Nhưng cái tát này rất nhẹ nên cũng không làm cô bị thương.
“Cô dám đánh tôi sao?”
Dựa theo kịch bản yêu cầu, cảnh tiếp theo chắc hẳn là thủ hạ hai bang đánh nhau nhưng...
“Đợi đã, dừng một chút!” Tên đóng vai côn đồ Phong Khả Hinh đột nhiên mở miệng.
“Khả Hinh, sao vậy?” Đạo diễn ngồi dưới tò mò hỏi.
Phong Khả Hinh ôm hai tay trước ngực, không hài lòng bĩu môi: “Đạo diễn, anh cảm thấy diễn xuất như vậy thì khán giả có thích không?”
“Có ý gì?” Đại gia ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, không rõ lời nói của vị công chúa này rốt cuộc là có ý gì?
“Trương Lệ Lệ, cô diễn lại cảnh đánh Lạc Dao Dao.”
“Đã biết.” Trương Lệ Lệ giơ tay lên đánh vào mặt của Dao Dao.
“Hãy nhìn này đạo diễn, nếu như ông cảm thấy vở kịch này ổn rồi thì tôi cảm thấy không cần thiết luyện tập tiếp. Bây giờ trực tiếp công khai thời gian diễn không phải thích hợp sao?” Phong Khả Hinh cười nhếch môi rồi nhảy xuống sân khấu, hai chân đặt lên ghế ngồi theo tư thế nữ hoàng.
Thấy cô ta như vậy thì mọi người đều hiểu ra điều gì đó.
Từ lúc bắt đầu, Phong Khả Hinh và Lạc Dao Dao không hợp nhau lắm. Cô ta là trung tâm của sự chú ý và được nhiều người vây quanh nhưng điều đó chỉ giới hạn ở đám con gái mà thôi.
Trong mắt con trai, Lạc Dao Dao lại là tiêu điểm của sự chú ý, cô được công nhận là hoa khôi ngây thơ của giảng đường. Ngoài ra giữa hai người bọn họ đã từng tranh đoạt chức vụ trong hội học sinh nên Phong Khả Hinh đã sớm thấy Dao Dao không vừa mắt. Vừa hay nắm được cơ hội này thì cô ta phải làm khó dễ Dao Dao.
“Khả Hinh, đừng nóng giận. Tỉ mỉ quan sát một chút thì tôi cũng cảm thấy cảnh này có gì đó không ổn lắm.” Đạo diễn không dám chọc Phong Khả Hinh, thái độ lập tức chuyển biến lớn: “Tốt nhất nên quay lại!”
Nghe đạo diễn nói như vậy, Phong Khả Hinh cười cười rồi trở lại sân khấu. Trong khoảnh khắc lướt qua người Dao Dao, khóe miệng cô ta không khỏi lóe lên một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ...
Phong Khả Hinh có cần phải làm như thế không? Tại thời điểm khảo sát hội học sinh, cô đã bỏ qua chuyện này, chẳng lẽ cô ta còn không chịu bỏ qua sao?
“Còn không mau diễn đi.” Phong Khả Hinh sốt ruột thúc giục rồi ám thị cho Trương Lệ Lệ.
Trương Lệ Lệ cười lại rồi gật đầu. Không đợi Dao Dao kịp phản ứng thì cô ta đã giơ tay lên tát mạnh một cái.
“Không được! Diễn còn chưa đủ tốt. Lạc Dao Dao, cô có thể diễn cảm xúc hơn được không? Cô bị chị gái đánh thì cũng phải có chút phản ứng gì đi chứ?” Phong Khả Hinh trực tiếp kiêm nhiệm chức đạo diễn, ở bên cạnh quơ tay múa chân nói: “Diễn lại một lần nữa!”
“Được, Khả Hinh.” Trương Lệ Lệ gật đầu: “Ngày hôm nay tôi phải cho cô thấy chị gái cô có bản lĩnh gì?” Cô ta vừa nói vừa giáng một cái tát thật tàn nhẫn vào mặt cô.
Ngay cả người ngốc cũng nhận ra được Phong Khả Hinh cấu kết với Trương Lệ Lệ để làm khó dễ Dao Dao. Dao Dao đương nhiên cũng cảm thấy vậy nhưng nếu như không thể biểu diễn công khai thì nhất định sẽ bị trường học xử phạt, đến lúc đó đừng nói tranh cử học sinh ưu tú mà ngay cả cầm học bổng cũng khó khăn. Cô cắn răng nói: “Cô dám đánh tôi sao?” Cô kiên trì nói ra lời kịch bản.
“Vẫn không được! Trương Lệ Lệ, lần này cô dùng đủ lực rồi nhưng biểu hiện không đủ, tiếp tục diễn tiếp đi!” Hai cái tát dường như không thể làm dịu cơn tức giận của Phong Khả Hinh đối với Dao Dao, cô lại bắt đầu làm khó dễ.
Trương Lệ Lệ tựa như gật đầu: “Ok, Khả Hinh.” Cô hé miệng cười, nói nhỏ: “Lạc Dao Dao, đừng trách tôi, ai bảo cô đắc tội với Khả Hinh.” Nói xong, cô ta hướng về phía gò má của Dao Dao tát mạnh một cái nữa.
Khi nó gần rơi xuống...
“Cắt! Đợi đã. Hiện tại kịch bản đã thay đổi... Lạc Dao Dao đánh... đánh Trương Lệ Lệ.”
“Cái gì? Ai cho phép ông đổi kịch bản?” Phong Khả Hinh tức giận nhìn về phía chỗ đạo diễn.
“Tôi bảo hắn đổi!” Một thanh âm u lãnh truyền đến.
Trong lòng Dao Dao căng thẳng, thanh âm này... Cô nhanh chóng đưa mắt về phía đạo diễn...
Chỉ thấy Phong Thần Dật lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, ánh mắt sâu thẳm làm người ta sợ hãi. Mọi người trên sân khấu đều cảm thấy khó thở.
“Phong, Phong tổng đến đây lúc nào vậy?”
Từ chỗ hắn đang ngồi có thể thấy hắn cũng đã tới một lúc lâu rồi.
“Còn không mau diễn đi!” Phong Thần Dật không nhịn được đứng lên thúc giục.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Phong Khả Hinh, bàn tay cô nắm chặt lại rồi im lặng không nói gì.
“Có thể bắt đầu rồi, Lạc Dao Dao tát Trương Lệ Lệ đi!”
Sau khi nhận được lệnh của đạo diễn, trên mặt Dao Dao không có chút gì vui vẻ ngược lại tràn đầy áp lực.
Từ lúc từ trường học Nhật Bản trở về, chỉ cần có ai dám bắt nạt Dao Dao thì Phong Thần Dật sẽ bắt người đó phải trả gấp đôi. Lâu dần, những bạn học kia khi thấy Dao Dao chỉ dám đi đường vòng.
Tin rằng vào thời khắc này, Phong Thần Dật cũng dùng quyền lực của mình để sửa lại kịch bản. Đối mặt với chuyện này, cô rất cảm động nhưng...
Xét cho cùng bọn họ đã không còn là quan hệ bạn trai bạn gái nữa, Phong Thần Dật không cần thiết phải bảo vệ cô.
Cô thật vất vả mới đè xuống được phần tình cảm này nhưng vì người đàn ông này mà nó lại một lần nữa trỗi dậy. Kỳ thực cái loại tình cảm này rất tốt, ít nhất không cần nhớ đến Ngự Ngạo Thiên mỗi ngày nhưng trong lòng cô lại sinh ra áy náy.
Còn tưởng rằng... cuộc sống như thế sẽ kéo dài vĩnh viễn cho đến khi hợp đồng giữa cô và Ngự Ngạo Thiên hết hạn thì thôi nhưng hiện tại xem ra không đơn giản như vậy.
Cô cố gắng tránh ánh mắt của Phong Thần Dật, cô cúi thấp đầu thở sâu rồi giơ tay ra...
Trương Lệ Lệ thấy thế thì biểu cảm lập tức lộ ra sự cầu khẩn nhưng lòng bàn tay Dao Dao vẫn rơi trên mặt cô ta. Nó cũng rất nhẹ, rất nhẹ...
Chớp mắt, ánh mắt Trương Lệ Lệ nhìn Dao Dao liền biến hóa. Ở trong mắt cô không những là cảm kích mà còn là một loại kính ngưỡng. Dù sao... cô vừa mới đối xử với Dao Dao như vậy nên Dao Dao hoàn toàn có thể nhân cơ hội lần này trả thù cô.
“Không được! Lạc Dao Dao, vẫn chưa đủ lực. Tiếp tục đi! Tiếp tục dùng lực đi.” Đạo diễn làm khó dễ lần thứ hai.
Dao Dao quá rõ tác phong của Phong Thần Dật, ngày hôm nay nếu cô không đánh cho Trương Lệ Lệ chảy máu thì ước đoán chừng Phong Thần Dật sẽ không bảo mình dừng tay.
“Phong Thần Dật!” Rơi vào đường cùng, Dao Dao bước nhanh nhảy xuống sân khấu hướng về phía hắn vọt tới.
“Cút ngay cho tôi, cô có tư cách gì mà gọi tên anh hai tôi.” Ai biết được Phong Khả Hinh liền nắm lấy tay cô rồi dùng sức đẩy cô ngã xuống dưới mặt đất.
Anh hai sao? Phong Thần Dật là anh trai của... Phong Khả Hinh sao?
Ngồi dưới đất, miệng cô há thật to. Tại sao trước đây cô không bao giờ liên tưởng sự kiêu ngạo của Phong Khả Hinh cùng với sự bá đạo của Phong Thần Dật giống nhau chứ? Rõ ràng anh em nhà bọn họ có tác phong rất giống nhau.
“Anh hai, anh làm sao vậy?” Phong Khả Hinh nhắm mục tiêu vào Phong Thần Dật. Cô ta khổ cực bày ra kế hoạch này không ngờ lại bị anh trai của mình đến quấy rối.