Ngày này Lâm Âm Nhi cũng không có đi ra dạo phố đều ở nhà nhìn đồng hồ, chờ anh Liệt về nhà, thế nhưng mà một mực chờ đến buổi tối hai người mới trở về.
Hai người vừa trở về, Mộ Miêu Miêu liền xông qua, nhảy đến trong ngực Tiêu Tiêu, ba người vừa nói vừa cười. Lúc này, Lâm Âm Nhi khắc sâu cảm thấy mình là một người ngoài.
Người ta thân mật như vậy, mà cô chỉ là khách nhân trong nhà này, cô rõ ràng là nữ chủ nhân tương lai! Không tiếp tục yêu cầu ngủ cùng Tiêu Tiêu một phòng. Bởi vì cô nghiên cứu một đêm làm sao đối phó Mộ Tiêu Tiêu.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua...
Lâm Âm Nhi cũng coi như đã xuất hiện mánh khóe, nhưng mà đối với Mộ Tiêu Tiêu tuyệt đối không có hiệu quả, mặc kệ là mềm cứng cô đều dùng, người phụ nữ này không có dao động chút nào. Ô... Cô nên làm cái gì.
"Mẹ, Chị Âm Nhi cũng quá đáng thương rồi. Những chiêu thức kia còn địch không lại bà nội giả một phần vạn." Miêu Miêu cũng bắt đầu bất đắc dĩ thở dài rồi.
"Xuỵt..." Tiêu Tiêu che miệng Miêu Miêu, bởi vì, Lâm Âm Nhi an vị ở đối diện! Nếu là nghe được lời này, không được xỉu vì tức.
Kỳ thật, Miêu Miêu nói không sai, thủ đoạn của Lâm Âm Nhi không chống đỡ được một phần vạn của Hồng Tuyết Mai, không đủ hung ác, không đủ độc ác, cũng không đủ gọn gàng mà linh hoạt. Cái này có lẽ cũng bởi vì Lâm Âm Nhi đơn thuần đi, thật không biết Hiên Viên Liệt đó có một cô dâu tốt như vậy lại không muốn. Hết lần này tới lần khác muốn chạy lấy người.
Ai...
Mắt thấy Lâm Âm Nhi đã tới nơi này một tuần lễ, phòng giam dưới lòng đất còn lại bốn tên sát thủ đã sớm tỉnh táo lại rồi. Dù sao cũng đều là mặc kệ dụng thủ đoạn gì cũng không chịu mở miệng nói chuyện. Về sau Hiên Viên Liệt cũng hỏi qua cô sự tình để cho sát thủ kia chạy đi.
Tiêu Tiêu cân nhắc đến các loại nguyên nhân Lâm Âm Nhi cùng Bá Hổ Lâm gia, liền không có nói thật, cho nên tùy tiện tìm một cái cớ che lấp qua. Cô cũng biết, Hiên Viên Liệt nào có dễ qua mặt như vậy, chẳng qua là bởi vì gần đây Lâm Âm Nhi quấn anh quá dữ, vô tâm hỏi đến thôi.
"Tiểu thư Lâm Âm Nhi, có khách nhân đến tìm cô." Lúc này, người làm nữ đột nhiên đi đến, cúi đầu nói ra.
"Khách tìm tôi? Ai vậy?"
Không tới một hồi, một người đàn bà khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đi theo người làm nữ đến.
Lâm Âm Nhi vừa nhìn thấy bà lập tức từ trên ghế salon nhảy lên: "bà vυ', vì sao vυ' tới rồi..." Nói xong liền vọt tới, nhào vào trong ngực người đàn bà.
"Lão gia nói tiểu thư muốn ở lại đây, lo lắng cô một mình cô đơn, cho nên cố ý gọi vυ' tới chiếu cố tiểu thư."
Nhìn thấy bà vυ', Lâm Âm Nhi liền đứng lên nước mắt rơi như mưa, mấy ngày qua, kế hoạch của cô thất bại toàn bộ. Đều sắp bất lực chết rồi.
Bà vυ' vỗ vỗ lưng Lâm Âm Nhi, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía phòng khách, đôi mắt đột nhiên rơi xuống trên người Mộ Miêu Miêu. Lập tức bắn ra một cỗ hàn quang, ánh mắt lại chuyển, đứng ở trên người Mộ Tiêu Tiêu, trên dưới dò xét, buông Âm Nhi ra: "Vị này cũng là đỉnh đỉnh đại danh tiểu thư Mộ. Mấy ngày qua, tiểu thư nhà chúng tôi được cô chiếu cố rồi."
Kẻ đến không thiện!
Đây là ý nghĩ trong lòng Tiêu Tiêu dâng lên trước tiên khi nhìn thấy bà vυ'. So với bài xích Hồng Tuyết Mai, trên người bà vυ' càng mang theo địch ý mãnh liệt.
"chào bà."
"chào cô, quên tự giới thiệu, tôi là bà vυ' của Âm Nhi, tất cả mọi người gọi tôi là bà Lâm, cô cũng gọi tôi như vậy đi." Nói qua con ngươi bà đảo qua, nhìn đứa trẻ trên ghế sofa: "Vị này cũng là con của Liệt thiếu gia, thật đáng yêu, Nhưng mà thế nào không có quy củ đứng ở trên ghế sofa như thế? Ghế sô pha là dùng để ngồi." Nói xong, một tay bà lại kéo lấy Lâm Âm Nhi đến phía trước: "Tiểu thư, về sau cô là nữ chủ nhân nơi này, tương lai cũng là mẹ đứa nhỏ này, người khác không dạy con trai của mình tốt, cô phải dạy đứa trẻ này nhiều hơn."
Tuyệt đối ra oai phủ đầu, Tiêu Tiêu cầm lấy nho trên bàn, ăn một miếng, có chút không thèm để ý nghe.
Miêu Miêu cũng trừng mắt choáng váng, Wase, cái này thật hung dữ!
"Tiểu thư, con còn đứng ở trên ghế sofa, cô phải đi quản đi! Về sau nơi này chính là do cô định đoạt." Bà vυ' đẩy lưng Lâm Âm Nhi.
"Bà vυ'... Cái này, cái này." Lâm Âm Nhi có chút do dự lườm liếc Miêu Miêu một chút. Lại lườm liếc bà vυ' một chút, hai đầu khó xử.