Dần dần bàn tay to lớn trắng muốt của hắn lướt qua chiếc bụng nhỏ của cô và đi xuống.
“Đừng!” Cảm giác có nguy cơ ập đến, cô vội vàng khép chặt hai chân.
Nhưng gã đàn ồng vẫn theo khe hở, nhanh nhẹn cởi miếng vải vướng víu đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ mềm mại êm ái của người phụ nữ. Lên xuống lên xuống với sự cám dỗ trêu chọc.
“Xin, xin anh đấy. Dừng tay đi…” Dao Dao lộ rõ nét mặt van xin, họ đã không có động thái thân mật như này trong một khoảng thời gian, trong thời gian này cô sống rất thoải mái, không có một áp lực, hôm nay cô lại phải một lần nữa cảm nhận được cảm giác nghẹt thở kì lạ đó, cô luôn cảm thấy kỳ lạ trong trái tim mình.
“Muốn anh dừng tay?” Ngự Ngạo Thiên ngẩng đầu lên cười gian giảo.
Thấy hy vọng đến, cô vội vàng gật đầu.
“Cũng được, còn nhớ hai năm trước em đã cầu xin anh thế nào không?”
Hai năm trước? Cầu xin hắn thế nào? Cũng chả phải vẫn giống hiện tại sao?
“Bảo bối, nếu em nói đúng, thì anh sẽ để em mặc quần áo.”
Nói đúng...?
Hai năm trước cô đã cầu xin hắn thế nào? Ngự đại ca? Không! Không đúng, hình như không phải gọi hắn như vậy, vậy thì xưng hô với hắn thế nào nhỉ?
Dao Dao cố hết sức nhớ lại, tâm trí hình như có chút ấn tượng, cô cắn môi dưới thẹn thùng: “Hai… hai năm trước em, em mới mười bảy tuổi mà thôi! Nhưng nhưng giờ em đã mười chín tuổi rồi.” Nhớ ra hai năm trước đã xưng hô với hắn, cô cảm thấy một cảm giác nóng bỏng trên má.
“Bảo bối nhưng em đừng quên, anh cũng đã lớn thêm hai tuổi.”
Đúng vậy! Cô mười chín tuổi, Ngự Ngạo Thiên cũng đã hai mười tám tuổi rồi, họ dường như vẫn có khoảng cách về tuổi tác như vậy. Nghĩ đến đây, cô ngượng ngùng chúm chím miệng lẩm bẩm: “Đại… đại ca ca, xin anh tha cho em.”
Chết tiệt!
Hai năm trước hắn đã cảm thấy cách xưng hô này ngọt ngào đến chết người, giờ đây cô ăn mặc thế này gọi hắn như vậy, quả thực khiến cảm giác phạm tội của hắn lại trào dâng.
“Em có thể mặc quần áo rồi chứ?”
“Tùy thôi. Ngự Ngạo Thiên cố gắng kiềm chế cảm giác căng chặt từ bụng dưới lan đến.
Dao Dao ngồi dậy, vội vàng mặc lại cái áo bơi trẻ con đó.
Nhưng vào lúc này, Ngự Ngạo Thiên từ từ di chuyển xuống.
Khi cô vừa mặc xong áo tắm, chỉ cảm giác bộ đồ tắm phía dưới đã bị người ta gạt xuống một bên.
“Anh làm gì vậy?” Đôi mắt Dao Dao mở to lo lắng.
Ngự Ngạo Thiên mỉm cười nham hiểm, từ từ cúi đầu xuống...
“A a…” Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh ập tới, hoàn toàn khác so với cảm giác run rẩy vừa rồi, có vẻ như có thứ gì đó đang dâng lên trong cơ thể, phía dưới lan đến một cảm giác tê dại mạnh mẽ.
“Ngự, Ngự Ngạo Thiên, anh... anh nói... không giữ lời. Không, đừng... xin anh, đừng chạm chỗ đó!” Cô dùng sức đẩy đầu hắn, trên mặt bao phủ vẻ luống cuống hốt hoảng.
Cảm giác của cơ thể không có cách nào lừa dối được, cô rất sợ rằng lát nữa cô lại xuất hiện cảm giác mất kiểm soát đó.
“Bảo bối, mới có một chút này mà phía dưới em đã ướt hết rồi. Thật là hút thế nào cũng không hết được, vậy phải làm sao đây?” Ngự Ngạo Thiên ra vẻ thở dài một tiếng khó khăn, đầu lưỡi lướt đến khe hở mê người đó, một ngón tay từ từ thâm nhập vào sâu bên trong: “Nào, để anh kiểm tra, kiểm tra xem bên trong có phải cũng ướt như vậy không!”
“A a... đừng, sâu quá, đừng chuyển động ngón tay nữa. Đừng!” Cô sắp phát điên rồi. Cơ thể nhạy cảm đó sao có thể chống đỡ được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của gã đàn ông xấu xa này?
“Bảo bối, nào, tiếp tục gọi anh đi.”
“Đừng!” Cô sẽ không làm theo ý của người đàn ông này đâu.
“Đừng?” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười u ám dễ sợ, ngón tay thâm nhập vào sâu bên trong dùng sức khuấy động một chút.
“Ê a! Hư hư... Anh… Đại… đại ca.” Dao Dao ngây thơ cho rằng sự thỏa hiệp của mình có thể khiến cho Ngự Ngạo Thiên dừng tay.
Đâu biết, điều này căn bản chính là chơi đùa với lửa ắt tự thiêu mà thôi. Giờ đây, người đàn ông này sớm đã chìm đắm trong thứ cảm giác tội lỗi vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Con ngươi sâu thẳm đảo qua chiếc áo tắm cô vừa mặc, hình ảnh dụ dỗ phạm tội khi nãy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn.
Quả nhiên, cô mặc chiếc áo bơi trẻ con trên người, gọi từng câu từng câu đại ca ca, cùng với việc hắn đang làm, càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ đàn ông của hắn. “Bảo bối, gọi anh làm gì?” Nói xong, hắn lại một lần nữa khuấy động ngón tay.
“Ư.” Dao Dao mím chặt môi mới không phát ra âm thanh đáng xấu hổ đó. “Đại, đại ca ca, anh, anh, tha cho em, được không?”
“Muốn anh tha em thế nào? Bảo bối, em không nói rõ một chút, anh không biết nên làm thế nào đâu.”
Đồ xấu xa này đang giả vờ ngốc sao? Hắn thực không biết mình đang nói gì? Dao Dao nghi ngờ suy nghĩ một lát, lẩm bẩm: “Lấy tay anh, ngón tay ra... ra ngoài.”
“Ồ.” Ngự Ngạo Thiên đưa nốt cánh tay còn lại lên, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay.
Dao Dao thấy vậy thật sự muốn khóc: “Anh! Anh là đồ tồi!”
“Bảo bối là do em không nói rõ.” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười, chầm chậm nói: “Em nên nói, đại ca ca, van xin anh, lấy ngón tay để trong người em ra.”
Câu nói đó nghe thật gợi... gợϊ ɖụ©! Cô không thể nói được, không thể nói được.
“Không nói?” Thấy Dao Dao có ý dềnh dàng không nói, con ngươi sâu hoắm của Ngự Ngạo Thiên lóe lên, cơ thể sát giữa hai chân cô đè xuống, đầu lưỡi lướt qua hoa hạch đang run rẩy đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“A a…” Dòng điện mạnh mẽ chạy xuyên qua phần thân dưới, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức bám lấy khăn trải giường.
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc, đầu ngón tay tội lỗi đó lại nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
“Đừng! Đừng như thế!” Dao Dao lắc đầu điên cuồng: “Em nói, em nói…” Từng bước rơi vào cái bẫy được ác quỷ đào sẵn. “Đại, đại ca ca, cầu xin anh, lấy anh... đút vào em... em... em... trong người em... ngón tay, lấy ra...
Cũng không biết là do sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của ngôn ngữ dơ bẩn này, hay là kỹ năng thành thạo của người đàn ông. Không đợi Dao Dao nói hết câu, cô chỉ cảm thấy bụng dưới căng lại, một luồng nhiệt nóng phun trào mạnh mẽ: “A...” Cả người bồng bềnh trong mây, cơ thể nặng nề đổ xuống **.
“Bảo bối, phản ứng của em hôm nay thật là mạnh mẽ, xem xem, em làm bẩn hết khăn trải giường rồi nè.” Ngự Ngạo Thiên ngồi dậy nhìn Dao Dao thở hổn hển cười đắc ý.
“Anh, anh là đồ tồi!” Cô vừa giận vừa xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam chịu.
Mỗi lần đều bị hắn làm cho thảm hại như vậy, mỗi lần đều bị hắn làm cho không có lỗ nào mà chui xuống. Cô thật sự sắp không chịu nổi cảm giác vừa nhục nhã lại khiến con người ta quên đi tất cả này.
“Nhóc con, nếu em còn tiếp tục mắng anh thì sẽ không dừng lại ở đó đâu!”
Ơ... cô lo lắng ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn vào thân dưới của người đàn ông. Chiếc quần tắm đó rõ ràng đang nhô lên. Là dấu hiệu du͙© vọиɠ của đàn ông. Có vẻ như đã rất lâu rồi, cô không bị hắn ép buộc phải thay thế làm gì.
Đây có phải là hắn đã nhường một bước không?
Đối với đàn ông, Dao Dao thật sự không hiểu lắm, cũng không biết nhu cầu của đàn ông đối với thứ đó mạnh mẽ ra sao. Nhưng, sự phản bội của Phong Thần Dật, việc thay đổi phụ nữ xoành xoạch của Ngự Ngạo Thiên, không còn nghi ngờ chứng minh sự khát vọng của đàn ông đối với thứ đó.
Là phải Ngự Ngạo Thiên bây giờ phải không?
Quên nó đi, kỳ thực cô nên thầm vui mừng mới đúng, vì họ không có mỗi quan hệ thực sự cho đến giờ. Thực sự không nên chọc giận người đàn ông này, lỡ một ngày nào đó tâm trạng hắn không vui, thì cô sẽ vô cùng đen đủi.