Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 126-1: Đơn đấu? Tôi nhìn không cần thiết 1

"Quả nhiên là cô tiểu nha đầu làm." Âm thanh trầm thấp mà tang thương vang lên.

Cô bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Lâm Hổ chậm rãi từ sau bình phong đi ra, ông ta đứng bên cạnh bình phong, một đôi mắt lão hổ, giống như muốn gϊếŧ cô.

Cô đứng nguyên chỗ vẫn không có động đậy, bảo đảm không có bẫy rập phía trước?: "Lâm Hổ, tôi có thể phát tín hiệu để phi cơ phía ngoài đình chỉ công kích đối với Bang Bá Hổ."

"Cô có hảo tâm như vậy? A. Chỉ là một người phụ nữ, lão phu trước đó thật là xem thường cô rồi." Lâm Hổ làm sao cũng không nghĩ tới người phụ nữ này lại có năng lực lớn như vậy, lúc trước ông còn cho rằng đây chỉ là tình nhân Hiên Viên Liệt mà thôi.

"Ông cất nhắc vãn bối rồi. Tôi nguyện ý cùng ông đơn đấu, nếu như ông thua, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.” Dù sao cũng là muốn từ trong miệng Lâm Hổ moi ra lời nói, cho nên cô cũng không có cường thế quá mức.

"Cùng tôi đơn đấu? A... Tôi nhìn không cần thiết rồi." Thanh âm Lâm Hổ chìm xuống dưới, ông hướng phía trước đi một bước. Đôi mắt chậm rãi liếc nhìn sau bình phong.

Tiêu Tiêu chăm chú nhíu mày, mắt phượng chuyển, Lâm Hổ nhìn về phía bình phong làm gì? Chẳng lẽ trong đó còn có người? Người nào? Cô không khỏi đề cao cảnh giác, một tay nắm chặt đoản đao, một tay khác nắm chặt súng lục, đã chuẩn bị xong nếu như phát hiện không hợp lý lập tức áp dụng phương thức công kích.

Lâm Hổ càng đi về phía trước, người sau bình phong cũng đi ra.

Trái tim nhanh chóng nhảy lên, lòng của cô cũng đi theo nắm chặt lên, hôm nay đều thuận lợi như vậy cũng không muốn sau cùng lại xảy ra chuyện gì.

Một đôi giày da thu vào trước mắt Tiêu Tiêu, sau đó là chân thon dài, là đàn ông? Mắt lại hướng bên trên, khi người kia hoàn toàn đi ra lộ ra dung mạo, mắt cô đã hoàn toàn trợn tròn rồi.

Mở to hai mắt, người đứng bên cạnh Lâm Hổ, không là người khác, lại là... Là...

Tiêu Tiêu hoàn toàn không dám tin ánh mắt của mình, là cô hoa mắt, dùng sức trừng mắt nhìn kỹ một chút, tại sao có thể như vậy? Người kia lại là... Hiên, Viên, Liệt!

Người đứng bên cạnh Lâm Hổ là Hiên Viên Liệt, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong tay Hiên Viên Liệt có một thanh súng lục màu đen, họng súng đối với phần eo Lâm Hổ.

Cho nên, khó trách Lâm Hổ sẽ nói ra câu nói không cần đơn đấu, bời vì, ông ta hiện tại đã trở thành tù nhân của Hiên Viên Liệt rồi.

Cô lại dụi dụi con mắt, miệng kinh ngạc không ngậm được, nhìn chằm chằm Hiên Viên Liệt sau lưng Lâm Hổ: "Anh... Anh..."

Một đôi mắt băng lãnh, Hiên Viên Liệt nhếch miệng lên: "Miệng mở lớn như vậy hành động lớn cái gì? Nhìn thấy tôi, cô rất kinh ngạc sao?"

Có thể không kinh ngạc? Cô trước khi đi còn đi xem qua, mà lại xác nhận anh đang ngủ say. Cô đều trả tiền, Bạch Dược hẳn là cũng sẽ không lừa cô không cho Hiên Viên Liệt hạ dược? Khinh bỉ theo dõi anh: "Anh không phải là giả chứ?" Có phải Lâm Hổ tìm Hiên Viên Liệt giả để lừa gạt bẫy rập hay không.

"Tới! Tôi sẽ để cho cô thấy rõ ràng tôi có phải giả hay không." Băng lãnh nói qua, anh nghiêng đầu.

Loại ngữ khí bá đạo này, thái độ mệnh lệnh, không sai! Chỉ có Hiên Viên Liệt hỗn đản mới có thể như vậy, cô hít một hơi thật sâu: "Anh không phải trong phòng khám sao? Làm sao lại đi tới nơi này?" Cô ép buộc chính mình tỉnh táo lại, tình huống dưới mắt làm sao bình tĩnh?

Hiên Viên Liệt vậy mà không nói một tiếng, lặng yên không tiếng động trước một bước lẫn vào bang Bá Hổ, còn bắt giặc phải bắt vua trước bắt lấy Lâm Hổ.