Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 109-1: Nhất thời im lặng 1

"anh..." Cô chỉ cảm thấy nhất thời im lặng, không biết nên nói cái gì cho phải, đúng vậy, cô rất chán ghét, rất thống hận người đàn ông này mới đúng, bởi vì người đàn ông này xem cô như đồ chơi, xem như đồ bỏ đi, tra tấn cô, vũ nhục cô. Ném cô vào bên trong địa ngục thâm u không để ý tới, để cho cô thiếu chút nữa chết mất, để Miêu Miêu cũng vì vậy bị thương tổn, cô hẳn là rất hận anh...

Thế nhưng mà, vì sao, một người đàn ông coi cô là đồ bỏ đi như thế, ở thời điểm này lại giúp cô? Chẳng lẽ là bởi vì bây giờ đau đớn của cô là do anh tạo thành, cho nên Hiên viên Liệt chỉ lựa chọn đền bù tổn thất mà thôi sao?

Trái lo phải nghĩ, cô cũng chỉ nghĩ ra lời giải thích này thôi...

A...

Không hiểu sao mình nghĩ nhiều như vậy, ở trong mắt Hiên Viên Liệt, cô chỉ là một món đồ chơi thôi... Không có phản kháng, cũng vô tâm vô lực đi phản kháng cái gì.

Hiên Viên Liệt ôm cô đi qua bãi cỏ tiến vào trạch viện.

Nhóm người làm nữ nhao nhao cúi đầu xuống.

Anh không có dừng lại ở phòng khách, trực tiếp ôm cô lên lầu, sau đó ôm cô vào trong phòng của anh.

"Ôm tôi tới nơi này làm gì?" Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn anh, Vì sao không buông cô ra ở trong phòng khách?

Hiên Viên Liệt chỉ ôm cô đi đến bên giường, đặt cô lên giường: "bộ dáng này của cô, còn muốn bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm sao?" Anh thản nhiên nói.

Tiêu Tiêu cúi đầu, tay sờ lên bụng mình, chỉ cần không động đậy, phía dưới sẽ không đau nhức.

Anh ngồi xuống, cúi người đến bên cạnh cô, tay vuốt ve lên dấu răng bên trên bả vai cô, trong mắt nhất thời bắn ra vài tia hàn khí.

Cô sửng sốt một chút, nhanh co thân thể lại, che dấu răng trên bờ vai: "anh, làm gì." Nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy anh vô cùng băng lãnh, chuyện gì xảy ra? Đột nhiên liền trầm mặt xuống.

Sờ lên dấu răng Ngân lưu lại ở bên trên bả vai cùng trên cái cổ cô, đột nhiên nhớ tới Hiên Viên Liệt giống như là khi thấy được dấu răng của Ngân lưu lại ở trên cái cổ cô mà bộc phát. Là do mình ảo giác sao?

Ánh mắt Hiên Viên Liệt còn nhìn vào cô chằm chằm.

Ánh mắt anh băng lãnh, hít một hơi thật sâu: "Đói bụng sao?"

"Không sao! Một hồi tôi sẽ về nhà ăn cơm." Cô lập tức nói ra, ngôn ngữ hạ ý tứ rất rõ ràng.

Anh thở ra một hơi một lần nữa, đang muốn mở miệng nói cái gì.

Tiêu Tiêu lập tức mở miệng nói ra: "hôm nay anh xuất hiện, là liên quan tới vấn đề sát thủ đi. Vì sao tôi phải để cho anh ta chạy thoát, Vì sao cấp thiết muốn điều tra chuyện này như vậy, anh chỉ là muốn biết cái này sao." Vì không cho Hiên Viên Liệt kể một ít không hiểu thấu, cô dẫn đề tài tới bên trên chỗ chính đề.

Chắc hẳn Hiên Viên Liệt đối với chuyện cô thả sát thủ này đi đã sớm nghi ngờ, cho nên mới âm thầm điều tra đến địa chỉ bây giờ của sát thủ.

Anh thấy hứng thú, một tay đặt ở bên cạnh quai hàm: "Nói đi."

"Lúc trước tôi thả sát thủ này đi, là vì từ trong miệng anh ta thám thính chủ mưu chuyện phía sau."

"Tiếp tục." lúc nói ra chính sự, anh cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc cùng băng lãnh.