Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 440-2: Chiến Đấu Đến Cùng (2)

Sau đó nhìn thấy Lisa đem theo bảy, tám trợ lý đi vào, mỗi người họ trên tay đều cầm một xấp tài liệu dày, khí thế so với lúc Dao Dao đi vào phòng họp còn tuyệt vời hơn.

“Lisa, mang chỗ tài liệu đó phát cho mọi người đi!”

“Vâng! Phong tổng!”

“Các vị thành viên hội đồng quản trị.”

Phong Thần Dật mặt không chút cảm xúc đứng lên:

“Bây giờ, tất cả báo cáo trên tay các vị, nội dung ghi lại là hồ sơ công việc của phó chủ tịch Phong, và một số giám đốc điều hành Phong thị trong mười năm trước.”

“Cách đây chín năm vào tháng hai, có một dự án bất động sản, chi phí xây dựng là mười hai tỷ, tài khoản hiển thị là mười lắm tỷ.”

“Cách đây chín năm vào tháng tư, có dự án xuất nhập khẩu, thu nhập thực tế là sáu trăm triệu, hiệu suất ghi là bốn trăm triệu.”

“Trong đó…”

Tiếp theo sau nửa giờ, Phong Thần Dật đã nói không ngừng, tất cả nội dung đều có liên quan đến Phong Thần Duệ, phần còn lại là quản lý hàng đầu của công ty, tất cả những báo cáo đưa ra về tài khoản đều rất hỗn loạn.

Có một số là tham nhũng, một số là lợi dụng chức vụ quyền hạn để trục lợi cá nhân.

Dao Dao có chút ngạc nhiên khi nhì thấy Phong Thần Dật phát biểu, trong cảnh vừa rồi cô đã sớm liên lạc với Phong Thần Dật rồi nhưng bây giờ cảnh này…

Cô căn bản là không biết!

Không ngờ rằng, Phong Thần Dật quả nhiên đã nắm hết được những mặt tối trong công ty.

Nếu như không có sự cố ngoài ý muốn, những nội dung này không nên được chỉnh lý bởi Phong Thần Dật. Chỉ sợ hai năm trước hắn đã đến Phong thị đã bắt đầu thu thập những tài liệu này rồi.

Phong Thần Dật cuối cùng là người như thế nào?

Đã luôn im lặng trong hai năm mà không bộc phát, tại thời điểm này bỗng nhiên bùng nổ để chiến đấu chống lại kẻ địch, không cho kẻ địch bất cứ một cơ hội nào để thở!

Thật là độc!

He! Rõ ràng họ quen biết đã rất nhiều năm, Dao Dao đã tưởng rằng mình rất hiểu Phong Thần Dật, cảm thấy hắn là người rất có đầu óc, lại là người đàn ông rất có năng lực.

Nhưng khoảnh khắc này…

Có vẻ cô cảm thấy cô thật sự không hiểu hắn, lòng dạ của hắn, kế hoạch của hắn, vĩnh viễn khác xa với tưởng tượng của cô.

Không thể giải thích được, trong mắt của Dao Dao nhìn Phong Thần Dật xuất hiện một chút sợ hãi.

Không gì bằng, lúc một người tưởng mình hiểu rõ đối phương, phát hiện ra mình một chút cũng không hiểu rõ thì càng đáng sợ hơn, không phải sao?

“Được rồi, những gì tôi muốn nói đều đã nói nhiều rồi!”

Phát biểu xong, Phong Thần Dật mặt không cảm xúc ngồi lại vị trí của mình.

Phong Thần Duệ ngu ngốc, mọi người đều ngu ngốc, phải nói lần họp hội đồng lần này… đúng là đã quá tệ rồi.

Nửa đoạn đầu Phong Thần Dật biểu diễn, đến đoạn sau thì hoàn toàn là màn trình diễn độc tấu của một mình Phong Thần Dật. Phát ngôn của hắn, không chỉ chứng minh được năng lực của hắn, mà còn chứng minh được sự hiểu biết của hắn về Phong thị.

Hoặc là tất cả mọi người đều tưởng rằng Phong Thấn Dật hai năm trước đến công ty mới hai mươi hai tuổi, chỉ là một đứa trẻ ham chơi nhưng bây giờ những biểu hiện của hắn, một người chỉ huy có năng lực vượt bậc hơn những người đã ở trong công ty vào những thập niên trước.

“Như vậy, các vị thành viên hội đồng quản trị, cuộc họp tạm ngưng, đợi một tiếng sau tôi sẽ lập tức cho mọi người biết quyết định của Phó tổng Phong Thành Duệ.”

Phong Tiêu tức giận đập tay xuống mặt bàn, khi đang chuẩn bị đứng dậy rời đi…

“Phong Thần Duệ, anh là đồ khốn!”

Một giọng hét truyền tới, chỉ thấy Lan Lăng tức giận đẩy cánh cửa lớn của phòng hội nghị.

Còn không đợi tất cả mọi người phản ứng, cô đã đi lên và đánh Phong Thần Duệ.

Tất cả mọi người đều nhìn như chết lặng.

Phong Thần Duệ cũng đẩy vợ mình ra:

“Cô phát điên cái gì vậy?”

“Tôi phát điên? Phong Thần Duệ, anh quay đi là ôm người phụ nữ khác, anh có còn là người không?”

Vừa nói, Lan Lăng vừa cầm điện thoại, mở ra một vài tấm ảnh cho Phong Thần Duệ xem.

Hắn nhìn thấy những bức ảnh đó, đột nhiên mở to mắt.

Lúc này, ánh mắt giận dữ của Lan Lăng vô tình nhín qua Deborah.

“Thì ra cô là cái con tiện nhân đó!”

Một bước tiến lên phái trước, cô túm lấy mái tóc dài của Deborah và đánh.

Phải biết rằng Lan Lăng là hoàng thân quốc thích của Á Tư Lan Quốc.

Tuy rằng địa vị không cao nhưng từ nhỏ đến lớn đã được đào tạo nghiêm ngặt.

Debolah nào phải là đối thủ của cô ấy, chỉ trong một thời gian ngắn, khuôn mặt của Debolah đã bị bắt “Hoa” rồi.

“Cứu tôi với! cứu tôi với!”

Deborah kêu gào giúp đỡ.

“Hãy xem tôi sẽ không đánh chết cô đâu!”

Lan Lăng hạ thủ không chút lưu tình.

Phong Thần Duệ ở bên cạnh cũng chỉ biết nhìn người tình của mình bị đánh mà không dám giúp đỡ.

Phong Tiêu nhìn cảnh tượng càng lúc càng hỗn loạn, tức giận hất tung một chiếc ghế:

“Đủ rồi! đủ rồi! Lan Lăng cô dừng tay lại cho tôi!”

“Ba!”

“Có chuyện gì, đến văn phòng tôi rồi nói.”

Ánh mắt hướng về những người khác:

“Thần Duệ, Thần Dật, Dao Dao, các con cũng qua đây cho ta!”

“Vâng!”

Tất cả mọi người thành thật cùng Phong Tiêu bước ra khỏi phòng họp.

Lúc này, Phong Thần Dật vẫn luôn kiên nhẫn với nụ cười, nheo mắt nhìn Dao Dao bên cạnh, chu miệng lại và giống như từ trong bụng nhổ ra một vài từ:

“Em đã làm nó?”

Cô bĩu môi cười xấu xa:

“Thì trước khi vào cuộc họp, gửi cho chị dâu một tin nhắn, không ngờ chị dâu ra tay tàn nhẫn như vậy, làm cho mặt của Deborah bị chảy máu rồi!”

Lúc cô bức vào thang máy, gửi tin nhắn có nội dung là bức ảnh của Phong Thần Duệ và Deborah.

Bây giờ Phong Thần Dật mới hiểu rõ, lúc đầu hắn cũng muốn tìm người dạy cho Deborah một bài học, Dao Dao đã tìm được lý do chặn đường rồi.

“He, em thật là xấu xa!”

“Này này…”

Phòng chủ tịch hội đồng.

Phong Tiêu đang ngồi trên ghế văn phòng, mặt không chút biểu cảm.

Nhìn hai con trai và hai con dâu.

“Lan Lăng! Con không có việc gì chạy đến công ty gây rối làm gì? Còn làm cho Phong Thần Duệ chưa đủ mất mặt sao?”

“Ba! Thần Duệ có người phụ nữ khác, ba nói con có thể không tức giận sao?”

“Tức giận có thể về nhà nói, sao phải chạy đến công ty làm gì?”

Nhìn thấy khẩu khí của Phong Tiêu mười phần cứng rắn, Lan Lăng phải nhịn thở một lúc, ánh mắt căm tức nhìn Phong Thần Duệ.

“Được rồi, Lan Lăng, con hãy về nhà trước đi.”

“Vâng… thưa ba!”

Lan Lăng bước ra khỏi văn phòng chủ tịch với bộ mặt tối sầm.

Ánh mắt rực sáng của bọ cạp quay qua Phong Thần Duệ:

“Thần Duệ, bây giờ con muốn giải quyết chuyện này như thế nào?”

Bây giờ những chuyện hắn ta nói đều là chủ đề chính, cũng là việc cực kỳ nghiêm trọng.

Phong Thần Duệ vò đầu bứt tai, mặt như kéo dài ra, có chút tức giận và bất lực:

“Nghe theo sự sắp xếp của ba.”

“Thần Dật! bây giờ con là chủ tịch, quyền quyết định là ở con, con nói phải xử lý Thần Duệ như thế nào đây?”

Phong Tiêu đưa câu hỏi khó này cho Phong Thần Dật.

Hắn im lặng một lúc sau, lạnh lung đáp:

“Gọi phó tống Phong bổ sung vào phần thâm hụt của công ty, chủ động giao nộp đơn từ chức thì được rồi!”

Như vậy cũng là quá nhẹ rồi! với tội hối lộ của Phong Thần Duệ, tham ô công quỹ, báo cáo quá mức về hiệu suất, với ba tội danh này nếu như giao nộp cho tư pháp xử lý, ít nhất cũng phải nhận phán quyết tội danh hơn mười năm.

Dao Dao bối rối nhìn Phong Thần Dật.

Hắn đã bị dồn nén quá lâu, không phải chỉ muốn tìm Lan Nghê Bội để trả thù cho gia đình sao? Tại sao đang có cơ hội tốt như thế này Thần Dật lại lựa chọn nương tay?

“Thần Duệ! Với cách xử lý của em con, con có đồng ý không?”

“Đồng ý!”

Phong Thần Duệ dáng vẻ trông giống như một người vô danh và yếu đuối, đang trên đà chiến thắng lại bị thua, hắn hiểu rất rõ về sự thất bại của mình, nếu như bị người khác phát hiện ra cái hiện tại, thì ngay cả mộ tổ cũng nhanh chóng bị xới lên.

“Vậy thì tốt! Thần Duệ, con về phòng họp của công ty trước đi.”

“Vâng!”

Phong Thần Duệ giống như một cái xác không hồn, nhè nhẹ… Nhè nhẹ bước ra khỏi phòng chủ tịch.

Nhưng hắn vừa rời đi, bầu không khí trong văn phòng lập tức thay đổi.

Trên mặt của Phong Tiêu như ẩn hiện một nụ cười, ưỡn thẳng ưỡn thẳng người ngồi trên ghế văn phòng, cơ thể cũng thư dãn xuống.

“Từ ngày con đến Phong thị, chưa bao giờ thấy con lộ mặt, không ngờ tiểu tử con đã cho ba thấy tích lũy được không ít, mở rộng tầm mắt.”

“Ba! Ba quá khen rồi!”

Phong Thần Dật lạnh lùng đáp.

“Khà Khà!”

Phong Tiêu dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, sau đó vội dơ ngón tay cái lên:

“Hôm nay biểu hiện của con rất tuyệt!”

Ha ha ha, đây là lần đầu tiên Dao Dao nhìn thấy ba dùng cách sống động này để ca ngợi Phong Thần Dật nhưng mà… không làm Phong Thần Duệ đổ, hay chỉ là một chút thất vọng. Có điều…

Xét cho cùng Phong Thần Duệ cũng là con của ba, ba nhất định sẽ không nhìn đứa con của mình phải ngồi tù chứ? Đây có phải là nguyên nhân mà Phong Thần Dật đã thủ hạ lưu tình với Phong Thần Duệ chăng?

“Ba, ba đang nói về mặt nào?”

Câu hỏi ý nghĩa này của Phong Thần Dật như rơi xuống.

Ánh mắt bọ cạp của Phong Tiêu như lóe lên:

“Mặt nào… Cũng đều rất đẹp! Ba đợi ngày này đã quá lâu rồi. Thần Dật! con hiểu ý ba là gì đúng không?”