Editor: Thơ Thơ
‘《 dạy tôi làm sao không yêu em 》
Vừa thấy, mắt ngọc mày ngài của em ánh vào mi mắt anh, anh cũng nhìn không thấy nhan sắc khác;
Hai cách nhìn, tính tình của em đả động lòng anh, lòng của anh cũng không dung người khác.
Ba cách nhìn, một cái nhăn mày một nụ cười của em, nhất cử nhất động dẫn dắt anh thật sâu, anh biết, từ đây anh yêu em, yêu đến không thể tự kềm chế.
Nhưng mà……
Em lại lạnh nhạt như vậy, đối với anh nhìn như không thấy, đối với anh lần lượt chận ngoài cửa. Anh yêu em như vậy, bảo vệ em, nhớ nhung em.
Rốt cuộc……
Em đối với anh mở rộng cửa lòng, anh cho rằng anh được toàn thế giới, lại không biết, đây chỉ là một âm mưu. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Em làm anh thương tổn thật sâu, vô tình đem anh vứt bỏ, nhưng anh đối với em quyến luyến không quên như cũ, lưu luyến không rời……
Tôi hận chính mình ngu xuẩn, hận chính mình đơn thuần.
Ai có thể dạy anh, nên làm sao không yêu em; ai có thể nói cho anh, nên làm sao đem em từ trong trí nhớ anh dời đi……’
Bài hát này giống như cô và Bạch Dạ giữa điểm điểm tích tích ghi lại.
Cho đến khi vết thương chồng chất, cho đến khi đầu rơi máu chảy, cô ôm một tia tưởng niệm như cũ đối với Bạch Dạ, chờ mong…… Chờ mong……
Cho đến, chờ tới khi vô tận hắc ám……
‘ anh…… Thật là nên chết ở trên tay Dạ Phi Linh!! ’
Không muốn nói.
Cô rõ ràng không muốn nói như vậy, cũng không phải muốn thật sự kêu Bạch Dạ chết. Mà là…… Khống chế không được nội tâm hận, oán, liền buột miệng thốt ra những lời này. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hy vọng cỡ nào, hai năm trước, anh có thể hiện thân một chút, chẳng sợ chỉ là một chút, ít nhất, đừng kêu cô cô độc một mình giãy giụa trong bóng đêm.
Hy vọng cỡ nào, anh có thể giải cứu cô từ trong thống khổ. Như vậy, cô liền sẽ không tuyệt vọng đến nhảy sông tự vận ……
Hai năm trước, rốt cuộc anh đi nơi nào, Bạch Dạ!!!? Kết thúc, bọn ta hoàn toàn không biết, đắm chìm như cũ ở trong thế giới bi thống tìm kiếm lối ra...
"Tuyết Vi? ! ! Tuyết Vi? ! !" Hoàng Phủ Nguyệt thử dò xét kêu cô hai tiếng.
"Cái gì?" trong nháy mắt quay đầu, một giọt nước mắt, bất tri bất giác xẹt qua khóe mắt...
"cô... Khóc?" Hoàng Phủ Nguyệt thử dò xét dùng ngón tay lau đi lệ trên khuôn mặt cô, không hiểu nhìn ngón tay sáng lấp lánh...
"tôi, khóc hả?" Chợt hồi thần lại, Tuyết Vi nhanh chóng lau đi mắt của mình. Đáng chết! ! !"A, ha hả, có thể là, có thể là bị tiếng hát của anh làm cảm động đi, anh cũng biết, tôi là fan ái mộ của anh nha, hiện tại có thần tượng hát live cho tôi nghe, tôi cảm động thôi."
Che dấu một mặt nội tâm hèn yếu, Tuyết Vi cố ra vẻ tự nhiên nở nụ cười.
Nhưng... Thơ_Thơ_diendanlequydon
Lực quan sát của Hoàng Phủ Nguyệt cũng không kém so với Hoàng Phủ Minh, hắn cảm giác được, nước mắt Tuyết Vi, tuyệt đối không phải bởi vì tiếng hát của anh mà rơi...
"A, như vậy. Tốt lắm, tôi trở về phòng trước." Mặt vô biểu tình đứng lên, nhưng Hoàng Phủ Nguyệt mới vừa đi chưa được hai bước...
"Em ba! !" tiếng của Tuyết Phỉ Nhi từ nơi không xa truyền đến.
Chỉ thấy, cô mang theo tiểu hề còn có một người đàn ông tuổi trung niên, trên mặt cười gằn đi tới trước mặt Tuyết Vi.
"Chị hai? Đã lâu không gặp." Kể từ sau khi Tuyết Vi trở lại Nhà họ Hoàng Phủ, thật ít thấy Tuyết Phỉ Nhi, còn tưởng rằng thế giới lập tức thanh tịnh, không nghĩ tới, Tuyết Phỉ Nhi lại dám chủ động tìm tới cửa? Chỉ sợ...
Lai giả bất thiện! !
"vâng. Ai nha, kể từ khi chị biết em mang thai, chị làm chị hai nhắc tới thêm vui vẻ. Cho nên vẫn ngây ngô ở trong phòng giúp em hỏi thăm, Trung y nhà nào tốt, đại phu nhà nào lợi hại. Này không, bây giờ chị liền mang Lão Trung Y tốt nhất Hoàng Thành chúng ta, mời Tôn Trung y tới đây cho em." Nói xong, hai tròng mắt Tuyết Phỉ Nhi chợt lóe, mỉm cười chỉ chỉ người đàn ông lớn tuổi bên cạnh. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Tuyết Tam tiểu thư mạnh khỏe, Chị hai cô vừa nghe nói cô có thai với Hoàng Phủ quân trưởng chúng ta, cũng không từ lao khổ mời tôi tới đây, nói tôi nhìn cho cô một chút, thuận tiện bốc mấy thang thuốc dưỡng thai cho cô. Tam tiểu thư, cô đưa tay ra, tôi xem mạch cho cô đi." Tôn Trung y hiền lành nở nụ cười.
Lúc này, sắc mặt Tuyết Vi trong nháy mắt đại biến.
Chẳng lẽ, Tuyết Phỉ Nhi biết chuyện cô giả mang thai sao? Hay là nói... Chị chỉ muốn mượn cơ hội này ở trong thuốc dưỡng thai táy máy tay chân từ đó đánh rụng con của cô?
Nếu như là thứ hai thì hoàn hảo, nếu như là thứ nhất thì nguy rồi...
"em, em làm sao vậy?" Nhìn mặt Tuyết Vi xem ra khó coi, Tuyết Phỉ Nhi theo bản năng cùng người làm của mình liếc nhau một cái, mỉm cười nói: "Tôn Trung y bắt mạch cho em, em đưa tay ra nhanh lên một chút."
"Hai, Chị hai. Chị cũng biết, bản thân em chính là xuất thân học y, nơi nào phải tới làm phiền chị mời đại phu đến xem bệnh cho em đây?"
"Em gái, em nói lời này có lý, nhưng mà, đại phu này chị cũng mời tới cho em, em cũng không thể chận ngoài cửa chứ?"
"vâng, Đúng vậy, nhị tiểu thư nhà chúng ta mất khí lực chín trâu hai hổ mới mời được Tôn Trung y tới." Tiểu hề ở bên đáp. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tuyết Vi không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó như cũ, nên làm cái gì bây giờ? Là mượn cơ hội này ngã xuống, sau đó trái lại đổ thừa Tuyết Phỉ Nhi đẩy mình; hay là... Mạnh mẽ cự tuyệt "Hảo ý" của chị ta đây?
Đang do dự.
Hai tròng mắt Tuyết Phỉ Nhi chợt lóe, kéo mạnh cổ tay Tuyết Vi: "Tôn Trung y, ngài nhanh lên một chút bắt mạch cho em gái tôi đi."
"vâng, nhị tiểu thư."
"Không..." Khi Tuyết Vi vừa muốn hất tay ra.
"Ai cho phép các ngươi tự mình kêu thầy thuốc tới đây xem bệnh cho Tuyết Vi! ! ! ?" Hoàng Phủ Nguyệt ở bên, lạnh lùng nhìn hết thảy gầm nhẹ một tiếng.
Dọa cho mọi người sợ đến nổi không khỏi ngây ngẩn cả người.
"anh là..." Tuyết Phỉ Nhi nhìn Hoàng Phủ Nguyệt từ trên xuống dưới, chợt nhớ tới hai năm trước, trong hôn lễ chị cả và anh rể có phù rể anh tuấn! "Tam thiếu gia!"
"Tuyết nhị tiểu thư đúng không?" Hoàng Phủ Nguyệt híp mắt, hai tay bắt chéo sau lưng, bước nhanh đi tới trước mặt cô: "cô đối với em gái cô thật đúng là quan tâm, cho nên không ngại cực khổ gọi Trung y tới, nhưng! Từ trước đến nay Nhà họ Hoàng Phủ cũng không tin bất kỳ Trung y nào chẩn đoán bệnh, mặc dù hôm nay Tôn Trung y này chẩn ra 1, 2 cái, vô luận là đến chỗ anh hai của tôi, hay là nơi cha của tôi, đều là đồ bỏ đi! ! !" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Anh nói một lời này, hoàn toàn phá hỏng bất kỳ vọng tưởng nào của Tuyết Phỉ Nhi.
Nói cách khác, hôm nay coi như Trung y này chẩn ra Tuyết Vi chưa từng mang thai, cũng tương đương với không làm nên chuyện gì! !
"Tam thiếu gia, mặc dù anh không tin Trung y cũng không quan hệ, chỉ cần để Tôn Trung y xem mạch cho em gái tôi, để tôi là Chị hai, cùng với cha, mẹ tôi an lòng là được."
Bất quá, coi như lời của Tôn Trung y ở trước mặt Nhà họ Hoàng Phủ không trọng lượng cũng không quan hệ, hiện tại Tuyết Phỉ Nhi muốn biết rốt cuộc là Tuyết Vi thật mang thai, hay là giả mang thai! !
Dù sao, tiểu hề núp ở phía sau núi giả, chỉ là xa xa nghe được mà thôi, tiếng la Tuyết Vi chất vấn Hoàng Phủ Minh, về phần những đối thoại khác, cô hoàn toàn không có nghe thấy, cho nên, cũng không dám mười phần kết luận.