“A...” Trong phòng làm việc, Dao Dao lật xem các mục của Bác Sâm trong hai năm gần đây, sắc mặt càng ngày càng đen.
Long Diệp ngồi đối diện cô cảm thấy không thích hợp, tò mò nhíu mày: “Tiểu La Li, sao vậy?”
“Tổng giám đốc Long những sổ sách này...”
“Đùng” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người bên ngoài đá ra.
Dao Dao khẩn trương nhìn về phía cửa, thấy Hàn Ly Thương hùng hổ đi vào.
“Hàn phó tổng, anh...”
Không đợi Dao Dao hỏi xong, Hàn Ly Thương đã tiến lên nắm lấy cổ áo cô: “Ai cho phép cô tra sổ sách của công ty?”
Long Diệp một bên thấy tình huống không đúng, sợ nhân viên trong đại sảnh nhìn thấy vội vàng đóng cửa phòng làm việc lại: “Ly Thương là tôi đưa sổ sách cho Tiểu La Li! Cậu buông cô ấy ra trước đã!”
Hàn Ly Thương căn bản không quan tâm sự can ngăn của Long Diệp, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dao Dao trước mắt: “Tôi cho cô biết, cô chỉ cần làm xong chuyện thuộc bổn phận là được, còn lại những chuyện không nên cô không cần thiết quan tâm!”
“Chuyện nên là chuyện gì? Chuyện không nên là chuyện gì? Hàn phó tổng, anh cho rằng tôi tra sổ sách của công ty là chuyện không thuộc bổn phận của tôi?” Dao Dao mỗi lần nhìn thấy Hàn Ly Thương đều sẽ rất sợ hãi nhưng lúc này thái độ lại bình tĩnh đến khác thường.
“Chuyện thuộc bổn phận của cô chính là giúp Ngạo Thiên tranh cử nghị viên chính trị!”
“Thật không? Xin lỗi, tôi không làm được!” Sắc mặt cô sầm lại, lạnh lùng trợn mắt nhìn Hàn Ly Thương.
Trong nháy mắt Hàn Ly Thương bị dáng vẻ cứng rắn này của cô chọc cho tức giận: “Cô đang uy hϊếp tôi sao!” Dứt lời, hắn nắm lấy cổ áo Dao Dao nhấc lên, đè cô trên tường lạnh như băng.
Một tay dùng sức bóp cổ họng cô, một tay kia nhanh chóng rút từ trong túi ra một khẩu súng chỉa vào đầu của cô.
Bầu không khí bên trong phòng đông đặc lại, sát khí nồng nặc tùy tiện mà ra.
Dao Dao mở to hai mắt, nhìn khẩu súng lạnh buốt chỉa vào trán mình ngay cả thở dốc cũng không dám.
“Ly Thương!” Long Diệp thấy tình hình nghiêm trọng, thay đổi thái độ tốt mấy ngày qua, rất nhanh bắt được khẩu súng trong tay Hàn Ly Thương: “Cậu có ý gì!”
“Long Diệp, chuyện này cậu đừng quan tâm, cậu biết tôi ghét nhất người khác ỷ bản thân có chút bản lĩnh liền uy hϊếp tôi mà!”
A, ỷ bản thân có chút bản lĩnh à?
Là đang nói cô sao?
Đối mặt với mọi chuyện, cô có thể dùng thái độ nhẫn nại đối lại nhưng với sự liêm chính của cô trong nghề nghiệp đã có nghi ngờ, cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nại!
Sợ hãi trong mắt dần mất hẳn, cô dùng sức kéo tay Hàn Ly Thương đang bóp cổ mình ra, nói đứt quãng: “Tôi uy hϊếp anh... hay là anh cái gì cũng đều không biết?”
“Cô có ý gì?” Ánh mắt lại vô tình lạnh thêm vài phần, ngón tay của hắn ở trên cò súng có hơi di chuyển.
Động tác nhỏ này truyền vào trong mắt Dao Dao, cô có thể cảm giác được nếu cứ tiếp tục như vậy mình nhất định sẽ bị Hàn Ly Thương gϊếŧ chết!
Đôi mắt đen nhánh vừa chuyển, sắc mặt cô lạnh lẽo, dùng sức nhấc chân lên, “đông” hạ thẳng một cước trên bụng của Hàn Ly Thương.
Đối với sự phản kháng bất thình lình này, hiển nhiên Hàn Ly Thương không ngờ tới, buông lỏng tay bóp cổ Dao Dao theo bản năng.
Long Diệp bên cạnh cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Giây kế tiếp, Hàn Ly Thương đưa nòng súng nhắm ngay đầu Dao Dao, không đợi hắn có động tác kế tiếp, cô lạnh lùng chất vấn: “Hàn phó tổng, anh kích động như vậy là sợ tôi tra ra chuyện lậu thuế, trốn thuế của Bác Sâm trong hai năm nay sao! Anh cho rằng gϊếŧ tôi là có thể giấu bí mật này à?”
Nói thật, chuyện lậu thuế, trốn thuế của Bác Sâm chỉ có ba người Ngự Ngạo Thiên, Hàn Ly Thương và Long Diệp biết.
Lúc Dao Dao muốn kiểm tra sổ sách, Long Diệp thật sự chưa từng nghĩ cô nhóc này có thể sử dụng thời gian ngắn như vậy nhìn ra điểm mờ ám trong này. Có điều, dường như hắn thật sự xem Dao Dao là thiên tài.
“Tiểu La Li, đừng nói bậy!” Sắc mặt Long Diệp dần trầm xuống, đôi mắt mê người hiện lên một tia sáng nguy hiểm.
Đối mặt với hai đôi mắt nhìn chằm chằm, lúc này Dao Dao xem như là chân chính thấy được bộ dạng lăn lộn trong xã hội đen của bọn họ trước đây.
Xem ra Ngự Ngạo Thiên nói không sai, cô và bọn họ đã định trước không phải là người cùng một thế giới!
“Ha...” Cô bộc lộ sự tao nhã, cười nhạt một tiếng, giờ phút này hi vọng có thể giảm bớt bầu không khí nguy hiểm: “Hàn phó tổng, tổng giám đốc Long, xem ra các người thật sự không hiểu quy trình bầu cử chính trị.”
“Cô muốn nói cái gì?” Long Diệp lạnh lùng hỏi.
“Nếu thương nhân muốn tham gia quy trình bầu cử chính trị thì bước đầu tiên chính là phải chấp nhận sổ sách bị kiểm tra bởi kế toán viên của chính phủ.”
Dao Dao chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy sổ sách lật nhẹ một chút: “Ngay cả một người không phải kế toán được đào tạo chính quy như tôi cũng có thể nhìn ra hành vi trốn thuế, lậu thuế nghiêm trọng của Bác Sâm trong hai năm này. A, các người cho rằng...”
“Bạch” một tiếng, cô dùng sức ném sổ sách trong tay xuống bàn, gầm nhẹ: “Kế toán viên được chính phủ phái tới không tra ra sao?”
Âm thanh ngang ngược của cô bị dội trở lại bên trong phòng làm việc lạnh lẽo này, Long Diệp sững sờ nhìn Dao Dao trước mắt, trong đôi mắt sáng ngời có chút khâm phục nhàn nhạt.
Hắn khâm phục không phải vì lời nói của Dao dao mà là cô đang đối mặt với nòng súng của Hàn Ly Thương và ánh mắt uy hϊếp của hắn nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh như thường và đảo ngược tình thế.
Cho tới nay, hắn luôn xem Dao Dao là cô bé nhưng lúc này hắn thật sự không cách nào dùng ánh mắt nhìn một cô bé để nhìn một người phụ nữ lợi hại như vậy nữa!
“Tôi hiểu rồi, Dao Dao cô nói đi có biện pháp nào có thể giải quyết chuyện này.” Long Diệp đưa tay vỗ Hàn Ly Thương.
Dao Dao mấp máy khóe môi, khó khăn ngồi xuống ghế: “Cho tôi chút thời gian suy nghĩ đã, sau đó 1 giờ 30 phút chiều, anh, Ngự Ngạo Thiên và Hàn phó tổng đến tập hợp tại phòng họp nhỏ ở lầu 3. Tôi sẽ cho các người phương án giải quyết.”
“Biết rồi.” Dứt lời, Long Diệp xoay người muốn đi nhưng phát hiện Hàn Ly Thương vẫn đứng im ở đó không có ý định đi, vội vàng nắm tay hắn lôi ra ngoài.
“Lần này mất mặt rồi nhỉ!” Long Diệp một tay đút túi quần, vừa đi vừa cười nhạo Hàn Ly Thương bên cạnh.
Hắn lạnh lùng lia mắt qua Long Diệp, không khỏi đảo mắt liếc một cái: “Không phải cậu cũng thế à!”
“Này, Ly Thương.” Bỗng, bước chân của Long Diệp đột nhiên dừng lại, nụ cười ôn nhu trên mặt dần dần bị sự lo âu thay thế: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?” Hàn Ly Thương đưa lưng về phía Long Diệp mở miệng.
“Tốc độ trưởng thành của Lạc Dao Dao.” Không lâu sau khi bọn hắn và Dao Dao mới quen cũng biết cô nhóc này là một cô gái thiên tài đầy bí ẩn, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy Dao Dao trưởng thành. Nhưng dường như tất cả bắt đầu khi Dao Dao lấy ra giấy chứng nhận tư cách luật sư, tốc độ trưởng thành của cô phảng phất có sự biến hóa long trời lở đất.
“Có thể cô ta căn bản là kiểu phụ nữ này! Nhớ lúc tôi còn bé quen Ngạo Thiên cũng không nhìn ra anh ta có cái gì khác với người thường. Nhưng 13 năm trước lần thứ hai tôi và Ngạo Thiên gặp nhau, anh ta đã thay đổi ngoài dự đoán của tôi!”
“Như vậy nói cách khác... Lạc Dao Dao có chỗ “thăng cấp”?”
Hàn Ly Thương buông mi mắt, sau một lúc lâu im lặng, hắn chậm rãi quay đầu lại: “Đó là chuyện của cô ta. Nhưng chỉ cần cô ta trở thành chướng ngại vật của Ngự Ngạo Thiên, tôi tin cậu và tôi đều biết nên làm thế nào phải không!” Hàm ý bên trong lời nói rơi xuống, ánh sáng xẹt qua giữa đôi mắt của hai người đều thay đổi một cách vô tri vô giác...