Editor: Thơ Thơ
“Đôi mắt của cô xảy ra chuyện gì sao?”
“Cũng là đám người kia làm.”
Trầm mặc.
Hoàng Phủ Minh nghỉ chân sau một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Cùng đi với tôi.” Anh đi đầu ở phía trước.
Tuyết Vi không nhìn thấy đường, chỉ có thể thong thả đi theo phía sau anh, co lại đi sau.
Ngoái đầu nhìn lại, nhìn bộ dáng cô rất đáng thương, anh hơi hơi nhăn mày, dừng bước chân, cởϊ áσ khoác trên người tròng lên trên người Tuyết Vi.
Trong phút chốc, một hơi ấm áp mang theo hương thơm đặc biệt trên người người đàn ông truyền đạt tới giác quan Tuyết Vi. Khuôn mặt nhỏ tiều tụy toát ra bộ dáng cảm động. Thotho_
Ở bên này nhìn biểu tình cô biến hóa, lòng Hoàng Phủ Minh căng thẳng, không hiểu cảm thấy, cô dạng này …… mười phần chọc người yêu thích, quả thực cùng bộ dáng cô nhanh mồm dẻo miệng hình thành tiên minh đối lập!!
Giống như là cầm lòng không đậu, anh liền chặn ngang Tuyết Vi ôm ở trong lòng ngực một phen ……
“Đừng, tôi tự mình có thể đi.” Tuy nói, người đàn ông cho cô cảm giác không có nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, tiếp xúc như vậy không khỏi không ổn.
Hoàng Phủ Minh không để ý đến cô kháng cự, trầm mặc không nói đi trước.
“thả, thả tôi xuống dưới đi.” Tuyết Vi lo sợ bất an nói lộn xộn.
“Đừng lộn xộn, ôm chặt tôi!!” Giọng người đàn ông mang theo mệnh lệnh không dung người cự tuyệt.
Tuyết Vi khó xử nhíu mi, đôi tay chậm rãi…… Chậm rãi…… Câu lấy cổ người đàn ông, thoạt nhìn như chim nhỏ nép vào người.
Có lẽ……
lúc con người ở trong nguy nan, tâm trí là yếu ớt nhất đi.
Không thấy liệt khí trên người cô nữa, thay thế vào là một người phụ nữ dịu dàng…… Thotho_
Hoàng Phủ Minh tựa hồ thực vừa lòng bộ dáng cô bây giờ, khóe miệng treo một nụ cười nhu tình ……
“trước tiên cô ở nơi này nghỉ ngơi một chút, tôi đi kêu bác sĩ lại đây cho cô, trị liệu đôi mắt của cô.” Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh ôm Tuyết Vi lộn trở lại phòng tổng chỉ huy.
Anh vừa muốn xoay người rời khỏi……
Tuyết Vi kéo lấy cánh tay anh một phen: “Không cần. Tôi hoài nghi bọn họ dùng chính là bột phấn H2O vào đôi mắt tôi, nơi này anh có dầu không? Tùy tiện dầu gì đều được, đem khăn lông ngâm vào dầu một chút là có thể hóa giải bột phấn H2O trong đôi mắt tôi.”
“vì sao cô biết cô trúng chính là loại H2O này?”
“Ha hả, bởi vì thứ này là do tôi nghiên cứu chế tạo ra khi 17 tuổi, tôi có thể ngửi ra mùi của nó.”
H2O, có mùi chua nhàn nhạt, còn kèm theo một ít bột phấn hóa học, đập vào mắt có thể làm người ta mù trong chốc lát. Nếu dùng nước rửa sạch, đôi mắt sẽ mù hoàn toàn, chỉ có thể dùng dầu tới rửa sạch, mới có thể hóa giải độc tố có bên trong H2O.
hai năm gần đây, quân đội đã xếp H2O vào ‘ vũ khí ’ hàng đầu chuẩn bị cho quân dụng. Thotho_
Hoàng Phủ Minh mới biết được thứ này hoá ra là do người phụ nữ này phát minh?
Một người có thể nghiên cứu chế tạo ra dược vật lợi hại như vậy, làm sao lại bị trường quân đội Hoàng Bộ khai trừ đây?
Tuy rằng có chút tò mò, nhưng Hoàng Phủ Minh cũng không có hỏi ra miệng, mà là dựa theo như lời cô đi thao tác……
“Mộ tướng quân! Mộ tướng quân! Người phụ nữ kia là ai?? Sếp của chúng tôi vì sao đối tốt với cô ta như vậy??” Hai tiểu binh đứng ở ngoài phòng, xuyên qua pha lê, không thể tưởng tượng nhìn cảnh tượng trong phòng.
Chỉ thấy, Hoàng Phủ Minh thật cẩn thận đem một cái khăn dính dầu hạt cải đắp ở trên đôi mắt Tuyết Vi, biểu tình trên mặt thiếu vài phần lạnh lẽo, ngược lại thêm vài phần tinh tế.
“Cô ta? Đoán chừng không bao lâu nữa chính là chị dâu của chúng ta!”
“A??? Thiệt hay giả, thiệt hay giả??”
Thiệt hay giả?
Dù sao Mộ Thần Hiên có thể khẳng định chính là, nếu tìm không thấy người phụ nữ ngày đó trong khách sạn, nói không chừng Hoàng Phủ Minh sẽ lựa chọn vị này đứa con gái thứ ba của Nhà họ Tuyết, một trong hai đứa con gái Nhà họ Tuyết, bất quá……
Cũng có khả năng khác! Thotho_
Rốt cuộc, tâm tư của Hoàng Phủ Minh …… Ai cũng bắt không đúng!!
“Ai biết được……”
“Mộ tướng quân, ngài liền tiết lộ ra thêm một chút, cô ta thật là chị dâu tương lai của chúng ta, chúng ta liền đi vỗ mông ngựa đi.”
“Cút đi, các người cho rằng chụp mông ngựa Quân Trường phu nhân, Quân Trường liền sẽ đối tốt với các người sao? Hừ…… Tưởng bở.” Anh quá hiểu biết Hoàng Phủ Minh.
Nếu Hoàng Phủ Minh có thể ăn mông ngựa này, anh ta không phải Hoàng Phủ Minh!
Trong phòng.
Bởi vì tra tấn một đêm, Tuyết Vi nằm ở trên sô pha bất tri bất giác đã ngủ.
Hoàng Phủ Minh ngồi ở một bên, ngưng thần nhìn dung nhan cô ngủ, nở nụ cười nhợt nhạt. “bộ dáng người phụ nữ này ngủ, thật ra cũng khá xinh đẹp.”
Đứng dậy, cầm lấy quần áo bên tay, anh nhẹ nhàng đắp ở trên người Tuyết Vi. Sau đó liền uyển chuyển nhẹ nhàng nện bước đi ra khỏi phòng.
“Hoàng……” hai binh lính đứng thẳng ở cửa, vừa muốn hành lễ với anh.
‘ suỵt……’
Hoàng Phủ Minh chỉ chỉ Tuyết Vi đang ngủ ở trong nhà. Thotho_
Hai binh lính lập tức phản ứng lại đây, xem ra Quân Trường đại nhân của bọn họ sợ bọn họ lên tiếng đánh thức người phụ nữ bên trong sao?!
Nhưng……
Thật cẩn thận!!!
“Tiểu trương, tiểu vương, trong chốc lát nữa tiểu thư bên trong tỉnh, các người phụ trách đưa cô ta trở về.” Đóng cửa phòng, lúc này Hoàng Phủ Minh mới mở miệng.
“vâng! Hoàng Phủ Quân Trường.”
“Mặt khác…… việc cô ta xuất hiện ở chỗ này, tôi không muốn có người khác biết, hiểu chưa?”
Hai binh lính nhìn ở trong mắt Hoàng Phủ Minh ẩn chứa sát khí, không khỏi hút một ngụm khí lạnh…… “Hiểu…… Đã hiểu.”
Không có bất luận lời gì, anh mang theo Mộ Thần Hiên rời khỏi tháp chỉ huy.
“Hô……” Hai binh lính tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trăm miệng một lời nói: “Xem ra, Quân Trường đại nhân chúng ta …… là đáng sợ như cũ ……”
Không biết qua bao lâu, Tuyết Vi ngủ say dần dần thức tỉnh, cô lấy rớt cái khăn ở trên đôi mắt, thử mở to trợn mắt.
Một chút……
Hai lần …… Thotho_
“ok!” Ánh sáng trở về, cả người Tuyết Vi nháy mắt sống lại, nhanh chóng ngồi dậy, nhìn hết thảy chung quanh xa lạ: “Nơi này là chỗ nào?”
Người đàn ông cứu cô đâu?!
“Tiểu thư, cô đã tỉnh chưa?” Hai binh lính canh giữ ở ngoài cửa đẩy cửa vào.
Tuyết Vi đánh giá trên dưới ăn mặc của hai người kia, người của Quân khu Bạch Hổ, không có quan hàm, cũng chính là vệ binh sao? “Là các người cứu tôi sao?”
“Cũng không phải.”
“ừm…… người đã cứu tôi là……” ánh mắt trong lúc dao động vô tình thấy được quân trang ở trên người mình.
Hai cái huân chương trên vai lập tức hút lấy tròng mắt Tuyết Vi.
Một cành ôliu màu vàng cộng thêm năm ngôi sao……
y phục của Quân Trường sao?!
“người đã cứu tôi là……?!!” Tuyết Vi không thể tưởng tượng nhìn về phía hai binh lính kia.
Hai người kia nhìn nhau liếc mắt một cái, mỉm cười nói: “Là Quân Trường đại nhân chúng tôi cứu cô……”
Không thể nào……
Vừa mới cứu cô thật là…… Là hoàng…… Hoàng Phủ Minh sao?!!
Tâm bình tĩnh nhấc lên một trận gợn sóng, cô không ngừng hồi ức từng chút từng chút cùng người đàn ông tương ngộ ở trong rừng rậm ……