếu Diệp Triết Hạo anh gặp nạn, Tuyết Vi tôi chắc chắn vượt lửa quá sông.
Chúc anh hạnh phúc……’
Diệp Triết Hạo chậm rãi khép lại phong thư nặng trĩu trong tay.
Cứ việc, nội dung phong thư này tàn khốc rõ ràng như vậy, nhưng Diệp Triết Hạo hiểu rõ, đây là Tuyết Vi không muốn anh tiếp tục sai, không nghĩ anh chấp nhất đi xuống ‘ giải thuốc ’. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cảm tình, chính là yêu cầu tiêu sái dứt khoát, một khi ướŧ áŧ bẩn thỉu sẽ xúc phạm tới vô số người.
Đã từng, anh thật sự hận Tuyết Vi, hận cô phản bội, hận cô làm mình đánh mất tôn nghiêm. Nhưng phong thư này đã nhất nhất hóa giải tất cả hận của anh.
Chính như theo như lời trong thư……
‘tôn nghiêm của anh vứt bỏ ở nơi nào, tôi liền ở nơi đó thu hồi tới cho anh!! ’
“A, rốt cuộc tôi…… không thể tưởng tượng yêu người phụ nữ này cỡ nào?” Nhàn nhạt nỉ non một chút mê luyến, Diệp Triết Hạo bất đắc dĩ cười, chậm rãi nhắm lại hai tròng mắt: “Gặp lại, bạn gái sơ trung …… tôi……” Một giọt nước mắt, xẹt qua khóe mắt.
Anh từng yêu, trả giá qua, lại chưa từng bởi vì yêu Tuyết Vi mà hối hận, cũng chưa bao giờ bởi vì trả giá mà cảm thấy cô thiếu mình cái gì.
Anh muốn……
Chỉ là một công đạo như vậy!
Một dấu chấm câu viên mãn mà thôi!!
Tuyết Vi…… Đã làm được!! Anh, cũng có thể hoàn toàn buông tay……
Chính là……
Diệp Triết Hạo cũng không biết chính là……
Ý niệm Tuyết Vi Viết phong thư này không chỉ là muốn đoạn tình yêu này vẽ lên một dấu chấm câu hoàn mỹ, cũng cùng Tuyết Phỉ Nhi có quan hệ trực tiếp!
Thông minh như cô, làm sao cô nhìn không ra Tuyết Phỉ Nhi lợi dụng vũ khí lớn nhất là Diệp Triết Hạo, chính là trước khi cô gả vào Nhà họ Hoàng Phủ đã không còn ‘ lần đầu tiên ’?!
Người đàn ông đều trọng mặt mũi. Thơ_Thơ_ddlequydon
Tuyết Vi thật sự không đành lòng bạn trai cô cảm nhận ấm áp biến thành một kẻ ‘ tiểu nhân ’, cho nên, cô cần thiết muốn đem người đàn ông này biến trở về, biến trở về bộ dáng cũ, không đành lòng nhìn anh tiếp tục trở thành vật hi sinh trong trận gia đấu này, chỉ có như vậy……
Diệp Triết Hạo mới có thể chậm rãi phát hiện phần hạnh phúc chân chính thuộc về anh!!!
Nửa tháng sau,
binh đoàn thứ ba.
Thời gian trằn trọc, một kỳ nghỉ đông dài dòng lặng yên không một tiếng động bên trong kết chú.
Có thể Nói xong, năm này trừ bỏ bên ngoài đêm 30, Tuyết Vi cơ hồ là ở bên trong sóng to gió lớn vượt qua, ngược lại cũng coi như để lại cho cô
ấn tượng‘ khắc sâu ’.
Đã khôi phục công tác ba ngày. Ba ngày qua Tuyết Vi không có bất luận không thích ứng gì, ngược lại cảm giác được nhẹ nhàng, giống như hết thảy đều khôi phục quỹ đạo nguyên bản, cô cũng không cần lo lắng ai tính kế mình, cũng không cần kiêng dè quy tắc dòng dõi gì, chỉ là Nói, lúc ngẫu nhiên, cô vẫn có thói quen đi về phía Nhà họ Hoàng Phủ ……
“Oa, tiểu lị, chocolate cô làm thật đẹp.”
“Giống nhau, giống nhau. ** làm cũng không tồi nha.”
Văn phòng bộ tra xét hậu cần nảy sinh náo nhiệt, một đám nữ sinh đùa nghịch suốt đêm gấp gáp chế tạo chocolate, tay các nam sinh ôm hoa hồng mãn binh đoàn chuyển động.
Hôm nay là ngày 14 tháng hai Lễ Tình Nhân, đối với sinh hoạt binh đoàn buồn tẻ mà Nói, xem như Lễ Tình Nhân là ngày bọn họ vì cảm tình tìm tất cả thứ tốt nhất.
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, cô thật là lợi hại, vậy mà thu được nhiều như vậy?” Mắt Mạc Nhã Như hâm mộ nhìn mặt sau ghế làm việc Tuyết Vi bày biện từng đống hoa hồng. Thơ_Thơ_ddlequydon
Từ sáng sớm nay, Tuyết Vi cũng đã thu được không biết bao nhiêu hoa hồng do người ta đưa tới, đều suýt nữa không có nơi để, chọc một đám nữ binh trong binh đoàn hâm mộ, ghen ghét, hận.
“Ai, đúng rồi, các vị, tôi nghe nói hôm nay Hoàng Phủ Quân Trường sẽ đến binh đoàn chúng ta mở họp, làm sao? Bọn chị em có tính toán đưa chocolate qua không?”
Không biết ai trong văn phòng nói một câu như vậy.
Lập tức đôi mắt các vị nữ binh trừng như đèn xe: “Thiệt hay giả? Bất quá…… Cho dù đưa qua đi, cũng là đá chìm đáy biển đi? Ngẫm lại, Hoàng Phủ Quân Trường nhất định không thiếu chocolate của chúng ta. Tổng quân khu nhiều mỹ nữ như vậy, mặt khác nữ binh hai cái binh đoàn kia khẳng định cũng như hổ rình mồi, nơi nào đến được phiên chúng ta đưa hả?”
“Không thể nói lời này, phải biết rằng, một ngày Lễ Tình Nhân như vậy, Hoàng Phủ Quân Trường đúng dịp tới binh đoàn chúng ta mở họp, nơi nào đến được nữ binh của binh đoàn khác đưa chocolate? Huống hồ, chúng ta ai cũng đều biết chúng ta khẳng định không có hy vọng, đưa chocolate coi như mặt dày.”
Lời nói này không giả. Mọi người còn xem như có tự mình hiểu lấy, bên người Hoàng Phủ Minh kia mỹ nữ như mây, đưa chocolate cho anh, cũng chính là mặt dày thôi.
Nghe mọi người nhiệt liệt thảo luận Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi than nhỏ một hơi, đứng dậy vừa muốn rời đi……
“Tuyết Vi, cô muốn trong chốc lát cũng đưa chocolate cho Hoàng Phủ Quân Trường hay không? Rốt cuộc lần trước anh ta còn đem phiếu bầu hoa khôi quân đội cho cô đó.” Mạc Nhã Như nhỏ giọng hỏi xong.
Cô cười nhạt lắc lắc đầu: “tôi không chuẩn bị chocolate.” Bước nhanh liền đi ra khỏi văn phòng.
Đối với Hoàng Phủ Minh. Thơ_Thơ_ddlequydon
Sau khi cô rời đi Nhà họ Hoàng Phủ liền chưa từng cùng anh có bất luận liên hệ gì.
Tuyết Vi chính là có điểm này, một khi lựa chọn rời đi, tuyệt không có bất luận ướŧ áŧ bẩn thỉu gì. Bây giờ người đàn ông kia đối với cô mà Nói, chẳng qua chính là cha đứa trẻ về mặt sinh vật học mà thôi!!
“Đồng chí, phiền toái chờ một lát đi, cảm ơn.” Đột nhiên, mấy chục binh lính mặc quân trang tổng quân khu chặn Tuyết Vi lại.
Cô lui hai bước về phía sau, thân thể kề sát vách tường.
Mấy chục danh binh sĩ giống như là tường người chiếm lĩnh toàn bộ hành lang, nghênh đón đại nhân vật lên sân khấu.
Chỉ chốc lát sau. Chỉ thấy cuối hành lang, Hoàng Phủ Minh và Mộ thần hiên song song đi tuốt đàng trước, đi theo phía sau bọn họ là tất cả tướng lãnh cao cấp của binh đoàn thứ ba.
Rất xa Tuyết Vi liền thấy khí thế này như hồng ‘ đội ngũ ’, đầu nhỏ lập tức cúi vào trước ngực, nếu có thể Nói, cô thật muốn tách vách tường ra, tránh khỏi cơ hội gặp Hoàng Phủ Minh ……