Editor: Thơ Thơ
Tim Tuyết Vi lập tức liền nhắc tới cổ họng. “Hoàng…… Hoàng Phủ bá……”
“bác muốn cháu thề!” Giọng nói Hoàng Phủ Dương Vinh không dung người ta cự tuyệt.
“cháu……”
“Hoàng Phủ Minh thề với các vị liệt tổ liệt tông, Tuyết Vi đang mang thai đứa trẻ của con, nếu là giả, Hoàng Phủ Minh con sẽ hai bàn tay trắng!”
Hoàng Phủ…… Minh?
Tuyết Vi ngẩn người nhìn về phía Hoàng Phủ Minh thề, ánh sáng ở trong mắt nói không nên lời là cảm động nhiều hơn hay là không thể tưởng tượng nhiều hơn.
Nếu, nếu là một người đàn ông phát lời thề đối với cô, cô nhiều lắm chính là cười cho qua chuyện, dù sao loại lời thề này chẳng khác nào chó má.
Nhưng mà ……
Giờ khắc này, Tuyết Vi lại không khỏi có khủng hoảng, cầu nguyện lời anh ấy thề ngàn vạn đừng thực hiện, ngàn vạn đừng thực hiện!
“Cha, ngài vừa lòng chưa?” Nói xong, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm kéo Tuyết Vi từ trên mặt đất lên.
“Minh Nhi, cha xem con bây giờ là thất tâm phong! Được, không phải con vì người phụ nữ này ngay cả lời thề độc như vậy đều dám phát sao? Như vậy cha liền nhìn xem, lời thề của con có thể trở thành sự thật hay không! Người tới!” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Lão gia.” Hai gia đinh vội vàng vào trong từ đường.
“Lý bác sĩ tới chưa?”
“Đã chờ ở ngoài cửa.”
“Được, kêu anh ta tiến vào, cho người phụ nữ này…… Hiện trường rút máu nghiệm thai!” Nói xong.
Đại não Tuyết Vi ‘ ong ’ một tiếng liền lâm vào bên trong chỗ trống.
Xem ra……
Nên tới…… vẫn là tới……
Chỉ là, tới thật sự quá mức đột nhiên! Vậy mà kêu cô…… Vô lực…… Chống đỡ……
Chủ trạch Nhà họ Hoàng Phủ.
Phòng khách to như vậy, lặng yên không một tiếng động, an tĩnh ngay cả rơi cây kim cũng có thể nghe được.
Trên mặt mỗi người cũng nặng nề, đem đêm qua xua đuổi vô tung vô ảnh.
Vì sao Bác Hoàng Phủ biết là cô giả mang thai?
Vì sao lại biết?
Tuyết Vi đau khổ muốn tìm kiếm đáp án, nhưng cho dù lúc này tìm được đáp án, cô lại có thể làm cái gì đâu?
Gắt gao cắn khóe môi, cô thống khổ cúi thấp đầu xuống.
Hoàng Phủ Minh ngồi ở một bên chậm rãi nắm tay cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
‘ đừng sợ, có tôi ở đây……’
Lại là những lời này. Thơ_Thơ_ddlequydon
Mỗi một lần, chỉ cần Hoàng Phủ Minh nói như vậy, cô sẽ có vô tận cảm giác an toàn, hơn nữa mỗi lần đều sẽ gặp dữ hóa lành.
Nhưng mà lúc này đây……
Thật sự sẽ giống bình thường lui tới chuyển nguy thành an sao?
Chậm rãi ngẩng đầu, đối diện cặp mắt anh đen sâu không thấy đáy.
Đột nhiên, cô có chút không muốn rời đi Nhà họ Hoàng Phủ.
Ngẫm lại, người đàn ông này có năng lực đỉnh thiên lập địa, có bả vai rộng lớn gánh vác trách nhiệm, cũng có trí tuệ rộng lớn có thể ấm áp lòng người phụ nữ. Ngốc ở bên người anh, cô ở bên trong vô hình giảm bớt nhiều ít mưa gió?
Rõ ràng……
Trước kia cô đều là một mình đứng ở bên trong mưa gió đi tới, cũng không tin tưởng, có thể dựa vào ai, lại tin ai.
Nhưng, ở cùng Hoàng Phủ Minh, ở chút bất tri bất giác, cô lại dựa vào anh bao nhiêu lần đâu? Sớm thành thói quen vạn sự tìm Hoàng Phủ Minh, không phải sao?
A……
Thật sợ tiếp tục ngốc tại Nhà họ Hoàng Phủ, cô sẽ dần dần quên mất độc lập đi lại,
có lẽ……
Rời đi nơi này, cũng không phải là một chuyện xấu……
“Hoàng Phủ lão gia, báo cáo ra tới.” Lý bác sĩ vội vàng cầm một phần báo cáo đi đến.
Tuyết Vi hít sâu một hơi, tuyệt vọng nhắm hai tròng mắt lại, thất thần nở nụ cười.
Kết thúc……
Xem ra hết thảy kết quả đều …… Thơ_Thơ_ddlequydon
“Chúc mừng ngài, Hoàng Phủ lão gia, Tuyết tam tiểu thư đã mang thai hai tháng!”
Đôi mắt nhắm lại đột nhiên mở. Tuyết Vi không thể tưởng tượng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.
Ha, anh là thần, anh tuyệt đối là thần! Như vậy, anh cũng có thể làm?!
“Thiệt hay giả?!” Hoàng Phủ Dương Vinh đổi giận thành vui, tựa hồ có chút không thể tin được.
“Là thật sự. Thai nhi phát triển tốt đẹp.”
“Ha, đó là con trai, hay là con gái?”
“Hoàng Phủ lão gia, Tuyết tam tiểu thư bất quá mới mang thai hai tháng, căn bản tra không ra giới tính thai nhi, chờ đến sau mười sáu tuần tới kiểm tra, tôi liền có thể nói cho ngài biết Tuyết tam tiểu thư hoài chính là con trai, hay là con gái.”
“được, được. Phiền ông rồi, Lý bác sĩ. Lạc quản gia, đưa Lý bác sĩ trở về đi.”
“Vâng, lão gia……”
Không khí vui mừng lần thứ hai khôi phục, phải Nói là, so lúc trước càng thêm vui mừng, Hoàng Phủ Dương Vinh quả thực cười không khép miệng được, miễn bàn nhiều vui vẻ.
“Nhã Lệ, bà phân phó người đi tra, là người nào không có mắt gửi ảnh chụp này tới, còn nói con dâu của ta không mang thai!”
“Vâng, lão gia.”
Đợi Dạ Phi Nhã Lệ vừa muốn lấy đi một chồng ảnh chụp trên bàn, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi qua vừa thấy……
Chỉ thấy, trên ảnh chụp đều là ký lục Tuyết Vi nhảy nhót, cùng với ở trong quân đội làm chút động tác nguy hiểm. Hiển nhiên, đây không phải là một hành vi của người sắp làm mẹ. Thơ_Thơ_ddlequydon
“Tuyết Vi, cháu cũng vậy, mang thai cũng đừng không thành thật như vậy. Trở về ta liền gọi điện thoại cho Thần Hiên, kêu nó điều cháu đi làm chút văn chức, dưỡng thai cho ta.”
“Vâng, Vâng, bác. Tuyết Vi nhất định chú ý, nhất định chú ý.”
“nè, cháu nhanh trở về nghỉ ngơi đi. Minh Nhi, Nguyệt nhi, hai người các con cùng nhau đưa Tuyết Vi đi.”
“Vâng, cha……”
Nơi ở của Hoàng Phủ Minh.
“Ha ha ha ha…… tôi liền biết mệnh tôi không tuyệt, như vậy tôi đều có thể bình an không có việc gì, quả thực là ông trời phù hộ.” Một hồi đến chỗ ở, Tuyết Vi liền mừng rỡ không khép miệng được.
Cô ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha hoàn toàn không màng hình tượng, há mồm to, mồm to gặm quả táo. “Minh, tôi thật là quá sùng bái anh, sao anh lại có thể lợi hại như vậy? Tôi cho rằng lần này tôi chết chắc rồi. Chuyện này đều có thể kêu anh hóa giải?”
“Tuyết Vi, lúc này đây…… cái gì tôi cũng chưa làm.” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc đi đến trước mặt cô, đã lạnh lùng mở miệng.
“Hả?” Tuyết Vi sửng sốt, xoay mặt, cười xấu xa nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt đứng ở bên kia: “Đó chính là anh hả, ha, hai anh em các người thật là đáng tin, loại gien này thật sự là đáng sợ, đắp nặn mỗi người trong hai anh em các người đều thông minh như vậy.”
“tôi…… cái gì cũng chưa làm……” Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt mặt vô cảm nhìn mắt Hoàng Phủ Minh.
Theo sau anh em hai người cùng nhìn về phía Tuyết Vi.
‘ ầm ’!
Quả táo cầm trong tay rơi ở trên mặt đất phát ra một tiếng trầm vang.
Giây tiếp theo…… Thơ_Thơ_ddlequydon
“Cách” một tiếng, Tuyết Vi trợn trắng, cả người liền ngất đi……
“Minh, cô ta thế nào?” Hoàng Phủ Nguyệt nôn nóng hỏi Hoàng Phủ Minh ngồi ở bên cạnh Tuyết Vi.
Anh mặt vô cảm lắc lắc đầu: “Hẳn là bị dọa ngất đi rồi.”
“Bị dọa ngất đi rồi?” Hoàng Phủ Nguyệt vừa nghe liền vui vẻ. “Người phụ nữ này ngày thường lá gan còn lớn hơn trời, gặp chút đánh rắm như vậy liền ngất đi rồi? Em xem……” hai tròng mắt anh chợt lóe, cười xấu xa trêu chọc nói: “Bây giờ muốn ngất xỉu đi chính là Anh hai chứ?”
Trầm mặc.
Nếu là ngày thường, khả năng Hoàng Phủ Minh còn có tâm tư cùng em trai đấu võ mồm, chính là bây giờ…… Đối với em trai trêu chọc, anh thật sự không rảnh để ý tới.
Mắt đen sâu không thấy đáy nhìn Tuyết Vi đang ngất xỉu, anh chậm rãi ôm cô lên: “Nguyệt, em đi về trước đi. Anh muốn một mình yên tĩnh một chút.”
“hả……” Hoàng Phủ Nguyệt biết rõ tính nghiêm trọng chuyện này, vội vàng thu hồi không kềm chế được trên mặt: “vậy, em đi trước đây, Anh hai……”