Editor: Thơ Thơ
“Không có ý tứ gì. Cô đã biết, tôi từ trước đã chán ghét cô và Triết Hạo ở bên nhau, là em trai tôi ngốc, mê loại con gái tham mộ hư vinh, bất quá nếu bây giờ các người đã chia tay, tôi cũng không nói cái gì. Nhưng…… Tôi hy vọng trong chốc lát nữa cô có thể lập tức rời khỏi cái phòng kia!!”
A, thật là buồn cười, gian phòng kia rõ ràng là bọn họ bao, Diệp Tụng Linh một người từ ngoài đến có cái tư cách gì đuổi người?!!
“Tụng Linh, kỳ thật, tôi cũng rất chán ghét bạn trai cô ta, miệng độc như vậy, cũng dám châm chọc tôi?!!” Tiểu Mỹ vừa nhớ tới những lời Tà Nguyệt châm chọc mình, liền cảm thấy rất là tức giận bất bình.
“Tiểu Mỹ, Tà Nguyệt cũng không tệ lắm, chỉ là…… Tìm bạn gái như vậy có vẻ không có nhiều cấp bậc.” Diệp Tụng Linh ghét bỏ liếc mắt Tuyết Vi một cái.
Cô hoàn toàn coi như không nghe thấy, giọng nói lạnh lùng: “Hai người các người nếu đã Nói xong, xin lỗi, tôi phải đi về!!”
“Tuyết Vi, chẳng lẽ cô không nghe thấy tôi vừa mới nói cái gì sao? Tôi hy vọng cô lập tức rời đi! Cô đừng cho là tôi không nhìn ra tới, ánh mắt cô vừa mới rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm người đàn ông bên người tôi. Người đàn ông kia chính là con mồi của tôi, con mồi của cô là Tà Nguyệt, tốt nhất đừng làm ra chuyện đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, cẩn thận!! Không có kết cục tốt!!!” Thơ_Thơ_ddlequydon
Tuyết Vi càng nghe càng cảm thấy buồn cười, ‘ con mồi ’ trong miệng Diệp Tụng Linh nhiều ít cũng coi như nửa vị hôn phu của cô, bây giờ cô có thể lý giải vì có người ở với mình phát ra tín hiệu đoạt người đàn ông sao?!
Thực tốt!!
Đôi mắt phượng lạnh lùng nheo lại: “Chị Linh, chị nói rất đúng, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi đích xác không có kết cục gì tốt, nhưng…… Con người của tôi từ trước đến nay đều bá đạo như thế!! Tôi chính là chú ý người đàn ông kia. Đầu năm nay giảng chính là cổ tay, cuối cùng, anh hươu chết về tay ai, liền xem…… bản lĩnh chị, tôi!”
“cô!!!”
“Không quan hệ, Tụng Linh, cô đừng nóng giận, cô ta đoạt không qua cô. Hơn nữa……” Tiểu Mỹ hung tợn nhìn về phía Tuyết Vi: “một lát tôi liền gọi điện thoại cho anh họ tôi, kêu anh ta phong sát bạn trai cô, đến lúc đó, cái gì cô cũng đừng nghĩ!!”
A, phong sát Tà Nguyệt?!
Đầu năm nay ông chủ xào nhân viên tạm thời Tuyết Vi thấy được nhiều, đến nỗi nhân viên tạm thời làm sao đem ông chủ phong sát?! Cô quả là muốn nhìn một chút!!
“Vậy phiền toái cô, nhanh lên điện thoại cho anh họ cô phong sát Tà Nguyệt đi. Tôi đi về trước, lát nữa gặp!” Nói xong, Tuyết Vi không chút khách khí đẩy hai cô gái chặn đường ra, xụ mặt đi vào trong phòng thuê …… Thơ_Thơ_ddlequydon
Thấy cô sầm mặt trở về, ánh mắt hai người đàn ông theo bản năng nhìn nhau.
Còn không đợi Hoàng Phủ Nguyệt mở miệng dò hỏi, Tuyết Vi đặt mông ngồi xuống liền dựa vào Hoàng Phủ Minh, một tay nhỏ choàng lên cánh tay anh, ngẩng đầu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía cửa.
Hai cô gái đẩy cửa vào vừa thấy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Diệp Tụng Linh không chút khách khí ngồi ở bên kia Hoàng Phủ Minh. ‘ hai cô tranh một chàng ’ cục diện nghiễm nhiên hình thành một cảnh chói mắt ……
Hạ nửa tràng ‘ chiến cuộc ’ không tiếng động không khói thuốc súng kéo mở màn.
Tuyết Vi ở giữa hai người đàn ông ‘ tỉ mỉ ’ hộ giá, vậy mà một ván đều không có thua quá, liền xem hai cô gái ở kia một ly tiếp một ly uống lên.
“ưm……” Cồn sớm đã dâng tới yết hầu Tiểu Mỹ rồi, cô căng da đầu cầm lấy cái ly, nhìn thoáng qua lại thả xuống dưới: “Tà Nguyệt, lúc trước, coi như là tôi sai. Anh giúp tôi uống ly rượu này, được không?”
Hoàng Phủ Nguyệt liếc mắt Tiểu Mỹ một cái, liền cành cũng không để ý.
“này, mới vừa rồi anh còn giúp cô ta uống rượu, anh liền giúp tôi uống một chén không được sao?” Tiểu Mỹ chỉ vào Tuyết Vi.
“A, đó là tôi nguyện ý uống thế cô ta. Cô là gì của tôi? Mẹ nó dựa vào cái gì uống rượu thế cô?”
“Tốt, tốt, anh liền nói như vậy!!! Tôi xem như chịu đủ anh! Anh tin hay không, bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho anh họ tôi kêu anh ta phong sát anh?!!!” Thơ_Thơ_ddlequydon
“gọi đi.” Đối với cô gái này, Hoàng Phủ Nguyệt đã sớm không còn nhẫn nại, thật ra anh hận không thể sớm một chút ‘ kết thúc hết thảy ’.
Tiểu Mỹ lưu loát lấy điện thoại ra.
‘ đô…… Đô…… Đô……’
“alo?”
Đợi điện thoại kết nối, cô lập tức ấn loa đặt ở trên bàn: “Anh họ, một đám nghệ sĩ dưới anh đôi mắt đều để ở trên đỉnh đầu sao? Làm sao đều cao ngạo như vậy, ngay cả anh đều không bỏ ở trong mắt!!?”
“Phát sinh chuyện gì? Tiểu Mỹ.”
“Chính là Tà Nguyệt ……” Nói đến chỗ này, Tiểu Mỹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Nguyệt một cái: “Vẫn luôn khi dễ người ta!!”
“Tà Nguyệt?? Bây giờ em cùng Tà Nguyệt ở bên nhau?” Bên kia điện thoại, rõ ràng giọng điệu người đàn ông tràn ngập khẩn trương.
“Đúng vậy.” Còn không rõ nguyên do Tiểu Mỹ hậm hực cho rằng Tà Nguyệt muốn xui xẻo, tươi cười treo ở trên mặt miễn bàn nhiều kiêu ngạo.
Tuyết Vi ở bên lẳng lặng chờ xem kịch vui, không khỏi lắc đầu, bây giờ cô xem như
hiểu được cái gì kêu ‘ ông trời muốn cô ta diệt vong, tất trước kêu cô ta điên cuồng. ’! Thơ_Thơ_ddlequydon
“Tiểu Mỹ, kêu Tà Nguyệt tiếp điện thoại.”
“Không cần, từ phó tổng. Tôi vẫn đang nghe anh nói chuyện.” Hoàng Phủ Nguyệt đã lạnh lùng mở miệng.
“Tà Nguyệt, Gần đây anh đi nơi nào? Người công ty vẫn luôn liên hệ anh đều không liên hệ ……”
“Từ phó tổng, trong khoảng thời gian này chuyện công ty thật là vất vả cho anh.” Hoàng Phủ Nguyệt cắt đứt lời người đàn ông nói, vừa lộng móng tay, vừa thờ ơ nói: “anh không cần nhọc lòng vì chuyện của tôi, ngày mai anh liền đi phòng nhân sự đệ trình đơn xin nghỉ đi. Tôi quyết định…… Thả anh nghỉ một năm.”
Vừa nghe lời này, Tiểu Mỹ đang đứng dương dương tự đắc lập tức choáng váng hơn phân nửa.
“Tà, Tà Nguyệt, anh, anh làm sao vậy? Làm sao hỏa khí lớn như vậy? Tôi, tôi không cần nghỉ.”
“Này không, em gái anh vẫn luôn nói kêu anh phong sát tôi, tôi nghĩ, xem ra hai ta chỉ có thể đi một người. Cho nên……” Mị hoặc mưu phong chợt lóe: “Tôi không nghĩ khắp nơi bên trong SE nhìn thấy anh, hiểu chưa?!!”
‘ răng rắc ’ một tiếng, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt âm trầm cắt đứt điện thoại, một đôi con ngươi mị hoặc chậm rãi liếc mắt Tiểu Mỹ, lại nhìn di động trên bàn.
Tiểu Mỹ khẩn trương nuốt nước miếng, niếp tay khẽ bước thu hồi điện thoại ở túi tiền, lập tức liền biến thành một người câm. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cảnh này khiến không khí vốn không tốt lắm càng thêm đọng lại.
“Ai nha, tất cả mọi người đều là tới chơi, hà tất gì bực bội chứ? Tới, tôi kính mọi người ba ly, đều xin bớt giận, xin bớt giận.” Diệp Tụng Linh khéo đưa đẩy lên tiếng giảng hòa, bưng cái ly liền hào sảng uống hai ly. Khi cô sắp bưng lên ly rượu thứ ba, tròng mắt chuyển động……
Thân mình nghiêng bên phải, toàn bộ ly rượu đổ trên quần Hoàng Phủ Minh.
“Ai nha, xin lỗi, xin lỗi, tôi, tôi uống nhiều quá, không đứng vững.” Thấy vậy, cô vội vàng từ trong túi xách lấy ra một bao khăn giấy, lúc vừa muốn lau quần cho Hoàng Phủ Minh ……
“Chị Linh, cảm ơn.” Tuyết Vi giảo hoạt cười, một phen đoạt khăn giấy trong tay cô ……