Địch Nặc cùng Giang Tiểu Băng đi ở phía trước, Tiêu Tiêu thì là nhìn bóng lưng Địch Nặc. Thân thể cô rất thon dài cao gầy. Có lẽ là nguyên nhân con lai, để người phụ nữ này nhìn cùng người phụ nữ khác có chút khác biệt, cảm thấy trên thân Deino còn phát ra một loại cảm giác khác, nhưng loại cảm giác này rất mơ hồ, để cho người ta nói không rõ ràng.
"Cái động này. Thật không tệ" Giang Tiểu Băng dò xét cái Nặc Nhi gọi là sơn động, một cái sơn động thật lớn, mà cũng không ẩm ướt, ngủ trên mặt đất đều không có vấn đề.
"Ừm, chỗ này cũng ẩn nấp. Không có dã thú sẽ đến." Tiêu Tiêu gật đầu nói.
"Cái này đi, vì an toàn, ba người chúng ta tối nay vẫn là thay nhau gác đêm. Tôi gác đêm trước đi. Các cô nghỉ ngơi trước." Giang Tiểu Băng chủ động nói ra.
"Vậy tôi gác sau nửa đêm." Tiêu Tiêu cũng không có tranh, gác đêm đều cũng tùy ý.
Mà càng thêm tùy ý cũng là Địch Nặc, anh cười ha hả nói ra: "Tôi phải mệt chết, sớm nay đã bị tiểu Băng đánh thức. Nửa đêm về sáng nên để tôi." Nói qua, Địch Nặc trực tiếp tìm ngõ ngách nằm xuống, ngã đầu muốn ngủ.
Giang Tiểu Băng nhìn chằm chằm Mộ Tiêu Tiêu, Địch Nặc ngủ, bầu không khí giữa hai người đều trở nên xấu hổ.
"Tôi qua gác đêm, cô cũng nghỉ ngơi đi!" Nói xong, Giang Tiểu Băng quay đầu hướng ngoài đi.
"Khoan đã." Tiêu Tiêu lập tức kêu lên.
"Hả?" Ngoái nhìn về phía cô.
Tiêu Tiêu cởϊ áσ khoác da trên người xuống, ném cho Giang Tiểu Băng: "Bên ngoài gác đêm đều rất lạnh, mặc nhiều một chút. Tôi biết ý cô, cô xem tôi là địch nhân, nhưng là bất kể nói thế nào, hiện tại, giờ này khắc này, chúng ta là minh hữu."
Giang Tiểu Băng nắm lấy áo khoác da trầm mặc, cũng không nói lời nào, quay người đi ra ngoài động.
Kỳ thật Giang Tiểu Băng không xấu, người cũng không tệ, thế nhưng hết lần này tới lần khác giữa các cô hiểu lầm quá sâu, chờ sau khi cuộc tranh tài kết thúc, nhất định phải tìm Lam Đình Ngạn cùng một chỗ giải thích rõ ràng, loại chuyện này, chỉ dựa vào cô một người giải thích, nhìn cá tính Giang Tiểu Băng cố chấp đoán chừng cũng sẽ không tin tưởng.
Trên thân chỉ còn lại có một thân áσ ɭóŧ, cô ma sát hai tay, sau đó đi đến ngõ ngách khác sơn động nằm xuống. Tuy nhiên sơn động này có thể che gió tránh mưa, nhưng lại lạnh. Ngay từ đầu vẫn không cảm giác được, khi nằm tại mặt đất lâu, dưới nền đất này cũng bốc lên hàn khí (khí lạnh). Không để cho cô không run rẩy thân thể.
"Mộ Tiêu Tiêu." Địch Nặc không biết lúc nào bò đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Tiêu, thân thể ngồi xổm, nhìn chằm chằm cô.
Tiêu Tiêu bị anh dọa nhảy lên, bưng bít lấy ngực: "Cô làm hoảng sợ chết tôi rồi."
" Tại sao cô phải cho tiểu Băng áo khoác?" Địch Nặc nói qua.
Tiêu Tiêu co rút thân thể, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chúng ta hiện tại là hợp tác, muốn cùng một chỗ thắng được cuộc thi đấu này, cho nên vạn nhất có người sinh bệnh. Sẽ cản trở."
"Ồ? Này cô hiện tại nếu là bị cảm? Không phải cũng kéo chân sau chúng tôi?" Địch Nặc ngồi xổm trên đất.
Tiêu Tiêu lập tức trở mình, né tránh ánh mắt anh: "Bên ngoài gác đêm lạnh, trong động còn tốt."
Xoát...
Một áo khoác đắp trên thân cô. Tiêu Tiêu lập tức ngồi đứng lên, lại bị một cánh tay ngăn lại, Địch Nặc ấn lấy bờ vai của cô, để cho cô nằm trở về.