Editor: Thơ Thơ
Con ngươi lạnh băng quét áo mưa đã sử dụng qua trên cái bàn kia, anh ra vẻ khó hiểu nghiêng đầu: “hả?”
“anh bớt giả ngu cho tôi!! Tôi hỏi anh, anh để dầu gội bên trong hù dọa người, chơi vui sao?”
“Tôi thật không nghĩ tới, anh đường đường là một tướng quân binh đoàn thứ ba vậy mà có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy?”
“Gọi người đánh tôi ngất không nói, còn chụp ảnh, một bức ảnh giả tạo ra bộ dáng chúng ta ở trên giường, anh không cảm thấy thực vô sỉ sao?!”
Tuyết Vi đi học ở trường quân đội Hoàng Bộ, ngành chính là y học, đối với ‘phương diện kia’ tự nhiên hiểu biết một ít.
t*ng trùng khi bắn ra, hiện ra màu trắng ngà, trong một khoảng thời gian ngắn bị oxy hoá sẽ trở thành màu trong suốt.
Nhưng mà, bên trong cái áo mưa Tuyết Vi nhặt lên ở thùng rác, phát hiện thứ bên trong không đổi sắc liền biết chính mình bị chơi!!
“Hoá ra làm người mê đi, chụp hình là vô sỉ? Xem ra cô so với tôi…… Vô sỉ hơn nhiều!” Hoàng Phủ Minh nói xong từng câu từng chữ.
Khí thế Tuyết Vi lập tức liền yếu xuống: “Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì.” Ánh mắt mơ hồ. Thotho_
“Không, biết, nói gì?” Hoàng Phủ Minh đứng dậy, đôi tay chậm rãi ôm ở trước người: “có cần tôi nhắc nhở cô không? Cô nói cái này…… Đời trước là thiên sứ cứu vớt hệ Ngân Hà!!!!”
Hả……
Khuôn mặt nhỏ đột nhiên nổi lên trắng.
Cô, cô còn tưởng rằng…… Cho rằng người này trúng mê dược trước, sau đó mới được người cứu, bắt đầu ‘ phản kích ’ lại. Xem ra anh căn bản cũng chưa bị mê choáng qua!
Đáng chết!
Liền nghĩ, một quân nhân chịu qua huấn luyện khắc nghiệt theo lý thuyết tính cảnh giác hẳn là vô cùng mạnh, khẳng định có thể nếm ra bên trong đồ uống có bỏ thêm đồ vật.
Chính là bởi vì biết điểm này, cho nên……
Tuyết Vi đặc biệt bỏ ở bên trong đồ uống một loại mê dược không màu không mùi do cô nghiên cứu chế tạo ra tới, không nghĩ tới, vẫn bị anh nhận ra.
Thật không biết nên nói trình độ cô cấp thấp; hay là nên nói…… Anh quá lợi hại!
“Khụ, khụ khụ…… Trong, trong cái gì…… bất quá tôi …… Là cùng anh mở một trò đùa nho nhỏ mà thôi. Anh hà tất coi là thật?” Tuyết Vi sửa lại vẻ dữ tợn vừa rồi, mỉm cười ngọt ngào.
Hoàng Phủ Minh thấy vậy, khóe môi cũng giơ lên một nụ cười: “Cho nên…… Tôi cũng cùng cô mở một trò đùa.” Thotho_
Nha!!!
Cái này thật đúng là đạo cao một thước ma cao một trượng, lưu manh này thật là nhân vật tàn nhẫn, không hổ tuổi trẻ như vậy chức vị coi như tướng quân! “Như vậy đi, Mộ tướng quân…… anh xem, tôi tính kế anh một lần, anh cũng vậy, cũng coi như tính kế tôi một lần. Không bằng chúng ta thù mới hận cũ xóa bỏ toàn bộ, từ hôm nay trở đi, chúng ta chung sống hoà bình nha, ok?”
“A, cô nghĩ thật hay!!” Hoàng Phủ Minh cơ hồ là phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng. Thật vất vả Tuyết Vi mới rơi vào trên tay anh, ngược lại nhớ tới chung sống hoà bình? Sớm làm gì đi!!
“Này, rốt cuộc anh muốn thế nào?!!”
“Cái này phải xem tâm tình của tôi rồi.” Hoàng Phủ Minh thảnh thơi, thong dong ngồi trở lại trên ghế, mặt vô biểu tình đáp hai chân ở mặt trên bàn làm việc.
Nhìn anh cao cao tại thượng, khoe khoang bộ dáng quan uy, Tuyết Vi thật là hận! Vì sao cô cố tình đui mù như vậy, chọc thượng cấp mà mình lệ thuộc trực tiếp?!!
“Tôi …… Tôi yêu cầu đổi nghành!!!”
“Có thể, tất cả nghành thuộc binh đoàn thứ ba cô tùy tiện chọn, tôi cho cô đổi.”
“Mộ Thần Hiên, anh cho tôi là kẻ ngốc sao? Toàn bộ binh đoàn thứ ba đều là thiên hạ của anh, tôi muốn đổi đến binh đoàn thứ hai đi!!” Thotho_
Bây giờ Hoàng Phủ Minh nghĩ nói thêm cho cô, kỳ thật binh đoàn thứ hai cũng là thiên hạ của anh! “cô là một nhân viên ngoài biên chế của binh đoàn thứ ba, lại là y tá thực tập, cô cảm thấy người binh đoàn thứ hai sẽ tiếp thu cô sao?”
Hả…… thật sự như thế.
Làm sao bây giờ? Sẽ không thể từ chức đi? Nếu là từ chức, còn không biết được người Nhà họ Tuyết nói mát nhiều ít đây.
“Được! Được rồi! Mộ tướng quân, từ hôm nay trở đi tôi bảo đảm sẽ nhờ ngài dẫn dắt, tinh thần phấn chấn từ bồng bột đến trưởng thành. Nhưng……” Ngữ phong vừa chuyển, cô cắn răng, gầm nhẹ nói: “anh nha, đừng chờ tôi lên làm Quân Trường phu nhân, nếu không anh là người đầu tiên tôi gϊếŧ chết!!!”
Đương nhiên, những lời này hoàn toàn là Tuyết Vi nói nhảm thôi.
Quân Trường phu nhân sao?
A, từ khi cô vào ở nhà họ Hoàng Phủ, thời khắc đó liền không nghĩ tới, dù sao…… Qua không được bao lâu, cô sẽ bị loại trừ đi?
“Yên tâm, cô vĩnh viễn cũng không đảm đương nổi Quân Trường phu nhân; cho dù là lên làm, cô cũng sẽ không…… Có ngày yên lành ……” Mắt nhìn bóng dáng Tuyết Vi rời đi, Hoàng Phủ Minh ý vị thâm trường nỉ non ném xuống câu này ……
Chỉ chốc lát sau, Mộ Thần Hiên ra ngoài làm việc, phong trần mệt mỏi trở về.
Đẩy cửa ra liền nhìn đến…… “hả, Minh, anh mặc quần áo của tôi làm gì?”
“hả, không có gì.” Hoàng Phủ Minh đứng lên, nhanh nhẹn cởi quân phục của Mộ Thần Hiên: “Đúng rồi, vừa mới rồi Tuyết Vi đã tới.” Thotho_
“Cô ta đã tới sao?? Ai nha, thật đáng tiếc, chưa thấy được cô. Bất quá về sau ngày tháng còn nhiều, sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy.” Mộ Thần Hiên vừa nói, vừa ngồi trở lại ghế làm việc.
“Còn có một việc, Thần Hiên.”
“Chuyện gì?”
“Tuyết Vi cô…… Không biết tôi là ai.”
“A? Không biết?”
“Đúng vậy, cô xem tôi trở thành cậu!” Dứt lời, một tia ánh sáng giảo hoạt thoáng chốc xẹt qua đáy mắt Hoàng Phủ Minh.
Mộ Thần Hiên lập tức vừa đọc đã hiểu tâm tư của anh. “Hiểu rõ, hiểu rõ. Cho nên……” Nói xong, anh thật cẩn thận cầm lấy áo mưa đã sử dụng qua trên bàn làm việc: “anh liền ở trong văn phòng của tôi, đem cô thượng rồi hả?!”
“……”
Thời gian giống như ngưng kết, trán của Hoàng Phủ Minh dần dần mà, dần dần mà nhô lên một cái dữ dội: “Thần Hiên, cậu nha, quả thực là một tên ngu ngốc, nhìn không ra trong đó chính là dầu gội sao?!!!”
Bộ phận chữa bệnh, phòng y tá. Thotho_
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, nghe nói tân nhiệm tổng binh trường của bộ phận chữa bệnh chúng ta chỉ đích danh muốn gặp chị, chị gặp qua anh ta sao?” Một hồi đến phòng y tá, thiếu nữ đầy sức sống Phương Tiểu Nhã liền đầy mặt chờ mong bu lại.
Cô gục đầu xuống, miễn cưỡng bài trừ khuôn mặt tươi cười: “ừm, đã gặp qua.”
“Thế nào? Thế nào? Anh ta ở binh đoàn thứ ba của chúng ta mang cái chức vị gì, nhân phẩm ra sao? Là nam hay là nữ, nguy hiểm sao?”
Hả……
Nếu nói ra bên ngoài, xem như đẹp trai nhất đẳng, đến nỗi nhân phẩm sao……
Thoạt nhìn là người đàn ông lãnh khốc, kỳ thật bá đạo lại xấu xa, từ đầu đến đuôi chính là một đại lưu manh, chọc phải anh ta, cơ bản chẳng khác nào nửa chân sa vào địa ngục.
A, đây là đánh giá trước mắt của Tuyết Vi đối với anh.
“Đúng vậy, đúng vậy, Tuyết Vi, cùng chúng tôi nói một chút thôi, nếu tân nhiệm tổng binh trường tới tìm chị, nói vậy trước kia các người có quen biết đi? Chị nói với chúng tôi, cũng giúp chúng tôi biết mà ứng đối.” Y tá khác trong phòng cũng tò mò vây quanh lại đây.