Editor: Thơ Thơ
Nhưng, đúng lúc này……
Chính là lúc Mộ Thần Hiên đang sa vào hưng phấn mơ hồ cảm thấy sau lưng có chút rét run, theo bản năng quay đầu lại nhìn lên…… “hả……” Đột nhiên, hít hà một hơi.
“Hoàng Phủ Quân Trường, anh đang…… Xem…… Cái gì……” Tuyết Vi đuổi theo tầm mắt Mộ Thần Hiên nhìn qua, còn không đợi từ ‘ vậy ’ nói ra, cô bị dọa dĩa CD trong tay ‘ lạch cạch ’ một tiếng, liền rơi xuống đất.
Thời gian, giống như đọng lại.
Chỉ thấy, khuôn mặt Hoàng Phủ Minh bình tĩnh, đôi tay vây quanh trước người đang đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn chăm chú bọn họ.
Đợi vài giây qua đi, anh nheo lại đôi mắt lạnh, nện bước chậm rãi tới gần bọn họ.
“Xong, xong đời……” Mộ Thần Hiên bị dọa cả người phát run.
Anh đã sớm phát hiện Hoàng Phủ Minh theo dõi mình, cho nên mới kêu Tuyết Vi xuống xe cùng anh chia nhau nhau đi. Ai biết, Hoàng Phủ Minh vẫn đuổi theo lại đây, anh không thể không phục thực lực lần theo dấu vết của vị Quân Trường Quân khu Bạch Hổ này! Thotho_
“Đây là việc gấp hai người các người nói sao?!” Bước chân đứng yên, ánh mắt Hoàng Phủ Minh sắc bén quét qua hai người, liền giống như bắt được vợ và gian phu thông da^ʍ với nhau, miễn bàn nhiều dọa người.
“hả…… cậu, cậu nghe tôi giải…… Giải thích……” Mộ Thần Hiên nói mới được một nửa.
“ưm!!” Chỉ thấy, Tuyết Vi trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn về phía vị trí dưới chân Hoàng Phủ Minh.
Mộ Thần Hiên cũng đuổi theo ánh mắt của cô nhìn qua: “ưm……” Trong tâm, tức khắc có loại cảm giác nôn ra máu.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là, lúc này Hoàng Phủ Minh xong đời, cũng dám dẫm lên bản cd số lượng giới hạn của Tà Nguyệt của bọn họ?!!
“Tôi đang hỏi các người nói gì đây?!!” Hoàng Phủ Minh còn hồn nhiên không biết dưới chân mình dẫm lên chính là bảo vật trong lòng hai người.
Nhận thấy được tầm mắt hai người kia vẫn luôn dừng lại ở dưới chân mình, anh nghiến răng nghiến lợi cúi đầu xuống, nhặt lên dĩa cd trên mặt đất. ‘ răng rắc, răng rắc ’ liền bẻ dập nát, ném đi ra ngoài!!!
“……”
“……” Giờ khắc này, tim Tuyết Vi cũng giống như cái dĩa cd kia, bị Hoàng Phủ Minh nhào nặn đến dập nát, ném đi ra ngoài…… Thotho_
Mộ Thần Hiên nhanh chóng lấy lại tinh thần: “cậu…… cậu…… cậu…… cậu đang làm gì?!!”
“Là tôi nên hỏi anh đang làm gì đi? Không phải anh bồi người nhà ăn cơm sao?!!”
“tôi!!!!” Mộ Thần Hiên nghẹn lời. Giây tiếp theo, tròng mắt anh vừa chuyển, cười xấu xa liếc Tuyết Vi bên cạnh: “Cô ta chính là người nhà của tôi, cô ta chính là vị hôn thê của tôi.”
“anh!!!”
“Đủ rồi!!!” Tuyết Vi phát ra một tiếng gầm nhẹ sau khi trầm mặc thật lâu, hốc mắt tràn ngập tơ máu chỉ vào Hoàng Phủ Minh ở trước mắt: “đời này của tôi, đều không muốn nói chuyện với anh nữa, xin anh! Về sau! Không cần! Xuất hiện ở trong tầm mắt tôi!!!” Ném xuống những lời này, cô quay đầu liền chạy đi rồi.
Hoàng Phủ Minh chưa bao giờ truy quá, nơi nào sẽ lý giải một fan não tàn giờ phút này thống khổ ra sao?
“Người phụ nữ đáng chết, không có việc gì lại phát điên cái gì?”
“A. Minh, lần này cậu thật chọc giận vợ cậu.”
“anh bớt nói nhảm!” Hoàng Phủ Minh xoay đầu, nhéo cổ Mộ Thần Hiên một phen: “Lợi dụng thân phận của tôi, chiếm vị hôn thê của tôi, hả?!!” Thotho_
Nhìn Hoàng Phủ Minh trước mắt nổi giận đùng đùng, Mộ Thần Hiên vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng, anh giống như đột nhiên phản ứng lại đây cái gì, tròng mắt vừa chuyển, cười xấu xa nói: “Minh, cậu, không phải là đang ghen chứ?!!”
*
Nhà họ Hoàng Phủ, biệt viện.
Một hồi về đến nhà, Hoàng Phủ Minh liền đi thẳng đến biệt viện.
Đứng ở trước cửa biệt thự Tuyết Vi đang ở.
Bước chân anh qua lại: “Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc là cái phẩm vị gì, sùng bái ai không tốt, cố tình liền sùng bái Tà Nguyệt tên tiểu tử thúi kia chứ?!!”
Nếu không phải Mộ Thần Hiên nói cho anh, Tuyết Vi đối với Tà Nguyệt yêu sâu sắc, đoán chừng đời này anh đều sẽ không nghĩ đến, người phụ nữ kia thoạt nhìn cao ngạo lại quật cường vậy mà sẽ là fan não tàn của Tà Nguyệt chứ??!
Đương nhiên, anh ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng sẽ không nghĩ đến, đường đường Mộ Thần Hiên là tướng quân của binh đoàn thứ ba, cũng sẽ nhàm chán đến nổi đi làm fan não tàn của Tà Nguyệt đi!!!?
Nhớ tới anh đều cảm thấy mất mặt!!
Bước chân đứng yên, mắt anh nhìn vị trí cửa phòng tuyết Vi, tiến lên một bước, vừa muốn gõ cửa, tay giơ lên lại lập tức thu trở về……
*
“Người đàn ông thúi! Người đàn ông đáng chết! Cắm chết anh! Cắm chết anh! Cắm chết anh!!!” Trong biệt thự, Tuyết Vi ngồi ở trước bàn trà, không ngừng dùng nĩa cắm một quả táo. Thotho_
Quả táo kia đều đã sắp bị cô cắm nát vụn.
Ninh Ninh một bên thật sự là có chút nhìn không được: “Tiểu thư, chị có khỏe không? Vì sao vừa trở về liền kỳ quái?”
“Bị một tên lưu manh chọc tức rồi!!”
“Lưu manh sao?” Ninh Ninh nghi hoặc nghiêng đầu: “tên lưu manh trong miệng của chị, sẽ không lại là…… Mộ tướng quân sao?”
“ừm? Vì sao em đoán được?”
“Thật đúng là Mộ tướng quân sao?” Vẻ mặt Ninh Ninh kỳ dị tiến đến bên cạnh tuyết Vi: “Tiểu thư, gần đây cơ hồ mỗi ngày chị đều sẽ nói lên Mộ tướng quân này với em, ở trong ấn tượng của em, chị chính là cực nhỏ sẽ không ngừng nhắc tới tên người đàn ông kia.”
Bất luận là Diệp Triết Hạo cũng được, vẫn là những người theo đuổi Tuyết Vi.
Nếu không phải Ninh Ninh tò mò truy vấn lên, Tuyết Vi Vĩnh Viễn im bặt không nhắc tới.
Duy độc ‘ Mộ tướng quân ’ này,Tuyết Vi ba ngày hai bữa sẽ nói với Ninh Ninh.
“Tiểu thư, tất cả mọi người đều nói, một người phụ nữ không ngừng nhắc tới tên một người đàn ông, không phải thích anh, chính là hận anh ta tận xương, vậy chị là…… Thích Mộ tướng quân? Hay là hận Mộ tướng quân tận xương vậy??” Thotho_
“Này còn hỏi sao? Chị đương nhiên là hận chết anh ta!” Tuyết Vi khó chịu phiên khởi xem thường, nhớ tới ba chữ ‘ Mộ Thần Hiên ’, cô đều hận đến ngứa hàm răng.
“Thật sự hận sao?”
“ừm.”
“Thật sự???”
“Ninh Ninh, em có khỏe không? Không phải chị đều đã trả lời xong với em sao?”
“Tuy rằng tiểu thư trả lời em xong rồi. Nhưng…… Ninh Ninh không biết là chính mình hoa mắt, hay là ảo giác, vì sao lúc tiểu thư đang nói hận Mộ tướng quân …… Mặt hồng như vậy?”
Lập tức ‘ đằng ’, tim Tuyết Vi nhắc tới cổ họng.
Nhìn vẻ mặt Ninh Ninh cười xấu xa, đôi tay cô khẩn trương sờ lên gương mặt mình. “chị thật sự mặt đỏ sao?!! Thật sự???”
“Phụt.” Ninh Ninh buồn cười phá lên cười.
Tuyết Vi mới biết chính mình bị chơi: “đồ nha đầu thúi, tìm chết sao?”
“Tiểu thư, tiểu thư, chị đừng nóng giận, đừng nóng giận. Bất quá, nói thật, có phải chị hay không…… Đối với Mộ tướng quân kia có ý tứ?” Thotho_
Trầm mặc.
Cô không cách nào trả lời Ninh Ninh vấn đề này.
Bởi vì cho dù trả lời ‘Vâng ’ cô lại có thể làm những gì đây?
Bây giờ……
Cô đã ‘ thân bất do kỷ ’, nơi nào còn có tư cách đi suy xét cảm tình khác?
“Nói, tiểu thư, lần trước, chị bị lão gia bức hôn, lúc em nghe gia đinh trở về báo cáo, nói lên Mộ tướng quân ở Cục Dân Chính, theo như những lời này, em cảm thấy Mộ tướng quân là thật rất che chở cho chị. Em cảm giác anh ta hẳn là cũng thích chị mới đúng.”