Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 422-3: Vĩnh viễn không thể rời khỏi (3)

"Ơ? Không phải... Không phải đâu bác gái à."

"Ha ha ha, đó là do con có vận may. Tiểu cô nương, bác cho con biết, đàn ông tuổi tác cao đáng tin, biết bao dung, có thể khoan nhượng con tất cả, càng biết cưng chiều người làm sao, cho nên, thằng này, thật sự còn tìm đúng người rồi!"

Là vậy sao?

Hình như... thật là như vậy.

Cô khi đó cãi nhau với Phong Thần Dật, mỗi lần cũng phải ầm ĩ đến mặt đỏ tới mang tai, kết quả sau cùng không phải buồn bã chia tay mà là hòa thuận như lúc ban đầu.

Mà cãi nhau với Ngự Ngạo Thiên, trừ chuyện đặc biệt nghiêm trọng này, bằng không dười tình huống bình thường, hẵn cũng chọn lui bước.

Nếu không phải bác gái nói ra, cô cũng thật không chú ý tới những chi tiết này, càng không hiểu, Ngự Ngạo Thiên này bao dung...

À, hiện tại đã biết rõ cũng vô ích, có chút kết cục đời này vẫn không thể thay đổi.

"Bộp, bộp, bộp" "Ây da, ây da, ta nghe nói thông chúng ta có người mới tới không ngờ là thật à?!" Trong lúc mọi người đang đùa thật vui, một thanh âm bất hòa đột nhiên truyền tới!

Mọi người nhanh chóng nhìn theo hướng âm thanh đó.

Chỉ thấy, một người đàn ông mập mạp chừng năm mươi mấy tuổi mang theo vài giương nanh múa vuốt rồi chầm chậm đi tới chỗ bọn họ.

Không khí hiện trường lập tức im ắng hẳn, vẻ mặt cười đùa mọi người tan biến.

Người này là ai vậy? Sao mọi người trông thật giống như sợ hắn vậy?!

"Lại đây, lại đây, réo lên ta nghe một chút ai là người mới tới vậy?" Người đàn ông mập mạp kia chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thô bỉ dò xét xung quanh, cuối cùng ngừng lại trên người Ngự Ngạo Thiên. "Ái chà, tiểu tử, ngươi là người mới à!? Dáng vẻ thật nhanh nhẹn mà?"

Người đàn ông mập mạp cà lơ phất phơ đi tới trước mặt Ngự Ngạo Thiên, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Cao thật." Đàn ông này vừa đến trước mặt Ngự Ngạo Thiên một mét chín mươi mấy cứ như một người lùn.

"Chào ông." Ngự Ngạo Thiên nho nhã mỉm cười, thái độ hoàn toàn khiêm tốn.

"Được, được, thật biết lễ phép." Ánh mắt người đàn ông thô bỉ tiếp tục nhìn...

Lúc này, bác gái bước lên phía trước, cố ý che chắn trước người Dao Dao.

"Này, bà già. Người đứng phía sau bà là ai?" Nhưng vẫn bị người đàn ông này phát hiện Dao Dao.

Người bác gái run lên, vội vàng nở khuôn mặt tươi cười: "Ây da, đại nhân, tiểu nha đầu này cũng là vị khách mới tới thôn ta. là con gái của tên tiểu tử kia, chỉ mới 14 tuổi."

"Ái chà? Cậu mới bây lớn mà đã có một cô con nhóc rồi?" Người đàn ông khó tin nhìn Ngự Ngạo Thiên.

"Ha ha, 32." Ngự Ngạo Thiên tiếp lời nói dối của bác gái bịa đặt thêm.

Người đàn ông nghe xong lại càng khó tin hơn, chàng trai này trông chẳng giống 32 tuổi gì cả. "Lại đây, cho ta nhìn xem, bé gái kia của cậu nhìn có giống vẻ nhanh nhẹn của cậu hay không." Người đàn ông đi nhanh đến trước mặt bác gái.

Bác gái chậm chạp không chịu nhường đường cho, người đàn ông này thấy vậy liền đẩy bác gái ra: "Bà già này thật vướng víu." Có thể lúc ánh mắt của hắn đối diện với gương mặt của Dao Dao không khỏi nuốt ực nước bọt một cái: "Ái chà, tiểu nha đầu này, dáng vẻ thật xinh đẹp. Ây da, sao lại xinh đẹp dữ vậy? Mặt mũi này có vẻ như véo ra được nước đấy." Ý người đàn ông này nựng nịu gò má Dao Dao.

Mặt cô không thay đổi ngồi ở chỗ kia, mất hứng nhíu mày.

Thôn dân xung quanh thấy vậy, trong ánh mắt tràn đầy bất an.

"Lại đây, mang bé gái này đi cho ta. Ngoài ra, tiểu tử này cũng mang đi luôn."

"Đại nhân! Đại nhân!" Bác gái vội vàng chạy tới bên cạnh người đàn ông này: "Người xem, bé gái này chỉ có 14 tuổi, tính như là xong rồi."

"Tính gì mà tính?! Người trong thôn chúng ta có ai không 16 mà kết hôn sinh con? 14 tuổi sao vậy? Mang đi!"

"Dạ. Đại nhân." Vài tên đứng hai bên đỡ Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao đi.

Cho đến bây giờ gương mặt cô mờ mịt, người đàn ông này là ai? Vì sao thôn dân nhìn thấy hắn là khẩn trương như vậy? Tại sao bác gái muốn nói mình là con gái Ngụ Ngạo Thiên rồi nói dối cả tuổi của mình?!

Có thể nhìn thấy phản ứng bình thản của Ngự Ngạo Thiên, cô cũng chỉ có thể ung dung thản nhiên đi theo bên cạnh hắn bị tay của người đàn ông mập mạp kia mang đi.

"Đại nhân, con gái của tôi bị gãy chân rồi, cho bế bé đi có được không?"

"Tùy ngươi." Người đàn ông mập mạp không ngại khoát tay áo.

Ngự Ngạo Thiên thấy vậy một tay ôm ngang Dao Dao vào trong lòng cười khẩy nói: "Bảo bối, ba ba đối xử tốt với con không? Còn không mau cảm ơn ba đi.

Cô lạnh lùng liếc mắt lên nhìn, Ngự Ngạo Thiên cố ý lợi dụng sao? Lại còn ba ba? Không cảm thấy ghê tởm sao? "Này, tên kia rốt cuộc là người gì vậy?"

"Hử? Chắc là ác bá trong thôn này? Suối nước nóng ngày hôm qua em ngâm mình chính là của hắn cai thị."

"Ác bá?!" Choáng váng, cô nên đoán được sớm, thôn dân nhìn thấy hắn đã phản ứng dữ dội như vậy, vừa nhìn thì phải biết là phản ứng đối mặt với ác bá chứ. "Vậy tại sao anh còn đi theo hắn?!" Dao Dao thầm hỏi dò.

Chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên không để bụng nhún vai: "Bọn họ là ác bá, dữ lắm. Không đi với hắn, chắc chắn sẽ bị đánh cho coi."

Nếu là người khác nói ra lời này, Dao Dao có thể hiểu được, nhưng những lời này nói ra từ chính miệng của Ngự Ngạo Thiên mà! QUả thực... xạo lắm rồi nha?! "Anh rõ ràng còn hung dữ hơn tên ác bá kia, anh mà biết sợ bọn họ à?!"

Ngự Ngạo Thiên làm lão đại xã hội đen toàn bộ Nhật Bản lại còn đứng trong ba vị trí đầu xã hội đen Trung Hoa Trung Quốc mà biết sợ một tên ác bá trong thôn à? Ha ha ha, hắn lại muốn làm cái trò gì đây?!

"Em so sánh hắn với anh sao?!" Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên lướt qua một tia u ám.

"À, à à..." Dao Dao lạnh lùng ngậm miệng, thật muốn nói cho hắn biết, người đàn ông mập mạp kia có chỗ nào hơn được hắn mà, hắn chính là ác bá trong máy bay chiến đấu thì sao!

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã tới nhà ác bá kia. Chỗ sơn trại ằm ở giữa lưng đồi.

Từ vẻ ngoài thấy có chút đơn giản, bên trong trang hoàng phong cách rất cổ xưa. Toàn bộ hàng rào trên dưới cũng tàm tạm có hai mươi mấy người rồi.

Ác bá trực tiếp mang bọn họ đi tới phòng khách. "Tiểu tử, ta đem cha con các ngươi tới nơi này dù sao cũng không có ý gì khác, thật sự ta muốn nói với ngươi về chuyện hôn sự."

Uầy... Làm mai sao?! Dao Dao mờ mịt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên.

"Hôn sự gì chứ?" Hắn mỉm cười hỏi.

À à, ta đó, có cô con gái, năm nay 23 tuổi, đã kết hôn một lần rồi, nhưng chồng con bé kết hôn mới ba ngày đã chết rồi. Ta thấy dáng vẻ tiểu tử nhà ngươi nhanh nhẹn, mặc dù có mang theo cô con gái, ta cũng không ghét bỏ ngươi. Ta tính gả con gái cho ngươi, ngươi thấy như thế nào?!"

Òa...

Hóa ra tên ác bá này muốn gả con gái cho Ngự Ngạo Thiên mà, tình cảm tốt đẹp kia mà, đơn giản chỉ là đoàn kết mạnh mẽ hơn. Ác ba lại thêm ác bá trong máy bay chiến đấu, đó chính là ác bá vô địch à. Trong lòng Dao Dao âm thầm nghĩ thế, lên tiếng cười ác ý.

Lúc này, Ngự Ngạo Thiên trầm tư chốc lát rồi chầm chậm nhìn về phía Dao Dao: "Bảo bối, con có đồng ý không?"

"Đồng ý mà!" Sao cô lại không đồng ý chứ, dù sao xem cũng náo nhiệt à nha. "Cưới đi! Cưới đi!"

"Vậy thì sau này con có thêm một mẹ kế nữa nha."

"Không có sao! Con! Không! Để! Ý!" Từng câu từng chữ Dao Dao nói xong, con mắt sáng rực lên, cô muốn nhìn thấy trò cười Ngự Ngạo Thiên từ rất lâu rồi, thật vất vả mới có được một cơ hội, nàng xác định đã tóm lấy được rồi.

"Tiểu tử, ngươi xem con bé ngươi hiểu chuyện quá mà."

"Đúng vậy, con bé từ trước đến giờ lúc nào cũng "hiểu chuyện"!" Lúc Ngự Ngạo Thiên nói ra hai chữ cuối cùng với giọng điệu cực kỳ giận dữ mà nói.

"Như vậy, nói cách khác, ngươi đồng ý cưới con gái của ta rồi đúng không?"

"Vâng. Đồng ý."

"Tốt lắm, tốt lắm. Vậy sau này chúng ta chính là người một nhà. Bên trong... tiểu tử." Nói đến đây, gương mặt ác bá nở ra nụ cười bỉ ổi, chậm rãi đi tới trước mặt Ngự Ngạo Thiên: "Nếu chúng ta đều là người một nhà, sao không tăng tình thân lên thêm một chút nhỉ?"

"Tăng tình thân lên như thế nào chứ?" Ngự Ngạo Thiên giả vờ không hiểu hỏi.

"Ngươi cũng biết, ngươi 32 tuổi, con gái của ta chỉ có 23 tuổi, ngươi còn có một đứa con gái, con gái của ta lại là một người độc thân. Ta cũng đâu có ghét bỏ ngươi đâu?"

"Dạ, dạ, đúng."

"Ha ha, vậy ngươi xem, có thể cân nhắc một chút không, đem con bé của ngươi gả cho ta, làm thê tử của ta thì sao?"

Một khi yêu cầu ác bá đã đưa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao cũng xụ xuống.

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao những thôn dân kia cố ý che giấu tuổi của mình rồi, cảm tình của bọn họ đã sớm biết mưu đồ gây rồi của tên ác bá này rồi?

Cầu khẩn nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên, ngàn vạn lần anh đừng bằng lòng nha! Tuyệt đối đừng bằng lòng mà!

Lúc cô đang yên lặng cầu khẩn, ai biết được rằng Ngự Ngạo Thiên lại sảng khoải trả lời: "Không thành vấn đề, đại nhân có thể coi trọng đứa con gái của con quả thực là vinh hành mà!"

"Ây da! Ây da! Tiểu tử, ngươi thực sự thông tình đạt lý, vậy sau này chúng ta lại càng thân thiết nhiều hơn rồi. Người đâu, thu xếp trước cho bọn họ chỗ ở tốt, sau đó mang tiểu tử này đi gặp con gái của ta một chút!"

"Dạ!" Vài tên thị vệ dẫn Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao rời khỏi phòng khách.

Trong suốt đường đi, mắt cô tối sầm lại, Ngự Ngạo Thiên đang trả thù đúng không? Hắn đang trả thù lại chuyện mình vừa mới xem màn kịch hay của hắn, bắn đứng hắn? Có phải vậy không? Tên khốn kiếp này!

Vài tên thị vệ dẫn bọn họ đi tới một gian thiên phòng, đợi bọn chúng ra khỏi cửa, Dao Dao tức giận quát: "Tại sao anh bằng lòng đem tôi gả cho tên lão đầu kia?!"

"Bảo bối, không phải em cũng bằng lòng anh đi cưới phụ nữ đã ly dị kia rồi sao?"