Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 112-2: Ꮆiết (tiếp)

Đồ chơi, cô chỉ là đồ chơi, trong lòng một cỗ chua xót, không biết vì sao lại có loại cảm giác bi thương. Người, không nên tự cam đọa lạc, trong xương cô ngông nghênh cũng sẽ không cho phép chính mình làm đồ chơi.

Sau khi cơm nước xong, đi theo anh lên lầu, trở về phòng ngủ.

"Hiện tại anh có thể nói chuyện liên quan tới Bá Hổ của Lâm gia đi."

Hiên Viên Liệt ngồi ở trên ghế sofa, đùa bỡn chén trà trong tay, khi thả chén trà tại bàn, ánh mắt anh trở nên băng lãnh: "Gϊếŧ."

Tiêu Tiêu giật mình: "Anh muốn tiêu diệt bang Bá Hổ?"

"Không phải vậy đâu?"

Thực lực Đế Quốc Hắc Dạ tại Châu Á, nếu là cùng Bang Bá Hổ cứng rắn, Bang Bá Hổ tuyệt đối chết không toàn thây. Chẳng qua là một trận đại chiến khói lửa. Hiên Viên Liệt quyết định không có sai, Lâm Hổ trước đối với anh ra tay, hơn nữa còn thiết kế gia tộc anh, đúng là tự tìm tử lộ( đường chét). Chỉ là... Lông mày Tiêu Tiêu vặn lên, phía sau Bang Bá Hổ khẳng định có người! Nếu như làm to chuyện, Lâm Hổ tìm đến trợ thủ, hoặc là thừa loạn đào tẩu, bọn họ vẫn không thể biết người phía sau Bang Bá Hổ là ai.

Tay của cô đặt ở bàn, khom người nhìn Hiên Viên Liệt: "Muốn gϊếŧ, cũng phải đi ám đạo (ám sát)!" Mắt phượng hiện lên bén nhọn.

Hiên Viên Liệt nhếch miệng lên: "Ám sát... A, chính có ý đó."

Tiêu Tiêu ngồi xuống trên ghế sofa: " mục tiêu chúng ta chỉ có một người Lâm Hổ mà thôi, cho nên căn bản không cần đối với những người khác Bang Bá Hổ động thủ, muốn lúc bất ngờ, bắt lấy Lâm Hổ, bức bách ông ta nói ra đại Boss phía sau chân chính!"

Mắt đen uyển chuyển, người phụ nữ này thật sự là quá mức thông minh, anh giơ tay lên, thậm chí hai ngón tay, làm ra chữ v.

"A?" Tiêu Tiêu nghiêng đầu, anh làm gì so ngón tay?

Anh lập tức chỉ trán của cô, người phụ nữ trong đại sự thông minh muốn chết, lại luôn tại những chuyện nhỏ nhặt này phạm hồ đồ. Bất đắc dĩ nói: "Là ý tứ hai người!"

"Hai người?" Nghi ngờ nhìn anh.

"Đúng, cô cùng tôi."

Hiên Viên Liệt dứt lời, Tiêu Tiêu mới giật mình tỉnh ngộ, ý anh là muốn hai người xông vào bang Bá Hổ, mục tiêu trực tiếp nhắm ngay Lâm Hổ. Thế nhưng là... Cái này tuyệt không phải chuyện dễ dàng, lần trước cô có thể đạt được cũng là bởi vì vừa vặn Lâm Hổ muốn bắt cô mới có thể tương kế tựu kế.

Nắm chặt quyền, máy bay còn không hề đến: "Được. Chúng ta bao lâu hành động?"

Hiên Viên Liệt lạnh lùng: "Ngày mai."

Tiêu Tiêu lập tức đứng lên: "Ừm, vậy chúng ta hôm nay thảo luận tới đây, tôi về nhà rồi." Nên nói cũng nói xong, hiện tại vẫn chưa tới 10 giờ, hiện tại chuồn đi còn kịp.

Đứng dậy hướng cửa đi đến. Mới vượt nửa bước cả người bị anh giữ chặt, Hiên Viên Liệt từ phía sau lưng tiến đến tai cô, thì thào nói: "Tiến vào phòng tôi, còn muốn đi sao?"

Toàn thân Tiêu Tiêu rùng mình một cái, từ bên trong ngôn ngữ anh nghe được một loại ý tứ nào đó, thân thể giật giật, giống như thọt tới anh. Nhíu mày, chẳng lẽ anh không mệt mỏi sao?!

Quay đầu lại: "Lần này đi một đoạn thời gian, tôi không thể cứ như vậy vứt Miêu Miêu một người, tôi phải về nhà chăm sóc bé một chút, cùng bé nói rõ ràng trước." Tiêu Tiêu tỉnh táo nói, cô đương nhiên biết dù cho mình cứ đi như thế, Các lão cũng sẽ thay cô chăm sóc tốt Miêu Miêu. Thế nhưng cô tuyệt đối không muốn ở lại đây, đặc biệt là... Cảm nhận được ý nghĩ của anh, hận không thể co cẳng chạy.

Hiên Viên Liệt quát ra một hơi, giống như cố ý nhẫn nại: "Ngày mai tôi sẽ đến đón cô."