“Này, sắp tới trường học của chúng ta sẽ tổ chức lễ hội khiêu vũ mùa đông, lúc ấy cậu tham gia cùng tớ nhé!” Cũng không biết Cung Tiểu Mạn lại từ đâu mà có được tin tức này, cô ta hiện giờ đã trở thành mật thám bên cạnh Dao Dao rồi.
“Thôi bỏ đi, Tiểu Mạn, cậu cũng biết vụ lần trước vừa mới lắng xuống mà, lúc này mà tớ tham gia hoạt động công chúng như vũ hội này thì không hay cho lắm.” Đúng như Dao Dao suy nghĩ, lời đồn sẽ theo thời gian mà biến mất, sau khi Ngự Ngạo Thiên kết thúc tranh cử, cô quay lại trường học, mọi người dường như đã dần quên đi chuyện tờ rơi làm náo loạn cả trường lần trước.
Cùng với sự biến mất của tin đồn, thì Thương Vân Nhân... cũng không thấy xuất hiện, chuyện này cô cũng đoán ra được vài phần nguyên nhân rồi.
“Lúc này tham gia các hoạt động công chúng như vậy thì cậu mới có thể chứng minh được sự trong sạch của mình, cậu nghĩ xem, cậu biến mất lâu như vậy cũng không lộ diện, tuy rằng mọi người đã không còn nhắc tới chuyện đó nhưng cậu bỗng nhiên quay lại trường học, ít nhiều cũng sẽ có người nhắc lại chuyện này. Chi bằng cậu mạnh dạn xuất hiện thật vui vẻ, để cho những kẻ nhiều lời kia ngậm miệng lại, như vậy không tốt hơn sao.”
“Tiểu Mạn! Tớ phục cậu rồi đó, cậu không thấy cái cớ cậu đưa ra... gượng ép quá hay sao?”
“Hì hì, hì hì, vậy cậu có đi hay không?”
“Đi! Đi! Được rồi chứ?”
“Hi hi”.
“Đi đâu đó?” Lúc này, Long Kỳ cũng có mặt trong lớp học ngồi bên cạnh Dao Dao.
Kể từ khi được Ngự Ngạo Thiên sắp xếp đến trường với tư cách là sinh viên trao đổi thì hắn không quay lại công ty nữa, dường như công việc chính của hắn chính là làm một sinh viên.
“Anh có tham gia lễ hội khiêu vũ mùa đông của trường chúng ta không, Long Kỳ?”
“Ngực phẳng đi, tôi cũng đi.”
“Anh bây giờ là tùy tùng của Dao Dao hay sao vậy? Cô ấy đi đâu, anh đi đấy?” Cung Tiểu Mạn nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ.
Long Kỳ không để bụng, nhìn lại với ánh mắt kiêu ngạo: “Thế nào là tùy tùng? Tôi được Ngạo Thiên đặc biệt đưa đến để đề phòng xảy ra chuyện ngực phẳng nɠɵạı ŧìиɧ đó.”
“Thôi đi, Dao Dao nɠɵạı ŧìиɧ ư? Tôi thấy Ngự tổng không phải lo xa quá rồi đó chứ?”
“Cái đó tôi làm sao biết được, dù sao thì cái tên “động vật ăn thịt” Ngạo Thiên này trong khoảng thời gian ở trong cục chính trị đã không “nhịn” nổi nữa rồi.”
Ha! Như vậy chẳng tốt hơn sao? Nếu như Dao Dao có chứng cớ xác thực chứng minh Ngự Ngạo Thiên có người con gái khác, vậy thì mối quan hệ giữa bọn họ chẳng phải sẽ chấm dứt hay sao? “Này, Long Kỳ, thật mệt mỏi, nếu như anh phát hiện Ngạo Thiên có người khác, nhất định phải báo ngay với tôi đó nhé, được không?”
Long Kỳ nhìn Dao Dao từ trên xuống dưới, nói: “Cậu có bị ngốc không đó? Ngạo Thiên là anh em của tôi, sao tôi phải bán đứng cậu ấy?”
“...” Biết ngay là sẽ như vậy mà! Cũng xem như cô được nhìn rõ những người anh em này của Ngự Ngạo Thiên, ai nấy đều nghĩa khí như vậy, muốn moi thông tin từ họ xem ra là phí công vô ích rồi!
“Reng, reng, reng...” Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Dao Dao nhìn lên màn hình điện thoại là số lạ? “Tớ ra ngoài nghe điện thoại trước.”
“Ừm.” Cung Tiểu Mạn nhìn theo bước chân Dao Dao rời đi, chỉ còn lại cô và Long Kỳ, hai người cùng nhau nói chuyện trời dưới biển.
Nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ lên lớp, vậy mà Dao Dao vẫn chưa quay lại.
Cung Tiểu Mạn và Long Kỳ đưa mắt nhìn nhau: “Cô ấy đi đâu nghe điện thoại vậy? Đi, Long Kỳ, cùng tôi đi tìm cô ấy.”
Hai người họ cùng nhau bước ra khỏi lớp học.
Ở một góc khuất, Dao Dao ngồi đó quay lưng lại phía họ.
Hai người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đã xảy ra. “Cậu đang làm gì vậy? Nhận điện thoại xong cũng không lại lớp học, cậu đau bụng sao?”
Khi hai người họ bước tới bên cạnh Dao Dao, mới phát hiện... cô đang ôm gối khóc thút thít.
“Dao Dao? Đã xảy ra chuyện gì?” Cung Tiểu Mạn gấp gáp cúi người ôm lấy bả vai của cô hỏi.
Cô vẫn chỉ khóc, khóc tới mức không nói nên lời: “Mẹ, mẹ, mẹ tớ... đã... đã đi rồi...”
Lời cô nói giống như có tảng đá lớn đang đè xuống, Cung Tiểu Mạn vẻ mặt thờ thẫn không biết nói gì.
Long Kỳ đứng bên vẻ mặt bỗng trở nên u ám, mắt dưng dưng như đã sớm biết điều này sẽ tới.
Hắn nắm chặt bàn tay lẳng lặng rời đi, tới nơi không có người, hắn dơ cú đấm đấm mạnh lên tường: “Xin lỗi... Dao Dao...”
Tới giờ phút này, hắn vẫn không biết lời nói dối hắn đưa ra rốt cuộc là giúp đỡ Dao Dao hay là đã hại cô ấy. Nếu như dựa vào sự thông minh của cô ấy, có lẽ... có lẽ ngày này đã không đến, không phải sao?
Tạm thời thi thể của mẹ Lạc vẫn còn ở nhà tang lễ, cảnh sát đã tìm thấy thi thể của bà bên bờ biển, tim bị trúng đạn, một đòn chí mạng, hơn nữa, của cải trên người cũng biến mất, phía cảnh sát hiện nghi ngờ động cơ của vụ án là gϊếŧ người cướp của.
“Dao Dao, tớ đưa cậu đi ăn chút gì nhé.” Ở cửa nhà tang lễ, Cung Tiểu Mạn nhìn Dao Dao sắc mặt trắng bệch, đau lòng khó tả.
Ban nãy, khi đến nhận thi thể, cô rõ ràng nhận ra Dao Dao đã giấu nước mắt vào trong, có lẽ cô ấy không muốn khiến vong linh mẹ mình trên trời nhìn thấy cô đau khổ.
“Tiểu Mạn, cậu đi một mình đi. Tớ muốn... về nhà... nghỉ ngơi một lát, được chứ?” Đôi mắt to vốn ngấn nước của cô giờ đây trở nên hốc hác, thậm chí nhìn có chút đáng sợ.
Cung Tiểu Mạn mím môi: “Vậy... để tớ đi cùng cậu. Được rồi! Cậu về nhà đi.”
“Ừm. Hôm nay cảm ơn cậu nhé, Tiểu Mạn.” Dao Dao cố tỏ ra mạnh mẽ mỉm cười.
Thấy vậy, Cung Tiểu Mạn càng đau lòng hơn, cô nhíu nhíu mày, nói: “Tớ đi đây, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tớ nhé.”
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Tiểu Mạn đi khỏi, nụ cười miễn cưỡng trên môi cũng dần biến mất.
“Mẹ không còn nữa, mẹ đã đi rồi, ông nội phải làm sao đây? Liệu mình có nên nói tin này cho ông biết? Nói dối mẹ bị ốm, giấu được một ngày nhưng không giấu được một tháng. Lúc này, ông đã lớn tuổi nếu như biết được tin này liệu có thể đứng vững được hay không?”
Cô không muốn vừa mất đi mẹ lại mất đi ông nội.
“Hờ...” Cô thở dài nặng nề, vẫy chiếc taxi bên đường, trở về ngôi nhà lạnh lẽo ấy.
“Bảo bối, để mẹ xem kẹp tóc có đẹp không nào?”
“Đẹp ạ, cảm ơn mẹ.” Cô hồi tưởng lại toàn bộ ký ức khi cô sáu tuổi, tất cả như vừa xảy ra, mẹ lần đầu tặng quà cho cô, đó là chiếc kẹp tóc xinh xắn mà đến nay cô vẫn còn cất giữ.
“Dao Dao, đi học rồi nhớ học cho tốt, con biết chưa? Đến lúc đó mẹ sẽ thưởng cho con một quả táo lớn!”
“Dạ, mẹ, Dao Dao muốn ăn táo, vì vậy con nhất định sẽ cố gắng!” Năm cô lên bảy tuổi, kết quả học tập đứng đầu toàn trường và được mẹ thưởng một quả táo lớn nhưng cô ngốc ngếch giữ quả táo tới khi bị hỏng cũng không nỡ ăn, còn nói với mẹ rằng quả táo bị chết rồi! Mẹ cô nhẹ nhàng giải thích, quả táo không phải bị chết mà là đã đi tới một thế giới khác để tiếp tục một cuộc sống mới.