Hắn ta cất điện thoại vào, nghiêng đầu nhìn về hướng Thương Vân Nhân đang bước chầm chậm về phía mình: “Rõ ràng biết là “đặc biệt” như vậy, không phải là cô vẫn đến đó sao?”
“Hừ? Không chỉ đàn ông mới có “nhu cầu”.” Thương Vân Nhân ném túi xách tay sang một bên, tách hai chân ra ngồi trên người của Ngự Ngạo Thiên, với nụ cười quyến rũ ôm chặt lấy cổ của hắn: “Cũng có những lúc, phụ nữ cũng sẽ có “nhu cầu” đó!”
Không thể không nói là, Thương Vân Nhân thuộc kiểu phụ nữ xinh đẹp bên trong lại mang sự duyên dáng trưởng thành, có thể nói là, cô rất hiểu rõ trái tim của đàn ông.
“Mới có bao lâu không gặp mà cô đã thèm khát đến như vậy rồi hả?” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn cô.
Thương Vân Nhân nhún vai, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi: “Vậy anh có thích không?”
“A.” Hắn cười khẩy, nhẹ nhàng đẩy Thương Vân Nhân ra khỏi người mình: “Nếu quả thật “muốn” như vậy… Cởi sạch quần áo ra đi, chờ tôi!”
“Tôi thích từ từ từng bước một.”
“Vậy sao?” Ngự Ngạo Thiên đứng dậy, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Nhưng tôi thì không có nhiều thời gian đến như vậy. Đi trước đây!”
“Này!” Thương Vân Nhân rõ ràng có chút không vui, kéo cánh tay hắn lại, nhíu mày khó chịu: “Anh bây giờ sao lại trở nên đến một chút tình cảm cũng không có vậy chứ?”
“Này được điểm với ai chứ!”
“…” Những lời nói vô tình này của Ngự Ngạo Thiên này như kim châm đâm thẳng vào trái tim cao ngạo của Thương Vân Nhân nhưng đây chính là cơ hội mà cô không hề dễ dàng có được, cho dù trong lòng đang khó chịu, cũng sẽ không bỏ qua cái “cơ hội” này.
“Được thôi. Tôi biết nên làm như thế nào rồi.” Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, bước nhanh vào trong buồng trong, chậm rãi cởϊ qυầи áo trên người mình.
Ngự Ngạo Thiên chỉ lạnh lùng đứng một bên nhìn theo, trên mặt không hề biểu lộ ra chút biểu cảm nào cả.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể nhấp nhô của người phụ nữ liền phơi bày ở trong không khí, cô ngoắc ngoắc ngón tay đầy mê hoặc: “Còn đứng đó sao?”
“A.”
Ngự Ngạo Thiên nhếch môi nở một nụ cười, từ bên trong âu phục lấy ra một cái khăn màu đen, ném tới bên cạnh cô: “Đeo cái này lên mắt.”
“Hả? Giở trò bịp bợm sao?” Thương Vân Nhân không một chút nghi ngờ nào, liền cầm lấy cái khăn đó đeo lên mắt.
“Quỳ xuống, nhấc cơ thể của cô lên.”
Nghe theo mệnh lệnh của Ngự Ngạo Thiên, cô kiên nhẫn phối hợp theo, mơ hồ cảm nhận được tiếng bước chân hướng về phía mình từ phía sau, căng thẳng cắn chặt khóe môi.
Dù sao thì cơ thể mới vừa được “khai phá” không lâu, khi mà chưa có sự vuốt ve, trực tiếp tiến vào nhất định sẽ rất đau đớn.
Nhưng đối với Ngự Ngạo Thiên – kiểu người đàn ông mang tính cách quân vương này mà nói, một khi không làm theo lệnh của hắn, rất khả năng hắn nói đi là đi. Vì thế hết cách rồi, vì để đạt được “mục đích” Thương Vân Nhân chỉ có thể làm theo mà thôi.
Bỗng, sự nồng nhiệt vô tình đâm vào trong cơ thể cô.
“A!” Thương Vân Nhân đau đớn tay nắm thành nắm đấm, nước mắt làm ướt đẫm cả cái khăn màu đen trên mắt.
Hừng hực vô tình như thoi đưa ở trong cơ thể của cô, như là một con thú to lớn đang không ngừng cướp đoạt. Nhưng rất nhanh, cái cơ thể khô khan này của cô có một loại kɧoáı ©ảʍ không thể giải thích được, đau đớn cũng dần dần biến mất.
“Ừ…A…Hừ hừ…” Từng trận sung sướиɠ, tiếng rên nhẹ theo khóe miệng phát ra, cơ thể cứng đờ của cô ấy đang dần dần thả lỏng.
“Âm thanh không ổn định, nếu không thì hiệu quả sẽ không đủ tốt.”
Âm thanh ấn tượng của Ngự Ngạo Thiên đột nhiên truyền đến nhưng phương hướng của âm thanh này rõ ràng là bắt nguồn từ phía bên phải, Thương Vân Nhân hơi hơi nhíu mày, một giây sau, cô nhanh chóng tháo cái khăn đen đang bịt trên mắt mình xuống, nhìn về hướng ngọn nguồn của âm thanh đó.
Chỉ nhìn thấy, Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trên chiếc sofa đơn bên phải, nhìn cô với nụ cười quỷ quái.
Đồng tử mở rộng, cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang rong ruổi với cơ thể của mình: “Anh… Anh là ai?”
Cơ thể chuyển động đầy mạnh mẽ với khuôn mặt vô cảm của người đàn ông lạ, hai tay vững vàng khống chế lại eo của cô, khiến cô không cách nào thoát ra được.
“Thả tôi ra! Thả ra!” Thương Vân Nhân kích động giãy giụa cơ thể của chính mình, khóe mắt chảy ra ti ti nước mắt: “Ngự Ngạo Thiên! Anh điên rồi sao? Anh đang làm cái gì vậy hả?”
“Hả? Biểu cảm như vậy của cô sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả đấy.” Ngự Ngạo Thiên giả vờ lắc đầu thất vọng, sau đó lay động thuộc hạ: “Thôi quay tới đây thôi.”
“Vâng! Ngự lão đại.” Lại một âm thanh khác truyền đến từ bên trái.
Thương Vân Nhân nhanh chóng nhìn sang, chỉ thấy trong tay của một người đàn ông phía bên trái đang cầm máy quay phim thu hình lại.
“Các người… các người…?” Cô giật mình trợn to hai mắt.
Người đàn ông tay cầm máy quay phim đi đến bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, đưa máy quay phim giao cho hắn.
Hắn mở ra liếc mắt nhìn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười đầy mãn nguyện: “Không tồi, hiệu quả rất tốt!”
“Ngự Ngạo Thiên! A…” Thương Vân Nhân vừa muốn nổi giận, vừa nghe được một tiếng gầm lên từ người đàn ông đang rong ruổi với cơ thể của mình. “Không được! Không được phát tiết đến cơ thể tôi! Không được!”
Người đàn ông không quan tâm đến lời cầu xin của cô, ngọn lửa du͙© vọиɠ đó toàn bộ được trút hết vào trong cơ thể của cô, sau đó người đàn ông thả lỏng cơ thể cô ra, thỏa mãn kéo quần mình lên.
Thương Vân Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận nhanh chóng mặc quần áo vào, xông lên trước mặt Ngự Ngạo Thiên: “Anh đúng là một tên biếи ŧɦái! Cô vung tay lên, vào khoảnh khắc sắp hạ tay xuống…
Ngự Ngạo Thiên túm chặt lấy cổ tay của cô: “Đây chỉ là “món quà” trả lại cho cô mà thôi.”
“Món quà?”
“A.” Hắn nở nụ cười lạnh lùng, hất cổ tay của Thương Vân Nhân ra, u ám nói: “Cô đã dám gọi Dao Dao là tiểu tam trước toàn trường khiến cô ấy không ngốc đầu lên được, vậy tôi đương nhiên phải trả lại cho cô một phần quà còn lớn hơn rồi!” Dứt lời, hắn đem máy quay phim đang cầm trong tay giao cho thuộc hạ của hắn: “Đi, đem nội dung của video giao cho truyền thông, nói bọn họ cho công bố trên quy mô lớn, bất luận tốn bao nhiêu tiền đều được!”
“Vâng, Ngự lão đại.” Dứt lời, hai tên thuộc hạ này bước nhanh đi ra khỏi phòng.
“Không! Ngự Ngạo Thiên, anh không thể làm việc như vậy được!” Tâm trạng của Thương Vân Nhân trong nháy mắt sụp đổ. Tuy rằng tính cách cô ương ngạnh nhưng cũng được xem là bảo thủ, nếu không thì cũng sẽ không giữ thân gái trinh đến tận bây giờ, một khi phần video này bị công bố, vậy sau này không chỉ ở toàn Trung Quốc, thậm chí Á châu cô đều không thể ngẩng đầu lên nổi!
“Hứ!” Ngự Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, túm chặt mái tóc dài của cô, gương mặt u ám đó dần dần ép cô đi: “Lúc mà cô xúc phạm đến Dao Dao thì cô nên nghĩ tới loại kết cục này rồi chứ!”
Nhìn theo gương mặt tuấn tú mà lại gian ác đó, Thương Vân Nhân nước mắt rơi đầy mặt, làm sao cô có thể ngờ được?
Trong lòng cô, cô thật sự chưa bao giờ xem Dao Dao là đối thủ cả hoặc có thể nói là cô chưa bao giờ nghĩ rằng Ngự Ngạo Thiên sẽ… sẽ thích loại con gái đó chứ.
Không sai, cái báo chữ lớn đích thật là cô phái người làm ra nhưng mà cô chỉ là vì trút giận mà thôi. Ai mà ngờ được cô sẽ rơi vào kết cục như vậy.
“Ngự Ngạo Thiên! Anh quả là một tên ma quỷ!” Thương Vân Nhân thật sự không dám nghĩ tới, từng chút một giữa cô và Ngự Ngạo Thiên hình như chỉ mới ngày hôm qua nhưng hôm nay người đàn ông này liền ra lệnh cho thuộc hạ của hắn đi cưỡиɠ ɧϊếp cô, lại còn hùa nhau chụp lại ảnh nóng.
Có thể nói một Ngự Ngạo Thiên vô tình nhưng bây giờ hắn lại đang vì một người phụ nữ khác làm chuyện có tình không phải sao?
A, xem ra chỉ là cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng của Ngự Ngạo Thiên mà thôi.