Nhớ tới chú Liệt, Mộ Miêu Miêu nhíu mày, bởi vì bé thực sự không biết làm sao đánh giá. Cảm thấy... Chú Liệt có đôi khi có khá dữ, mà đối với mẹ lúc tốt lúc xấu, nhưng rất kỳ quái, tuy ở giữa phát sinh nhiều chuyện như vậy. Nhưng là cùng chú Liệt cùng một chỗ, giống như không có cảm giác cự ly. Xem như, thân thiết sao? Bé không biết hình dung như thế nào.
Cùng Mộ Miêu Miêu giày vò một hồi, ánh mắt Lam Đình Ngạn lại quay lại Tiêu Tiêu: "Tuy nhiên hôn nhân này không được tốt lắm, nhưng tôi hi vọng ngày kết hôn này, chúng ta không say không về."
"Không say không về?" Tiêu Tiêu mở to hai mắt. Đang muốn mở miệng, bị Mộ Miêu Miêu đoạt lời.
"A? Uống rượu? Chú Ngạn, mẹ cháu không thể uống rượu, cô vừa uống rượu là mất mình! Lặp đi lặp lại vô thường, có đôi khi sẽ còn làm chuyện kinh khủng. A, đúng rồi đúng rồi, chuyện đáng sợ nhất, mẹ tỉnh rượu về sau sẽ không nhớ." Mộ Miêu Miêu khẩn trương nói qua, bé đã từng mắt thấy tình huống sau khi mẹ uống rượu xong về, cảnh kia, này... Chậc chậc chậc, bây giờ nghĩ đến trong lòng còn phát run đây.
"Ồ? Giống như là như vậy, nhớ kỹ lần trước tại sòng bạc cô uống đồ uống có rượu cồn, lúc ấy thần chí cũng giống như không rõ ràng rồi." Lam Đình Ngạn nói ra.
Tiêu Tiêu gật đầu: "Thật xin lỗi, tại ngày đại hỉ, tôi lại không thể uống rượu. Thực sự thật có lỗi."
"Không sao. Nhớ kỹ Thứ hai muốn tới!" Lam Đình Ngạn nói qua đứng lên.
"Ừm. Nhất định đến."
"Được, vậy tôi đi." Anh cười cười, dáng vẻ giống như tâm tình rất tốt.
Tiêu Tiêu không hiểu vì cái gì tâm tình Lam Đình Ngạn lại chuyển biến nhanh như vậy, nhưng lại cũng cao hứng dùm cho anh, dù sao sau khi kết hôn hai người sẽ vượt qua nửa đời sau, ai... Quan hệ thông gia chính trị bi thảm, vẫn luôn lan tràn bên trong xã hội thượng lưu.
Sau khi Lam Đình Ngạn đi, Mộ Miêu Miêu nghi ngờ kéo hai má: "Mẹ, con thế nào cảm giác chú Ngạn có điểm gì là lạ, chú không sinh bệnh rồi hả? Lúc tiến vào còn sầu mi khổ kiểm, lúc này giống như nghĩ thông suốt."
"Có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi... Ai, quan hệ thông gia chính trị thế nhưng là rất thống khổ. Nếu như, bà ngoại ông ngoại không có đi, nói không chừng mẹ cũng sẽ đi đến con đường này." Cô thản nhiên nói. Dù sao sinh hoạt bên trong Ngũ Đại Gia Tộc, cô có thể không biết cha mẹ an bài cho cô hôn ước hay không.
"Bà ngoại ông ngoại là hạng người gì..."
"Rất tốt, người rất tốt."
" cậu đâu?" Bé vô số lần nghe mẹ nhắc đến cậu, địa vị cậu trong lòng bé như là đại anh hùng. Cùng cha thần bí không kém cạnh.
Nói lên anh trai mình, Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười hậm hực: " cậu con, rất ôn nhu, người rất ôn nhu. Nhưng là, đừng nhìn cậu con với người nhà rất ôn nhu, nhưng làm khởi sự bá khí ghê gớm đây. Con biết không? Khi còn bé mẹ còn bị bắt cóc, khi đó cậu cũng không lớn, nhưng lại đơn thương độc mã gϊếŧ bên trong trại địch, quả thực là cứu mẹ ra. Nếu như... Nếu như cậu hiện tại còn sống, cậu nhất định cũng sẽ rất yêu Miêu Miêu, nhất định cũng sẽ nâng Miêu Miêu ở trong lòng bàn tay." Nói qua thanh âm của cô đều trở nên trầm thấp, anh, anh, đó là một cây gai trong nội tâm cô, địa vị anh trong lòng cô, thậm chí có đôi khi vượt qua cha mẹ.
Miêu Miêu nâng tay nhỏ lên, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt mẹ: "Mẹ... Cậu nhất định trên trời xem chúng ta, không phải nói người chết về sau lại biến thành chấm nhỏ sao? Nay lúc trời tối chúng ta qua nóc nhà chấm nhỏ tốt không tốt."