Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 413: Máy bay gặp nạn rồi

"Đùng, đùng” đèn trong cabin toàn bộ đều tắt.

Sau đó chính là những đợt dằn xóc dữ dội hơn, cùng với âm thanh đồ vật nào đó lung lay sắp đổ.

Không đúng, không đúng, nếu như gặp luồng khí xấu thì máy bay không thể lắc lư kịch liệt như vậy. Gặp nạn ư?

Khi suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Dao Dao, chỉ thấy cánh cửa cabin cách cô không xa đột nhiên nứt ra khe hở.

Đôi mắt trừng to, cô hốt hoảng mở dây an toàn trên người.

Nhanh lên! Nhanh lên chút coi!

Máy bay bay trên độ cao như vậy, nếu cánh cửa cabin hoàn toàn mở ra, cô nhất định sẽ bị luồng khí hút ra ngoài ngay lập tức.

Lỗ chân lông trên cơ thể dường như nổ tung, lòng Dao Dao như lửa đốt mở dây an toàn, nhưng càng căng thẳng lại càng không mở được.

“Đừng gấp, để anh.” Không biết từ khi nào, Ngự Ngạo Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.

Ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt người đàn ông, cô không thể tin tại thời điểm quan trọng này, tại sao biểu hiện của người đàn ông này lại có thể bình tĩnh như vậy?! Anh ta không sợ chết ư?!

Ngự Ngạo Thiên cúi đầu, nhanh chóng mở dây an toàn trên người Dao Dao.

“Không… không kịp rồi…” Đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn vào vết nứt trên cửa cabin, giây tiếp theo…

Cửa cabin mở ra hoàn toàn. Dao Dao thấy đồ vật trước mắt từng cái, từng cái bị cuốn đi.

“Ngự Ngạo Thiên! Anh mặc kệ tôi!!! Mau...”

Không chờ nói xong câu nói, Ngự Ngạo Thiên mỉm cười ngẩng đầu:

“Mở được rồi.” Anh lạnh lùng nhìn vào cửa cabin mở, không cần bất kỳ lời giải thích, giống như bồng một đứa trẻ mà ôm Dao Dao vào lòng, vội vã chạy về phía cabin sau của máy bay.

Luồng khí hút mãnh liệt khiến Ngự Ngạo Thiên khó bước đi. Anh cắn răng, dốc sức bước lên phía trước.

Dao Dao dùng sức cắn môi dưới của mình, như thể đích thân chứng kiến sự tàn phá khủng khϊếp, đồ vật trước mắt từng cái bị cuốn đi, từng cái tung bay trong bầu trời bao la, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Thật đáng sợ...

Nếu không phải đích thân trải qua, có lẽ không ai cảm thấy được sự đáng sợ của cái chết đang đến gần.

Cho dù là tự sát, cũng sẽ có điềm báo trước, nhưng trường hợp này giống như tai nạn không hề báo trước này, thật sự là quá đột ngột. Hy vọng biết bao đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Cuối cùng, Ngự Ngạo Thiên bồng Dao Dao chạy đến cabin phía sau.

Bartholomew đang trốn trong cabin phía sau nhìn thấy họ liền cảm thấy có lỗi cúi đầu:

“Xin lỗi, máy bay chúng ta gặp nạn rồi, khiến mọi người gặp không may, tôi vô cùng lấy làm tiếc.”

Ngự Ngạo Thiên không bận tâm đến lời xin lỗi của Bartholomew, vội vã buông Dao Dao trong lòng xuống, cúi xuống như dỗ một đứa trẻ, mỉm cười nói:

“Cửa cabin trước của máy bay mở rồi, chắc chắn nơi đó sẽ bị gãy, em đi trốn ở đuôi máy bay, càng phía sau càng tốt, biết không?”

Đối mặt với thời khắc này, người đàn ông này vẫn kiên nhẫn và bình tĩnh, cô thật sự chứng kiến

được khí thế dồi dào, làm chủ mọi tình huống của Ngự Ngạo Thiên.

Không nói một lời, không một phản ứng, Dao Dao quay đầu chạy về phía đuôi máy bay. Bởi vì cô không biết phải nói gì, cảm ơn ư?

Nên nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh... sự kiên nhẫn của anh, sự bình tĩnh của anh, khiến tôi không quá sợ hãi nữa.

Nhưng...

Nói cảm ơn với người đã gϊếŧ mẹ mình. Không cảm thấy rất kỳ lạ sao?

Do đó, cô thà lấy sự im lặng để trả lời mọi thứ.

“Ông Bartholomew, lúc này không cần phải nói những lời này. Trên máy bay có dù không?!” Ngự Ngạo Thiên giải quyết xong Dao Dao, với gấp gáp trao đổi với Bartholomew.

Bartholomew nhìn trợ lý kế bên cạnh:

“Dù đâu?”

“Ông Bartholomew, dù ở trong phòng điều khiển!”

“Két két...” Khi trợ lý vùa nói xong, khu vực họ đang đứng thực sự nghiêng về phía sau. Có thể thấy rằng chiếc máy bay đã bị gãy như lời dự đoán của Ngự Ngạo Thiên.

Dao Dao đang trốn dưới đuôi máy bay, ngồi xổm trong góc, cơ thể dựa vào tường sắt bất an cuộn tròn lại.

“A…” chỉ nghe thấy một tiếng la hét, trợ lý Bartholomew trượt qua người Dao Dao, cơ thể đâm mạnh vào đuôi máy bay, đầu trực tiếp đâm vào một tay cầm ở đuôi máy bay, máu tươi từ trên đỉnh đầu chảy xuống.

Mùi máu tanh nồng, cảnh tượng đáng sợ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày Dao Dao cuộn trào. Cô nghiêng đầu, cố gắng không nhìn vào cảnh tượng khủng khϊếp đó.

Giây tiếp theo, ông Bartholomew trượt qua cô và đè lên trên người trợ lý.

Sau đó, đồ vật bên trong máy bay lần lượt trượt về phía đuôi máy bay.

Sai rồi! Có lẽ, lựa chọn trốn ở đuôi máy bay là phán đoán tốt nhất. Nhưng... những thứ trong cabin đủ để đập chết bọn họ! Xem ra, là kiếp nạn khó tránh rồi?

Đột nhiên, một chiếc xe thực phẩm to xông tới tầm mắt Dao Dao, thấy xe thực phẩm ngày càng đến gần, đôi mắt của cô mở to hơn cả trăm lần.

Lúc này, một bóng dáng chặn đứng tầm nhìn của cô.

“Ngự… Ngạo Thiên?” Anh ta đang làm gì vậy?!

Không... đừng làm thế... đừng làm thế...

Đôi mắt lấp lánh nhìn vào gương mặt đẹp trai mang theo ý cười của Ngự Ngạo Thiên, cơ thể của cô bồn chồn rung lên.

“Bảo bối, chúng ta… sẽ không sao đâu, ít nhất tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.” Tiếng thì thầm mê người phát ra, Ngự Ngạo Thiên quỳ trước mặt cô, mỉm cười đem toàn bộ cơ thể của cô ôm chặt vào lòng.

Giây tiếp theo...

Cô rõ ràng cảm thấy cơ thể Ngự Ngạo Thiên đẩy cô một cái, tiếp đó là một tiếng rên nhẹ, và cả mùi máu tanh chảy trên đầu cô.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, Dao Dao cũng cảm nhận được, có lẽ là chiếc xe thực phẩm đáng lẽ sẽ đâm vào cô đã đâm mạnh vào người Ngự Ngạo Thiên.

Ha… “Anh từ đầu đã tính toán như vậy rồi đúng không?” Dao Dao được Ngự Ngạo Thiên ôm trong lòng chậm rãi nói.

“Cái… gì?” Ngự Ngạo Thiên khó nhọc hỏi.

Một dòng nước mắt không thể giải thích chầm chậm chảy xuống theo hai bên gò má của cô, ngẩng đầu lên, khóe miệng người đàn ông có vết máu tươi, khuôn mặt đẹp trai xanh xao không còn giọt máu.

“Anh sắp xếp cho tôi trốn ở đuôi máy bay, là định làm lá chắn sống của tôi sao?” Tiếng gầm nhẹ chất vấn vang lên.

Đuôi máy bay thực sự là khu vực an toàn nhất, nhưng những đồ vật trượt xuống lại là vết thương trí mạng, nhưng… có lá chắn sống thì không phải như vậy!

“Ngự Ngạo Thiên, anh có rõ lập trường của chúng ta không? Anh là hung thủ gϊếŧ chết mẹ tôi, anh là kẻ thù của tôi! Cho dù anh đối xử với tôi tốt hơn nữa, cũng không thể thay đổi sự thực là tôi hận anh!”

Cô có thể cho rằng người đàn ông này cứ lần này đến lần khác bảo vệ cô, chỉ để muốn nhìn thấy sự bất an của mình.

Cô có thể cho rằng người đàn ông này cứ nhiều lần trêu chọc cô, lần nào cũng nói những lời khiến người khác đỏ mặt, chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của mình.

Nhưng lúc này...

Người đàn ông này đang sử dụng mạng sống để bảo vệ cô, vậy thì... mục đích của anh ta là gì?

Không hiểu, thật không hiểu…