Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 286: Không, dừng tay, cảm giác thật kỳ lạ

Đột nhiên, Ngạo Thiên một phát bắt được cổ tay cô.

Còn không chờ cô hồi phục lại tinh thần, hắn đã bá đạo mà hôn cô.

“A!” Hắn hối hận rồi sao? Hay đã thay đổi chủ ý rồi sao? Dao Dao thất kinh mở to hai mắt, không ngừng dùng lực vào hai bàn tay bé nhỏ mà chống đỡ ngực hắn, cũng không thành thật mà đáp trả lại.

Ngự Ngạo Thiên cảm nhận được sự bất an của cô, hơi nhíu mày, bàn tay lớn đưa sau cổ, giữ lấy đầu, đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng cô ra, phác họa lưỡi cô, thưởng thức hết hương vị trong miệng cô.

“A, a...” Hô hấp dần trở nên khó khăn, nụ hôn này tới quá đột ngột, khiến cô hoàn toàn không có đủ năng lực mà chống đỡ.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, bầu không khí bên trong gian phòng đã bị bầu không khí ám muội này nhen lửa, Ngự Ngạo Thiên lúc này mới lưu luyến không rời mà rời khỏi môi cô.

“Hô... Hô… hô...” Cô giống như giành được tự do vây, không ngừng mà hít vào miệng một lượng khí lớn: “Ngự, Ngự Ngạo Thiên, anh không phải nói, em... em đã không còn là tình nhân của anh nữa sao? Vậy tại sao anh?”

“Đúng! Em không còn là tình nhân của anh nữa nhưng không hề nói... trong ba năm này em có thể từ bên cạnh anh mà rời đi! Bảo bối, đừng mong là em có thể thoát khỏi anh, bằng không anh sẽ khiến em sống không bằng chết!”

Dây xích của vận mệnh lần thứ hai lại đem cô buộc chặt lại, mệnh lệnh của tử thần địa ngục lại thật lâu mà về lại bên tai cô.

Trong ba năm này đừng nghĩ mà thoát đi...

Bằng không nhất định anh sẽ khiến em sống không bằng chết...

Kỳ lạ! Thật kỳ lạ! Trước đây hắn cũng từng nói như vậy, khiến cô vô cùng hoảng sợ và buồn bực nhưng giờ nghe lại, cô lại không cảm thấy gì, ngược lại nhịp tim lại tăng lên đáng kể.

Lẽ nào cô đã quen với ngược đãi mà trở thành kẻ cuồng ngược đãi sao?

Không, không phải...

Đôi mắt to lóe lên mà đối đầu với đôi mắt của Ngự Ngạo Thiên, cô rốt cuộc đã phát hiện tại sao khi nghe câu này của Ngự Ngạo Thiên lại không phát ra bất kỳ cảm giác căm ghét nào rồi.

Chỉ vì, khi Ngự Ngạo Thiên nói ra câu này mặc dù dùng khẩu khí âm lãnh đưa ra mệnh lệnh nhưng trong mắt hắn lại đọng lại ánh sáng.

Đúng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay bé con này, sẽ không...

Nếu như cô không muốn là người tình của hắn, vậy hắn có thể thay đổi quan hệ của bọn họ nhưng bất luận là như thế nào, hắn cũng sẽ không để cô trốn khỏi mình, ít nhất là không phải bây giờ!

Hay là, bởi vì vết sẹo bí mật kia vẫn không mở ra, hay là nguyên nhân khác. Đáp án thật sự chính Ngự Ngạo Thiên còn không biết nữa!

“Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì đây?” Dao Dao lấy làm khó dễ nhìn hắn, trên mặt biểu lọ vẻ mặt bấc đắc dĩ, nếu như không phải là tình nhân thì bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì có thể hôn môi nhưng hắn lại không buông tha cô, cô chẳng phải vẫn là tình nhân của hắn sao?

“Tùy em thôi.” Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười nuông chiều, đưa tay chỉ chóp mũi cô: “Em đồng ý quan hệ gì thì là kiểu quan hệ ấy, ngược lại thời gian này bên cạnh anh cũng chỉ có một mình em là nữ nhân.”

Hắn đây là ý gì, coi quan hệ gì đều đồng ý là ý gì? Ngạo Thiên làm sao lại nói chuyện không minh bạch như vậy? “Này, nếu như anh có nữ nhân khác thì quan hệ của chúng ta lập tức sẽ kết thúc ngay?”

Lần này, cô dùng “cô” chớ không phải “hắn” nữa, nhớ trước đây, cô cũng đã từng hỏi Ngự Ngạo Thiên, đại loại ý là: “Nếu như hắn có nữ nhân khác thì có thể bỏ rơi cô không?” Mà bây giờ thay vì bỏ rơi cô thì cô đổi thành “quan hệ của bọn họ sẽ liền kết thúc.”

“Đương nhiên, em bây giờ không phải là tình nhân của anh, nếu như anh có nữ nhân khác, lựa chọn thế nào là quyền tự do của em.”

Hả... Quan hệ... thật kỳ quái.

Nhưng, vô cùng thoải mái, bởi vì cô cảm thấy bây giờ cô và hắn là ngang hàng với nhau, chớ không thấp kém như trước nữa. A, ha ha ha.

Dao Dao cúi đầu, hé miệng nở nụ cười.

Nhìn nụ cười ngọt ngào này của cô, Ngự Ngạo Thiên bấc đắc dĩ lắc đầu, không biết bé con này đã hiểu quan hệ của bọn họ bây giờ ra sao nhưng mặc kệ như thế nào, thấy được nụ cười của cô, hắn cũng như vui lây, trong lòng cũng cảm thấy hài lòng.

Hay là, bản thỏa thuận người tình kia không chỉ có ràng buộc Dao Dao mà còn cả Ngự Ngạo Thiên hắn nữa.

Lại lần nữa bá đạo mà hôn cô nhưng nụ hôn lần này lại rất ôn nhu, không phải là cướp đoạt, cũng không phải là cường bạo.

Có thể Dao Dao tạm thời vẫn chưa thích ứng được nên vẫn chậm rãi lùi về sau, cho đến khi lùi tới đầu giường thì không còn đường lui nữa rồi.

Ngự Ngạo Thiên thuận lợi mà từ miệng cô thu được những hương vị ngọt ngào.

Hô... Hô....

Từ từ, Dao Dao hô hấp cũng có chút gấp gáp, thân thể mấy chốc cũng sinh ra cảm giác khô nóng không tên, cô hiện tại chỉ mong mau chóng kết thúc nụ hôn này thôi, cảm giác thật kỳ lạ! Thật là kỳ lạ.

Bỗng hắn lại trượt bàn tay ấm áp về lưng cô, ý thức mông lung, bàn tay ấm áp liền theo y phục cô mà dò xét đi vào.

“A!” Bất an trừng hai mắt, cô rõ ràng cảm giác được bàn tay không an phận đang theo sóng lưng mà hướng lên vách núi (18+).

Một giây sau, cô chỉ cảm thấy áσ ɭóŧ bị buông lỏng, bàn tay nhanh chóng mà vòng tới trước ngực cô, làm dây mẫn cảm của cô liền tăng cao.

“A, a không, em không muốn...” Cô dùng hết sức lực của bản thân mà kết thúc nụ hôn này, không ngừng đem tay người đàn ông kia từ trong áo mà lôi ra ngoài.

“Không muốn? Nhưng ở đây... Đã cứng như thế rồi không phải sao?” Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười nguy hiểm, đầu ngón tay linh hoạt mà khuấy động nhũ hoa của cô.

“A, hừ...” Dao Dao khó nhịn được mà kêu lên một tiếng, con mắt lảng tránh đi ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Ngạo Thiên, ngượng ngùng cúi đầu: “Đừng như vậy. Đừng làm ở đó!” Cô mở miệng cầu xin.

Nhưng lại như truyền sự mê hoặc vô hình vào tai Ngự Ngạo Thiên: “Bé con đáng chết này, em thật là biết cách làm anh “phát hỏa” mà!” Nói xong hắn đem Dao Dao đẩy ngã ở **, bá đạo kéo áo cô lên.

“Đừng!” Bất an mà ngượng ngùng muốn che đi cảnh “xuân” này nhưng bàn tay mãnh khảnh của cô lại bị nam nhân kia giữ chặt tại đỉnh đầu.

Cô cứ như một con cừu con đang đợi làm thịt, mặc cho hắn xâu xé, mặc cho hắn xem xét. Mà thân thể kiều diễm của cô thật khiến Ngạo Thiên không thể nào mà kiềm chế được.

Cúi đầu xuống, hắn ngậm một bên nhũ hoa của cô.

“Ha, a...” Một luồng điên không tên xẹt qua, Dao Dao dùng sức cắn chặt vào môi mình, có thể khóe miệng vẫn phát ra tiếng rên nhẹ.

“Bảo bối thật là dễ nghe. Em hãy tiếp tục đi nào.!”

Không muốn, cô mới không cần đấy. Tuy nói bọn họ bây giờ đã thay đổi quan hệ nhưng làm chuyện này so với trước đây càng kỳ quái hơn nữa, đây coi như là cái gì đây?

“Bảo bối, em bây giờ trong đầu không nghĩ tới anh mà lại nghĩ lung tung sao!” Ngự Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, đối mặt với con mắt thất thần của cô, không vui vẻ nhíu nhíu mày: “Anh sẽ phạt em vì không chuyên tâm!” Nói xong hắn lần thứ hai cúi đầu xuống, dùng hàm răng mà cắn một hồi.