Tiêu Tiêu xoa thái dương, trong lòng bực bội muốn chết: "Tại sao là tôi? Anh biết rõ tôi có bệnh rượu, vạn nhất tôi uống quá nhiều rồi chết? Lam Đình Ngạn, anh có coi tôi là bạn hay không?" Cô hiện tại cũng không phải là trách cứ cách làm Lam Đình Ngạn ngày hôm qua, bởi vì cô hiểu nỗi thống khổ của anh, thế nhưng cô không cách nào tha thứ, Lam Đình Ngạn vậy mà lợi dụng cô.
"Tiêu Tiêu, thật xin lỗi. Tôi xác thực không có nghĩ nhiều như vậy." Anh chậm rãi nói qua. Giống như cô nói như vậy, nếu như cô thật bởi vì uống rượu chết mất, như vậy anh tuyệt đối sẽ rất thống khổ, sống không bằng chết. Dừng một chút tiếp tục nói: "Tiêu Tiêu, tôi chỉ có cô một người bạn nữ, ngoại trừ cô, tôi cũng không biết nên tìm ai." Kỳ thật tìm ai cũng có thể, anh cũng không thể không thừa nhận chính mình đối với Mộ Tiêu Tiêu có một phần tình cảm khác.
Cảm xúc hòa hoãn xuống, nhìn thấy anh thành khẩn xin lỗi như vậy, lại nghĩ tới Lam Đình Ngạn trước kia đã giúp cô không ít việc. Cuối cùng là trong lòng có an ủi.
Lúc này, Lam Đình Ngạn lại tiếp tục nói: "Ai, tôi luôn không khả năng, qua kéo Liệt cùng tôi cùng ngủ một chỗ cho Tiểu Băng xem đi, sau đó nói cho Giang Tiểu Băng, kỳ thật tôi là GAY. Coi như Liệt chịu ngủ cùng tôi, tôi cũng không ngủ."
Anh cố ý thả lỏng đề tài, anh cũng không phải là thật muốn nói loại lời nói đùa này, mà chính là cân nhắc đến quan hệ Liệt cùng Tiêu Tiêu. Anh rất trân quý Liệt, nhưng cũng trân quý Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu nhịn cười không được, kiềm chế tâm tình cũng dễ chịu không ít. Cùng Lam Đình Ngạn cũng không có xấu hổ, nhíu mày hỏi: "Này, chúng ta tối hôm qua đến cùng làm gì? Còn có quần áo của tôi?"
Nói chuyện tối ngày hôm qua, Lam Đình Ngạn không biết nói sao. Anh thật kém chút không có bị Tiêu Tiêu cho giày vò chết. Nếu là sớm biết Tiêu Tiêu sau khi uống rượu xong, sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng như thế, anh căn bản sẽ không cho cô quá chén.
Phải biết... Tối hôm qua Mộ Tiêu Tiêu lôi kéo Lam Đình Ngạn bơi lội, đây chính là biển. Bơi rất lâu, anh có đến vài lần bị sóng lớn đánh tới, kém chút chìm chết.
Bò lên đi ra, lại bị cô lôi kéo đi dạo trên bờ cát. Bơi lội lúc đầu cũng là không tiêu hao thể lực rồi. Còn trên bờ cát chạy tới chạy lui. Thật không biết, người phụ nữ này từ đâu tràn đầy kinh nghiệm như vậy.
Phi nước còn chưa tính, nửa đêm còn cứng rắn muốn đua xe. Cái kia mạo hiểm khủng bố! Nhiều lần anh đều coi là chết chắc, chết chắc rồi.
Kinh nghiệm chuyện tối ngày hôm qua, Lam Đình Ngạn xem như thề, cũng sẽ không để cho Mộ Tiêu Tiêu uống rượu, chí ít, dưới tình huống có anh ở, là tuyệt đối không thể để cho cô uống. Cô thật sẽ gϊếŧ chết một đám người.
Chuyện tối ngày hôm qua, một năm một mười nói cho Tiêu Tiêu: "Đua xe sau khi trở về, tôi cơ bản đã mệt đi nửa cái mạng rồi. Quần áo cô là để người làm nữ thay. Sau đó hai ta ngã đầu ngủ rồi." vừa hồi tưởng anh vừa lau mồ hôi a.
"Ây... Tôi, tôi thật điên như vậy sao?" Hai ngón tay Tiêu Tiêu đâm nhau, biết chính mình uống rượu xong sẽ giống kẻ điên, cũng nghe Các lão cùng Miêu Miêu miêu tả qua. Bất quá lần này nghe Lam Đình Ngạn miêu tả, cô lại đối với chính mình sau khi uống rượu xong lại có nhận thức mới.
Lắc lắc tay: "Đừng nói nữa, tôi cũng không dám lại để cô uống rượu rồi. Quá dọa người, may mắn tôi mệnh cứng, không phải vậy chết sớm trăm ngàn lần rồi."
Cúi đầu, thật không biết vì cái gì mình sẽ mắc loại bệnh rượu này, không có lây cho Miêu Miêu? Không được về sau lôi kéo Miêu Miêu qua bệnh viện kiểm tra một chút.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một tia hiệu nghiệm. Giống như đột nhiên ý thức được cái gì. Sắc mặt trở nên hoảng sợ: "Lam Đình Ngạn, anh tới nơi này, Giang Tiểu Băng biết không?"