Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 377: Cùng nhau ăn cơm

“Thần Dật? Lâu rồi anh không điện thoại cho tôi.”

Ở phía bên kia của điện thoại, có một giọng nói rất thân thuộc với Dao Dao. Là Ngự Ngạo Thiên...

Tại sao Phong Thần Dật lại điện thoại cho Ngự Ngạo Thiên, hơn nữa còn hỏi trước chứ?

“Ừ, đây không phải là “cuộc sống” vợ chồng lặp lại gần đây sao, vẫn quên liên lạc với chủ tịch Ngự. A, được rồi, về mặt này tôi cũng không tệ lắm, không cần anh quan tâm.”

Sau khi Ngự Ngao Thiên nghe xong những lời này ở bên kia, vẻ mặt bỗng trầm xuống nhưng giọng vẫn tỏ ra bình thường: “Vậy là được rồi, vậy là được rồi. Anh nên biết, tôi không muốn Dao Dao nhà tôi phải buồn phiền.”

“Yên tâm đi, chủ tịch Ngự, cô ấy là vợ tôi, tại sao lại có thể để cô ấy cô đơn được chứ. Thế thôi, tôi cúp máy trước.” Trong nháy mắt Phong Thần Dật cúp điện thoại, các biểu hiện trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất.

Dao Dao ngồi ở kế bên người lái dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn: “Thần Dật, anh...”

“Sao vậy?” Phong Thần Dật cười lạnh lùng, thần sắc trên khuôn mặt khiến người khác khó hiểu.

Chuyện gì vậy? Chuyện này là thế nào? Tại sao hôm nay Phong Thần Dật lại như người xa lạ vậy? “Anh phái người... theo dõi em?”

“Em không chịu nói thật với anh đó sao?”

“Đó là bởi vì em sợ anh lo lắng, nên mới không nói với anh. Em thật không ngờ, anh điện thoại cho Ngự Ngạo Thiên, anh chưa từng nghĩ, lúc Ngự Ngạo Thiên nói những lời đó, trong tim em cảm giác như thế nào không?”

Vẫn là câu nói đó, hai người đàn ông này lại xảy ra chiến tranh, xui xẻo nhất chính là Dao Dao. Dường như cô không có lý do gì để tức giận bất cứ ai, bởi vì cô là lý do để bắt đầu chiến tranh.

Phong Thần Dật bỗng nhiên im lặng, lát sau, hắn mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Không phải chứ, Phong Thần Dật trước đây sẽ không có bộ dạng như vậy.

Cô tức giận, hắn sẽ càng tức giận hơn. Cho đến khi hai người cãi nhau ầm ĩ cho đến khi cười để kết thúc.

Nhưng bây giờ, cô cảm nhận được rõ ràng Phong Thần Dật đang kiềm chế sự tức giận, tại sao lại không bộc phát ra ngoài? Hắn như vậy, cô rất sợ...

“Ừ. Vậy anh điện cho ba đi, em sợ ba sẽ rất tức giận.”

“Được. Em nghĩ muốn đi ăn nơi nào đi.”

“Dạ...” Bầu không khí trong nháy mắt trở nên êm dịu, có thể Dao Dao biết, đây chỉ là hiện tượng bề ngoài mà thôi. Hy vọng say này, Phong Thần Dật sẽ trở về dáng vẻ trước kia đi...

Chiếc xe đang chầm chậm đậu ở cửa của một nhà hàng Nhật cao cấp.

“Ồ, bộ dạng này của em xem ra em chưa từng tới đây phải không.”

Dao Dao rất lâu rồi mới nghĩ đến ăn uống. Nghe giọng hơi châm chọc của Phong Thần Dật, cô nhíu mày lại: “Anh không thích sao? Em nhớ lúc anh ở Nhật Bản ăn đồ ăn cũng không phải là quá kén mà?”

“Người mà say sưa ăn không phải là em sao?” Phong Thần Dật quả thật không có cách nào quên được lần đầu tiên đem Lạc Dao Dao đi Nhật Bản để xử lý việc, Dao Dao quét sạch đồ ăn, từ lúc đó hắn biết được, sức ăn của tiểu nha đầu này có thể ngang với sức ăn của 2 người đàn ông trưởng thành!

“Xuống xe đi.” Hắn kéo tay Dao Dao chậm rãi bước vào nhà hàng Nhật này.

Nhân viên phục vụ bên trong nhiệt tình nghênh đón: “Phong tiên sinh, bà Phong, mời vào trong.”

Đi tới căn phòng kiểu Nhật, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau.

Nhân viên phục vụ vẫn nở nụ cười nhìn Dao Dao, khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Phong tiên sinh, bà Phong thật là xinh đẹp.”

“Ha ha.” Phong Thần Dật cười nho nhã, đóng menu lại: “Lấy những thứ này đi.”

“Vâng ạ. Phong tiên sinh, bà Phong xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ rời đi, đóng cửa lại.

Dao Dao lúc này mới hỏi những điều mình đang thắc mắc: “Cô ấy làm sao biết em là vợ của anh chứ?” Cuộc hôn nhân đầu tiên của bọn họ rất cao nhưng lần thứ hai rõ ràng là thấp hơn, vậy những người này tại sao lại nhận ra cô chứ?

“Em bị ngốc sao? Không lâu trước đó đã truyền ra tin anh kết hôn, ngày hôm nay anh nắm tay một cô gái tới ăn cơm, người bình thường cũng đều biết em là ai?”

“À... cũng đúng ha.”

“Ồ.” nhìn bộ dạng của Dao Dao như vừa ngủ dậy, vẻ mặt Phong Thần Dật lắc đầu chê, cô vợ này của hắn, lúc thông minh thì không ai sánh bằng, lúc ngốc nghếch thì sẽ như người mất trí.

“Mọi người có nhìn thấy vợ của Phong Thần Dật không? Dung mạo thật xinh đẹp đó. Quả thực giống như búp bê pha lê.” Nhân viên phục vụ ở đại sảnh nói chuyện với đồng nghiệp của mình.

“Thấy rồi. Quả thực rất xinh đẹp, bằng không người có xuất thân bình thường như vậy làm sao có thể gả vào nhà giàu có chứ.”

“Điều này quả thật đúng đó. Ây da, Phong tiên sinh trẻ tuổi như vậy, tại sao lại kết hôn sớm như vậy chứ?”

“Mọi người không nhìn thấy tin tức trên báo sao, vợ hắn là bạn học cấp ba, hai người quen nhau sáu năm, kết hôn là rất bình thường mà.”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Có khách!” Lúc này, quản lý chỉ về phía cửa chính.

Mấy người nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới nghênh tiếp nhưng nhìn lên, mấy người đó lập tức mở to hai mắt nhìn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong ánh mắt hàm chứa nụ cười kỳ lạ. “Quản lý Ngự, Hàn tổng, hoan nghênh hai người tới.”

Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên đi trước Hàn Ly Thương bước nhanh vào theo sau.

Vài người nhân viên dẫn đường không biết làm sao: “Làm sao đây? Sắp xếp phòng nào đây?”

“Không phải còn một phòng trống sao? Sắp xếp vào đó là được rồi?”

“Anh bị ngốc à, không xem tin tức à, không lâu trước đây trên tin tức vẫn đưa tin vợ của Phong nhị thiếu gia là tình nhân của quản lý Ngự, anh đem họ vào phòng bên cạnh, không sợ sẽ xảy ra chiến tranh sao?”

“... Không phải nói, vợ của Phong nhị thiếu gia là bạn học cấp ba sao? Sao bây giờ lại là tình nhân của quản lý Ngự rồi? Vậy lần này phải làm sao bây giờ?”

“Tôi không biết.” Hai người nhân viên phục vụ thì thầm với nhau, cũng chỉ có cách đưa Ngự Ngạo Thiên và Hàn Ly Thương đi về phía phòng bên cạnh của Phong Thần Dật.

Quả thực, nếu đây là nhà hàng bình thường, việc sắp xếp phòng theo phong cách Nhật sẽ được nối liền với nhau, chỉ có một tấm cửa chắn, hai người có thể mở cửa nói chuyện theo phong cách Nhật, tính riêng tư vô cùng kém!

“Mời.”

Ngự Ngạo Thiên và Hàn Ly Thương bước vào, ăn một chút thức ăn đơn giản, những nhân viên phục vụ đó liền lui xuống.

“Ngạo Thiên...”

“Ha ha ha... Khi còn đi học cả ngày chỉ thể hiện ra khuôn mặt nghiêm nghị, không cảm thấy mệt sao?”

Hàn Ly Thương vừa định mở miệng nói, liền bị Ngự Ngạo Thiên chặn hong. Phòng bên cạnh rõ ràng truyền tới giọng cười của Dao Dao, cùng với âm thanh giọng nói.

Hàn Ly Thương nhíu mày: “Đổi quán khác đi!”

“Không cần.” Ngự Ngạo Thiên khoát tay áo vẻ mặt không đổi, ngồi im lặng không nói một lời. Hàn Ly Thương cũng rơi vào trầm lăng.

Nhưng mà, bởi vì bọn họ họ yên tĩnh, tiếng trò chuyện sát vách tường lộ ra vẻ dị thường đến chói tai.

Có thể nói, Ngự Ngạo Thiên và Hàn Ly Thương hai người vừa nghe Dao Dao và Phong Thần Dật nói chuyện vừa ăn cơm.

Đúng lúc này...

Một tiếng “két”, cánh cửa kiểu Nhật được đẩy ra.

“Lên cho ta!” Bảy, tám tên cầm dao trong tay, người đàn ông mặc áo đen hung hăng xông vào bên trong phòng Ngự Ngạo Thiên...