Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 208: Những ham muốn không thể kiểm soát được

Không mặc? Điều đó chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?

Cảm nhận được một bàn tay to khác đang chạm vào thân phía dưới của mình, cô nhanh chóng chặn ở trên: “Em, em đang bị rồi.”

Ánh mắt ham muốn tối sầm lại, vẻ mặt của hắn rõ ràng có chút bất mãn, một giây tiếp theo... “Trời ơi, thực sự là mất hứng mà. Nếu phát hiện có người lừa anh, bảo bối, em nên biết hậu quả rồi đấy?”

“Ô...” Lòng căng thẳng, Ngự Ngạo Thiên không thể nhớ được thời gian cô đến lần trước. “Em, em không gạt anh mà.”

“Thật không? Bảo bối thì ra em một tháng sẽ tới hai lần sao, thật là lợi hại.”

“...” Quả nhiên hắn vẫn còn nhớ! Thấy lời nói dối bị vạch trần, Dao Dao phải chọn sự im lặng.

Ngự Ngạo Thiên di chuyển cơ thể của mình, âm trầm nói: “Xem ra, anh phải nghĩ cách để lời nói của em thành sự thật rồi. Này, phải làm thế nào thì mới có thể thành sự thật đây?”

Lời nói dối trở thành sự thật? Chẳng phải hắn muốn mình thật sự xuất huyết sao? Vậy ngoại trừ đến từ bên ngoài đó thì chỉ có... “Em, lần sau em sẽ không gạt anh nữa, anh tha cho em đi mà, được không?”

“Vậy chẳng phải em nên tìm cách để khiến anh vui sao?”

Tìm cách khiến hắn vui? Dao Dao cau mày khó chịu: “Em, em biết rồi.”

Ngự Ngạo Thiên cười mãn nguyện nhưng ai biết...

“Nhìn không thấu là linh hồn anh bị mất, đoán không được là màu sắc của con ngươi, một cơn gió, một giấc mơ...” Dao Dao bỗng nhiên hát một bài hát.

“Em làm gì vậy?”

“Hát làm cho anh vui đó.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn oan ức đó của cô, Ngự Ngạo Thiên oán hận không thể trực tiếp bóp chết cô: “Cô gái nhỏ, em đang giả vờ ngốc với anh sao?”

Không đợi Dao Dao kịp phản ứng, hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trực tiếp lên con rồng đang dần dần tăng lên.

“A.” Mặc dù ngăn cách bởi chiếc quần, cô cũng cảm giác được sự nóng bỏng. Kinh hãi rút tay lại, cô đỏ mặt và vội vàng cúi mặt xuống.

“Dùng tay em để kéo nó ra ngoài.”

“Em, em sẽ không làm!”

“Vậy thì dùng miệng của em!” Trong khẩu khí của Ngự Ngạo Thiên không khó để cảm giác được hắn dường như có chút không thể kiểm soát được.

Suy cho cùng hắn cũng không phải là nam nhân thuần khiết gì, cộng thêm đối mặt mấy lần đều không ăn được con rồng nhỏ gợi cảm trong miệng, hắn nhất định sẽ khó mà kiềm chế được ham muốn đối với cô.

“Em, em biết rồi.” Dao Dao cắn môi dưới, trèo xuống khỏi cơ thể hắn, run rẩy chìa tay...

Không được! Cô không làm được!

Tuy bọn họ đã vô số lần tiếp xúc thân mật, có thể mỗi lần đều là Ngự Ngạo Thiên chủ động, kêu cô chủ động, cô không thể làm được.

Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy cô do dự, cau mày một chút, nhanh chóng mở dây kéo của quần để giải phóng con mãnh thú khổng lồ đó, kéo bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy nó.

“Ồ.” Cảm giác lạnh lẽo của bàn tay cô kết hợp với sự nóng bỏng của con mãnh thú, Ngự Ngạo Thiên không khỏi phát ra tiếng nỉ non thoải mái.

Dao Dao lại bị dọa đến mức phải quay đầu sang chỗ khác nhưng cảm giác thật sự không thể tránh được. Bàn tay nhỏ của cô di chuyển lên xuống dưới sự hướng dẫn của bàn tay to Ngự Ngạo Thiên.

Dần dần, cánh tay cô có chút mỏi: “Còn, còn bao lâu nữa?”

Phải biết rằng, người đàn ông đang khao khát mà cảm thấy khó chịu nhất đó chính là những câu hỏi này của người con gái. Hai tay Ngự Ngạo Thiên ôm cô quay lại trên chân mình...

Cảm nhận được con vật khổng lồ đó ở thân dưới, cô lo lắng: “Anh, anh đang làm cái gì vậy?”

“Em không cần gấp gáp? Như vậy thì rất nhanh rồi!” nói xong, Ngự Ngạo Thiên hơi đưa cô lên, tay kia đẩy thứ bất tiện đó vào trong.

“Đừng mà! Đừng mà!” Sự căng thẳng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao có chút méo mó. Không có sự cản trở của miếng vải mỏng, cô cảm nhận được rõ ràng con mãnh thú đó đã chạm vào cửa động của mình.

“Đừng di chuyển nữa, cẩn thận… sẽ đi vào.”

Có những lời này của Ngự Ngạo Thiên, cô thực sự không di chuyển nữa, giống như loại gãi không đúng chỗ ngứa thì không hết ngứa, cho nên cô tin tưởng Ngự Ngạo Thiên.

Dần dần, dưới sự kiểm soát của Ngự Ngạo Thiên, cơ thể cô di chuyển một trước một sau, cọ xát người khổng lồ bốc lửa, cô lo lắng nín thở, mồ hôi chảy xuống trán cô.

“Đợi đã. Hưʍ...” Ma sát như vậy, đối với hắn có thể không thỏa mãn nhưng đối với Dao Dao mà nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô hình. Cô rõ ràng cảm nhận được phản ứng của chính cơ thể mình, thẹn thùng cúi đầu xuống.

“Chà? Chỉ cần ma sát là ướt rồi, Có muốn tiến thêm một bước không?” Giọng hắn trầm trầm hấp dẫn.

“Không… Không cần đâu.”

Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười tự giễu, tính một lần, thời gian bọn họ ở cùng nhau không quá ngắn ngủi nhưng cho đến bây giờ bọn họ đều không thực hiện được bước cuối cùng. Lúc đó, hắn không quan tâm nhưng bây giờ hắn có một số ham muốn không thể kiềm chế được, thật đúng là thất bại!

“Được.” Chợt gầm nhẹ một tiếng, bên trong căn phòng tràn ngập... sự im lặng.

Dao Dao thở phào nhẹ nhõm âm thầm, có thể tính là xong chuyện rồi.

Trời tờ mờ sáng, một luồng ánh mặt trời u tối chiếu sáng lên lớn *** mềm mại, Ngự Ngạo Thiên chớp lông mi, lật người vừa định ôm cái gì, lại phát hiện bên cạnh trống.

Hai mắt mở to ra, cô gái nhỏ đâu? Cầm lấy áo ngủ khoác lên người đi ra phòng khách.

Bỗng, cửa nhà vệ sinh mở ra, Dao Dao cười ngọt ngào: “Anh đã tỉnh rồi sao? Em đi học đây, tạm biệt.”

“Đợi đã!”

“Sao vậy?” Ánh mắt lạnh lùng quan sát cô bé trước mặt, mặc một chiếc váy màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa bình thường, lại khiến cô thanh tao, thể hiện dáng vẻ khả ái vô cùng tinh tế, cũng khó trách tại sao mới đến trường có mấy ngày thì có nam sinh viết thư tình cho cô như vậy! “Đuôi ngựa quá khó coi rồi. Thả ra!”

“Không sao đâu, thuận tiện là được rồi.”

Thuận tiện? Cái này không phải chuyện thuận tiện hay không? Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, kéo dây buộc tóc trên tóc cô xuống.

“Này, anh đang làm gì vậy? Đau quá à!”

Mái tóc đen ngay lập tức bù xù, nhìn như vậy cuối cùng cũng không còn thanh tao nữa, có điều... có phải là bị kích động nên mới ức hϊếp cô không? “Ừ, như này nhìn đẹp hơn nhiều rồi.”

Dao Dao khó chịu liếc mắt, rõ ràng trước đây hắn sẽ không quản áo quần của mình, tại sao bây giờ lại bắt đầu chú ý đến những điều này chứ? “Em đi đây!” nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng.

Ngự Ngạo Thiên vừa cất bước đi vào nhà vệ sinh nhưng nghĩ lại... “Không được!” Vội vàng lôi điện thoại ra...

“Oa Hạo, không nhầm chứ, Ngạo Thiên, tôi đang mơ thấy đánh boss sao.”

“Đánh boss cái gì, ngày nào cũng chỉ biết chơi game!”

“Ừ, chuyện gì vậy?”

“Ha ha, là như này.” Vẻ mặt thay đổi, ngữ khí của hắn lập tức trở nên nhu hòa: “Anh cũng biết em luôn coi anh là em trai, anh trai tốt, hôm qua em đã mơ một giấc mơ, trong giấc mơ mơ thấy không ít những sự việc đã qua, nghĩ kĩ một chút... em thực sự nợ anh như một người anh.”