“Quần áo?” Ngự Ngạo Thiên cúi đầu nhìn tay áo bộ âu phục của mình, mới phát hiện lúc ôm lấy cô, tay áo hắn cũng dính máu của cô. “Mẹ kiếp!” Hắn chán ghét cởϊ áσ khoác âu phục của mình ra ném lên bàn làm việc.
Dao Dao nhìn vậy liền lập tức tức giận: “Anh nổi giận cho ai xem hả? Em đã bảo đừng ôm em mà là anh cứ ôm em đấy chứ!”
Theo ý cô vậy hắn quan tâm cô là sai sao? “Được, được!” Ngự Ngạo Thiên cười âm trầm, dựng thẳng ngón cái với cô sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Này! Rốt cuộc anh có mua cho em không vậy?”
Bước chân đang đi về phía trước dừng lại, gân xanh trên trán hắn “thình thịch” nổi lên, gần như là nghiến răng nói: “Mua!”
Vừa mới mở cửa muốn đi, ai biết phía sau lại truyền đến tiếng của Dao Dao: “Lần này phải mua loại băng vệ sinh khô đấy nhé.”
“...” Hiện tại hắn đang nghĩ làm thế nào để bóp chết con nhóc này nhỉ?
Quay đầu lại trừng cô một cái, sau đó Ngự Ngạo Thiên mang khuôn mặt đen như than đóng sập cửa rời đi.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy mình chật vật như vậy, quan tâm con nhóc chết tiệt kia, kết quả bị nó chỉ trích đủ kiểu? Càng đáng giận hơn là cuối cùng...
Hắn còn phải đi mua... băng vệ sinh cho con nhóc như nô ɭệ!
“Hì hì... mới vừa rồi xem như là áp bức Ngự Ngạo Thiên phải không nhỉ? Thoải mái thật đấy!” Dao Dao thay quần từ phòng vệ sinh đi ra, nghĩ tới vẻ mặt muốn phát điên của Ngự Ngạo Thiên vừa rồi ở phòng họp liền cảm thấy buồn cười, xem ra đàn ông cao cao tại thượng cỡ nào cũng sẽ có lúc phát điên nha. “Chơi vui thật. Ôi...” Chỉ lo dương dương tự đắc, cô hồn nhiên quên mất chuyện mình đau bụng kinh.
Rửa tay xong, cô chật vật ôm bụng ra khỏi phòng vệ sinh. Nhưng vừa mở cửa ra...
“Dao Dao. Nội dung bản báo cáo vừa rồi của cô tuyệt thật đấy.”
“Đúng thế, một... hai... ba, bốn điểm tôi phục cô sát đất luôn. Sau này có cơ hội cô chỉ bảo cho tôi nhé, chỉ bảo phương diện pháp luật ấy.” Hai đồng nghiệp bộ tư pháp đứng ngay cửa phòng rửa tay.
Dao Dao lờ mờ nhớ lại, hai đồng nghiệp này một người họ Vinh là luật sư cấp trung cấp quốc gia, người kia là luật sư cao cấp, rõ ràng cô đã nói với bọn họ mình chỉ là luật sư sơ cấp thôi, thế nào bây giờ họ lại muốn mình chỉ bảo chứ?
Nguyên nhân là vì... Ngự Ngạo Thiên sao?
Dù Dao Dao không thích cảm giác này nhưng dường như biện pháp duy nhất để chứng minh cô và Long Diệp trong sạch chỉ có Ngự Ngạo Thiên thôi, huống hồ đối với phương diện pháp luật cô rất tự tin, dù những người này nịnh bợ cô là vì Ngự Ngạo Thiên nhưng cô cũng không ngại. “Mọi người khách sáo rồi, về sau có gì không biết, tôi còn phải nhờ mọi người chỉ bảo cho đấy.”
“Đã nói vậy. Về sau hai chúng tôi phải nhờ cô chiếu cố rồi.” Hai người một trái một phải quấn lấy Dao Dao ra khỏi phòng vệ sinh.
Có cảm giác trở mặt thành thái độ nhiệt tình của bọn họ giống như hậu cung cổ đại vậy, cảm thấy phi tử này không được sủng ái thì bọn họ ra sức giẫm đạp; cảm thấy phi tử này được sủng ái thì nhanh chóng vuốt mông ngựa. A, thật ra hiện nay hiện tượng này cũng chẳng lạ lùng gì đúng không? Nếu không tại sao lại có nhiều người theo đuổi khát vọng được vây quanh cao cao tại thượng này chứ?
“Tiểu Lạc, Ngự tổng nói nếu cô có thời gian thì tới phòng làm việc của ngài ấy.” Đang định trở về phòng làm việc thì quản lý Dư đi tới.
Cô sửng sốt, không phải mới báo cáo mọi chuyện sao, hắn gọi cô tới phòng làm việc làm gì? Chẳng lẽ... Hắn vì chuyện vừa nãy mà trả thù mình? “Tôi... tôi biết rồi quản lý Dư, cảm ơn cô.”
Dù sợ nhưng cô vẫn can đảm liều lĩnh đi tới phòng làm việc của Ngự Ngạo Thiên, bởi vì với tính cách của người đàn ông này nếu như cô muốn chạy trốn chỉ sợ hậu quả càng nghiêm trọng hơn.
“Tìm em có chuyện gì vậy?” Đứng ở cửa phòng làm việc cô tò mò hỏi.
Ngự Ngạo Thiên quan sát quần áo mới của cô từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vài túi xách trên sofa bên cạnh: “Lát nữa mang mấy cái này theo.”
Prada, Chanel, Burberry... Toàn bộ đều là hàng hiệu quốc tế. Cô giật mình nuốt nước bọt: “Anh mới đi mua à?”
“Anh bảo Tuyết Đồng đi mua.” Hắn có thể đi mua băng vệ sinh cho cô đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy rồi, còn muốn đi mua quần áo nữ? Vậy thật không phải Ngự Ngạo Thiên hắn rồi.
“À. Có điều, em không muốn quần áo này.”
“Quần áo này đều là đồ chuyên ngành, xem như là trang phục công ty đưa em, không cần mặc quần áo của Tuyết Đồng nữa.”
Uầy, cũng đúng. Hiện tại cô thật chưa thích hợp để mặt đồ chuyên ngành. “Vậy cảm ơn nhiều.” Vừa muốn lấy đồ rời đi, Ngự Ngạo Thiên đã mở miệng lần thứ hai.
“Mấy ngày nữa anh đi Nhật. Đã phân phó Long Diệp trợ giúp em trong toàn bộ quá trình rồi, em nhớ kỹ! Khoảng thời gian anh không ở đây, nếu em có bất kỳ hành động nào, phải! Báo cho Long Diệp biết, hiểu không?”
Giọng điệu của Ngự Ngạo Thiên không cho phép người khác từ chối, nhìn vẻ mặt âm trầm nghiêm túc của hắn, cô mơ hồ cảm thấy... Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, dường như cô rất nguy hiểm vậy? “À, biết rồi.”
“Còn nữa...”
“Gì cơ?” Dao Dao tò mò nháy mắt một cái.
Ngự Ngạo Thiên im lặng trong chốc lát, đôi mắt sâu không thấy đáy lóe lên, lạnh lùng nói: “Chuyện bên Phong thị để anh xử lý, em không cần quan tâm!”
Thật ra dựa vào quy trình mà nói, hễ là có quan hệ với chuyện tranh cử lần này của Ngự Ngạo Thiên thì đều là cô tự mình xử lý. Mà bây giờ, Ngự Ngạo Thiên lại đặc biệt tự mình xử lý chuyện của Phong thị, có thể thấy...
“Ừ, em hiểu rồi.” Ra khỏi phòng làm việc của Ngự Ngạo Thiên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô dần dần bị phủ một tầng u ám.
Hai năm sau gặp lại Phong Thần Dật, dường như tình cảm giữa bọn họ vẫn luôn dây dưa không giải quyết được, cô rất rõ dù có trốn tránh phần tình cảm khắc cốt ghi tâm kia thì cô vẫn có tình cảm với hắn. Nhưng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào cô dần muốn cắt đứt đoạn tình cảm kia với Phong Thần Dật.
Giờ phút này nhắc tới tên Phong Thần Dật, tim của cô không còn đập thình thịch nữa mà là đau thương nhàn nhạt, cũng không trốn tránh làm gì, trái lại lại muốn đối mặt với hắn, đối mặt với tình yêu từng sâu sắc khó quên kia, muốn thẳng thắn cho đoạn tình cảm vui vẻ đó một dấu chấm tròn! Dường như chỉ có thẳng thắn như vậy cô mới nhẹ nhõm hơn...
“Ông.” Chiếc xe thể thao vạch một đường vòng cung đẹp đẽ cực nhanh, vững vàng đỗ dưới lầu một khu nhà trọ cao cấp.
Ngự Ngạo Thiên cầm trong tay một văn kiện xuống xe, đi thang máy lên lầu.
“Leng keng, leng keng.” Nhấn chuông cửa. Chốc lát sau cửa mở ra, Phong Thần Dật nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên đứng ở cửa đầu tiên là sửng sốt sau đó lễ phép cười: “Ngự tổng, sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới công ty anh, thư ký của anh nói mấy ngày nay cậu nghỉ bệnh, vì vậy tôi tới thẳng nhà anh luôn, không quấy rầy chứ?”