Editor: Thơ Thơ
“A.” Hoàng Phủ Minh cười mà không nói.
Vẻ mặt Tuyết Vi tò mò vòng tới trước người anh: “Tôi thật ra khá tò mò, lấy tính cách ba ba anh làm sao sẽ đối với anh nói gì nghe nấy hả?”
“Có nó ở đây, cha tôi làm sao đối với tôi lại không nói gì nghe nấy hả?” Hoàng Phủ Minh giảo hoạt cười, duỗi tay, chỉ với về phía bụng Tuyết Vi.
‘ Minh Nhi, chuyện Tuyết Vi bị bắt, con tính nói với cha cũng vô dụng, đến lúc đó chỉ có thể rơi vào người ta nói Nhà họ Hoàng Phủ thiên vị người nhà. Cho nên, hay là giao hết thảy cho viện Giám thị thẩm vấn đi. ’
‘ cha, Tuyết Vi thật sự không có khả năng là gián điệp, nếu không cô sẽ ngốc đến như vậy, quang minh chính đại đem gia huy dòng họ Dạ Phi giao ra sao? Huống hồ, chuyện này một khi kinh động tới viện Giám thị, Tuyết Vi đã không thể một hai ngày có thể ra tới. Đến lúc đó, nếu con trai của con, cháu trai của cha có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta không biết chờ tới khi nào mới có thể kéo dài đời sau! ’
Vừa nghe Hoàng Phủ Minh nhắc tới cháu trai mình, Hoàng Phủ Dương Vinh nơi nào còn cố kị quân kỷ hay không quân kỷ, quẳng xuống điện thoại liền chạy như bay tới Quân Khu Bạch Hổ ……
“Ha, gia hỏa này, thật đúng là nói dối không đỏ mặt, anh biết rõ trong bụng tôi ngay cả cái rắm cũng không có, còn dám lợi dụng con trai anh tới uy hϊếp cha anh?”
“Cũng không biết đây đều là ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ tới, vậy mà đem gia huy của dòng họ Dạ Phi giao ra rồi, vì sao cô không mang quân kỳ Quân khu Huyền Vũ tới tham gia liên hoan chứ?” Nói xong, Hoàng Phủ Minh ra vẻ nghiêm túc tàn nhẫn chọc cái trán Tuyết Vi một chút.
Cô ủy khuất chu miệng lên: “Tôi mà biết đó là gia huy của dòng họ Dạ Phi, đánh chết tôi, tôi cũng không giao đi ra. Nhưng thật ra tôi vừa mới biết, hóa ra mẹ anh là người dòng họ Dạ Phi? Anh nói……” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Người phụ nữ kia không phải mẹ của tôi!”
Thình lình xảy ra tiếng hô dọa Tuyết Vi giật mình một cái, cô kinh ngạc ngẩng đầu đối diện đôi mắt nghiêm khắc của Hoàng Phủ Minh ……
Đêm khuya, bắt đầu khởi động ở nơi này, sâu trong con ngươi chính là một tia sáng kinh người, bén nhọn mà thâm trầm, phảng phất ẩn chứa vô tận chuyện xưa, lại mang theo nồng nặc hận ý.
“tôi đi về trước nghỉ ngơi.” Hoàng Phủ Minh âm trầm ném ra những lời này liền không quay đầu lại rời đi.
Chỉ còn lại có Tuyết Vi một mình ngẩn người đứng ở tại chỗ.
“Vì sao…… Anh sẽ phát…… hỏa lớn như vậy?” Coi như Dạ Phi Nhã Lệ không phải mẹ thân sinh anh, anh cũng không đến mức……
Tuyết Vi không hiểu.
Ở trong trí nhớ cô, lúc sau cùng Hoàng Phủ Minh quen biết, anh chỉ phát hỏa hai lần.
Có thể cảm giác đến, lúc này đây, tuy anh không đến mức nổi trận lôi đình, vẻ mặt lại triển lộ ra nhiều đáng sợ khác xa so với hai lần trước.
Vì sao?
Vì sao sau khi cô nhận sai Dạ Phi Nhã Lệ trở thành mẹ thân sinh anh, anh phản ứng sẽ Kháng cự …… như thế?!
Đêm 30 tháng hai năm 2015.
Toàn bộ hoàng thành rơi vào bên trong một mảnh không khí vui mừng, từng nhà giăng đèn kết hoa, xâu tiền bay múa, tiếng pháo nổ vang. Thật sự là năm vị mười phần.
Bá chủ hoàng thành, Nhà họ Hoàng Phủ càng mười phần để ý mỗi năm một lần Tết âm lịch, phủ đệ hoa lệ sớm đã bị màu đỏ đẹp mắt vây quanh, mỗi biệt thự đều dán đầy chữ phúc cùng xâu tiền.
Vừa qua khỏi buổi sáng, Tuyết Vi mặc một thân váy liền áo hoa lệ bằng bông, ngoài khoác một áo choàng dài màu đỏ nhảy nhót đi ra cửa.
Hồng y vui vẻ ở dưới một mảnh ngân trang giống như là tinh linh vũ động, thật sự là nghịch ngợm khả ái.
‘ leng keng, leng keng……’ mỉm cười đứng yên ở trước Biệt thự của Hoàng Phủ Minh.
Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở ra.
Mắt Tuyết Vi trên dưới đánh giá Hoàng Phủ Minh một thân chính trang, không khỏi lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Oa, hôm nay anh thật đẹp trai.”
“hả?” Anh khinh thường nhíu mày: “Có việc gì?”
“Không có việc gì. Tôi lại đây chúc mừng năm mới với anh. Minh,! Hì hì……” Tuyết Vi giơ lên một nụ cười nghịch ngợm, một hàm răng trắng tinh chỉnh tề lộ ở bên môi, giống như là một bó ánh mặt trời thập phần ấm áp trong mùa đông động lòng người.
Hoàng Phủ Minh xem đều không khỏi có chút thất thần.
Nhưng……
Bình tĩnh tưởng tượng lại, người phụ nữ này ngày thường một thân dã tính, nay sao có thể ngoan ngoãn chủ động tới cửa chúc tết cho người ta như vậy?
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì cầu tôi?”
“Hả…… vì sao anh cảm thấy tôi có việc cầu anh hả? Nếu tôi không có việc gì cầu anh liền không thể lại đây sao? Không thể chúc tết cho anh sao?” Nói xong, lần thứ hai Tuyết Vi lộ ra gương mặt tươi cười, duỗi tay liền nhảy lên cánh tay của anh: “Đi thôi, vừa mới rồi Lạc quản gia tới thúc giục, nói bác kêu chúng ta đi qua ăn bữa cơm đoàn viên.”
Trên đường nhỏ hẹp dài, Tuyết Vi vừa hát, vừa tung tăng nhảy nhót đi tới.
Thỉnh thoảng Hoàng Phủ Minh trộm ngắm liếc mắt vẻ mặt cô một cái.
Đều đi một hồi lâu, cũng không thấy Tuyết Vi đưa ra yêu cầu gì ‘ không an phận’, ngược lại anh có chút không được tự nhiên. Thơ_Thơ_ddlequydon
Phải biết rằng, muốn người phụ nữ này ngoan, là phải trả giá bao lớn ‘ đại giới ’ mới có thể đổi lấy?
Nhưng, thực mau……
Hoàng Phủ Minh liền phản ứng lại đây là cái gì!
Bước chân đi trước đột nhiên yên lặng.
Tuyết Vi nghi hoặc nhìn về phía anh: “Minh?”
Trầm mặc một hồi lâu, Hoàng Phủ Minh chậm rãi kéo tay nhỏ cô: “Xin lỗi……” Một nụ cười nhu tình xẹt qua khóe miệng, anh kéo Tuyết Vi tiếp tục đi lên trước.
Giờ khắc này……
Tuyết Vi lộ ra nụ cười tuệ tâm.
Hai người cứ cười như vậy mà không nói đi đến biệt thự của Hoàng Phủ Dương Vinh ……
Có lúc, một câu ‘ thực xin lỗi ’ không cần nói thẳng ra miệng, người hiểu cô tự nhiên sẽ lý giải;
Có lúc, lui một bước chẳng khác nào tiến một bước, người để ý cô tự nhiên sẽ không kêu cô có hại.
Đêm qua Tuyết Vi còn không hiểu vì sao Hoàng Phủ Minh nổi lôi đình giận dữ, nhưng đổi vị trí hỏi qua, nếu có người nhận sai Địch Mạn Lị trở thành mẹ thân sinh cô, tuy cô không đến mức giận tím mặt, cũng sẽ khó chịu trong lòng.
Nhưng……
Tình huống mỗi người đều không giống nhau, sở dĩ Hoàng Phủ Minh nóng nảy như sấm, nói vậy, ẩn tình bên trong là cô không biết. Cho nên, hôm nay Tuyết Vi tới cửa chúc tết là giả, xin lỗi mới là thật! Thơ_Thơ_ddlequydon
Hoàng Phủ Minh đã hiểu, cũng lý giải.
Anh thích cô thông minh, khéo hiểu lòng người, không có nhắc trắng ra chuyện ngày hôm qua như vậy; cũng không có ngu xuẩn chất vấn vì sao anh phát hỏa lớn như vậy. Đối với Hoàng Phủ Minh mà nói là một loại an ủi lớn lao cùng tôn trọng.
Cho nên, anh lập tức liền tỉnh lại nhắc mình không nên giận chó đánh mèo với Tuyết Vi không biết ẩn tình, một câu ‘ xin lỗi……’ trong lòng sáng tỏ ……
“Ha ha ha, ta lại thắng, Dạ, cờ nghệ cháu thật là giảm đi rất nhiều.” Mới đến đại sảnh, liền truyền đến tiếng Hoàng Phủ Dương Vinh cười sang sảng.
Hoàng Phủ Minh mỉm cười tiến lên, mắt nhìn ván cờ ở giữa hai người kia, bất đắc dĩ cười nói: “Dạ, quả nhiên có anh ở đây, cha tôi liền sẽ vui vẻ rất nhiều.”
“Dĩ nhiên, nếu mấy nhãi ranh các con cũng có thể mỗi người hiểu chuyện giống với Dạ, ít nhất cha sống lâu thêm hai mươi năm!”