Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 132: Cuối cùng vẫn là một loại tổn thương

“Cậu...” Tên khốn kiếp Phong Thần Dật này! Dao Dao hơi cau mày, có thể cô hiểu tính cách của Phong Thần Dật, chỉ sợ hôm nay không làm theo lời hắn nói thì ngày hôm nay cũng đừng nghĩ có thể quay về nhà.

Sau một lúc giằng co với nhau, Dao Dao oán hận cắm môi dưới, chậm rãi ngẩng đầu, nhón chân lên, đôi môi đông lạnh như thế kia dần dần hướng tiến gần về phía hắn...

“Bụp, bụp.” Tim đập nhanh hơn, hơi thở của cô cũng trở nên gấp gáp, cho dù không thích, rất hận nhưng vẫn không che giấu được cảm xúc thích hắn. Rõ ràng đã quyết định từ nay về sau không được rung động vì hắn, có thể là bởi vì sau khi gỡ bỏ hiểu lầm của Âu Dương Tử Hiên, cảm xúc bị mất đi chỉ sau vài giây đã được lấy lại.

Thứ tình cảm này thật đúng là đáng sợ, một khi bị nhiễm phải thì giống như là chất gây nghiện muốn từ bỏ quả thực khó như lên trời! Ánh mắt chớp động không thể kiềm hãm để nhắm lại được, không khí bên trong nhà cũng dương như ngưng lại.

Bộ mặt lạnh như băng của Phong Thần Dật cũng dần dần được cởi ra, cánh tay của hắn trên thân thể của cô đang dần dần thành đổi chuyển sang ôm, khoảnh khắc môi của cô chạm môi của hắn, hắn chầm chậm nhắm mắt lại.

Nhưng lúc này, động tác của Dao Dao bỗng nhiên bất động...

Không, không được, không thể làm như vậy, cho dù là vì muốn về nhà mới chủ động hôn Phong Thần Dật nhưng đối với Ngự Ngạo Thiên mà nói đó là sự phản bội.

Cô đồng ý sẽ không bao giờ phản bội Ngự Ngạo Thiên, cho dù không yêu, cũng không được phản bội. Vậy mà bây giờ...

Chính mình đang làm cái gì vậy chứ?

Thời khắc vừa mới hôn Phong Thần Dật, cô cảm nhận rõ ràng rằng đó không phải là sự thỏa hiệp của sự ép buộc mà là... không kiềm chế được, can tâm tình nguyện...

Sao vậy chứ? Dao Dao cô là thế nào vậy, đã thích Phong Thần Dật thích đến nỗi không khống chế được suy nghĩ của bản thân nữa ư? Cúi đầu hổ thẹn, hàm chứa trong ánh mắt cô là ánh mắt khó hiểu.

“Hôn tôi, khó khăn như vậy sao?”

Bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt Phong Thần Dật lúc đó lạnh như băng, cô không nhịn được hít vào một hơi: “Xin, xin lỗi.”

“Tại sao muốn nói xin lỗi với tôi?”

Đúng vậy, tại sao lại nói xin lỗi với Phong Thần Dật chứ? Mình đâu có lỗi với hắn chứ?

Rối loạn, rối loạn, Dao Dao bây giờ không phân rõ thân phận mình rồi, cô rốt cuộc là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên; hay là bạn gái của Phong Thần Dật? Bọn họ đã chia tay hai năm trước rồi, không phải sao? Nhưng vì khoảnh khắc đó, cô dường như lại quay trở lại hai năm về trước?

Không được, không được! Phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại ngay.

Dùng sức cắn môi dưới, khuôn mặt cô lạnh lẽo, liền đẩy Phong Thần Dật ra, còn không đợi hắn phản ứng, cô chạy thật nhanh về hướng cửa chính.

“Đứng lại! Lạc Dao Dao, em đứng lại cho anh!”

Không nghe thấy, không nghe thấy, cô bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Phong Thần Dật nắm chặt tay lại, chạy đuổi theo...

Nhưng vao lúc này...

“Ding dong ding dong”. “Thần Dật, anh có ở nhà không?”

Giọng của Ly Nặc Đình cách một cánh cửa truyền tới tai của Dao Dao, cô hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại thấy Phong Thần Dật trước mặt.

Ánh mắt cô lóe lên, nhếch miệng lên một độ cong, đi nhanh đến trước cửa, vừa mở cửa ra...

Dao Dao giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, đi thật nhanh đến trước mép giường, Chỉ Lưu lập tức xông vào.

Cùng lúc đó, Phong Thần Dật cũng mở cửa phòng ra.

“Thần Dật. Thì ra anh ở nhà sao.”

“Nặc Đình, tìm tôi có chuyện gì? Hắn vừa nói, vừa đi về phía chiếc giường, ánh mắt lạnh lùng dừng lại tại chiếc tủ đứng.

Ly Nặc Đình mỉm cười chạy tới phía hắn: “Thần Dật, vẫn còn đang giận chuyện lần trước sao? Em đã hối lỗi rồi, anh đừng tức giận nữa được không?

Thì ra Phong Thần Dật cãi nhau với Ly Nặc Đình, a, a, giao du với người đàn ông ngang ngược này thì có mấy ai mà chịu được tính khí của hắn chứ? Dao Dao đứng trốn trong tủ có thể thấy rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài qua khe hở cửa cánh tủ.

Chỉ thấy, ánh mắt của Phong Thần Dật vừa liếc, quay đầu cười lạnh nhạt nhìn Ly Nặc Đình: “A? Cô thật sự đã hối lỗi rồi sao?

“Ừ.”

“Vậy, chứng minh cho tôi xem đi!”

“Chứng minh?” Ly Nặc Đình có chút không hiểu ý của Phong Thần Dật nhưng cũng cười dịu dàng, quàng vào cổ của hắn, đôi môi nồng nhiệt chủ động hôn môi của hắn.

Giờ khắc này, Dao Dao trốn trong tủ quần áo con mắt mở to, không gian chật hẹp cũng dường như cũng không có khí ô xy.

Khó chịu, mắc nghẹn, thở không nổi, thật là khó chịu... Thật là khó chịu...

Cô nắm chặt bàn tay đau khổ, móng tay nhọn đâm vào khe thịt, từng giọt nước mắt lớn không kiềm chế được cứ lăn xuống.

Thật kỳ lạ, không phải chia tay rồi sao? Cảm giác vô cùng đau đớn lúc này tại sao lại giống như hai năm về trước lúc cô bắt gặp Phong Thần Dật với Ly Nặc Đình ở trên giường cùng với nhau!

“Nặc Đình, cô đúng là chủ động.” Phong Thần Dật kết thúc cái hôn này.

“Như vậy không tốt đâu?”

“A.” Ánh mắt lạnh lùng lại lần nữa nhìn về hướng tủ quần áo, hắn lạnh lùng nói: “Dù sao cũng tốt hơn một số người!”

“A? Thần Dật, anh... nói cái gì?”

“A? Bỏ đi, vậy được rồi, tôi chờ điện thoại của cô.”

Ly Nặc Đình bước đi với vẻ mặt mất mát, Phong Thần Dật đi nhanh trở về đứng trước tủ, chợt mở cửa tủ ra...

Dáng vẻ mặt đầy nước mắt của Dao Dao đã đập vào trong mắt của hắn: “Khóc cái gì?”

Phát ra ba chữ lạnh lùng, cô dùng sức cắn môi dưới, lau nước mắt, chậm rãi nói: “Điều này chẳng phải là anh muốn sao?” bước ra khỏi tủ, cô đánh vào ngực hắn: “Anh làm được rồi, thật sự làm được rồi, Phong Thần Dật, anh biết rõ tôi...” Động tác bỗng nhiên dừng lại.

Phong Thần Dật nắm cổ tay cô: “Biết rõ cô cái gì?”

“Lộp bộp.”

Trong lòng run lên, cô mơ màng nhìn khuôn mặt Phong Thần Dật, đúng là... mình đang nói cái gì vậy? Là muốn nói... Anh biết tôi thích anh, tại sao anh lại hôn Ly Nặc Đình ngay trước mặt tôi chứ?

“Dao Dao, nói cho tôi biết, cô yêu tôi, tôi muốn cô nói cô yêu tôi!” Tâm tình của Phong Thần Dật lạnh như băng trở nên kích động, sau khi hắn nói xong lời này, hướng đến cô hôn cưỡng ép.

“Không được! Không được! Phong Thần Dật anh không nên dùng môi đã hôn người phụ nữ khác để hôn tôi! “Phách” cô tát Phong Thần Dật.

Tâm tình của hắn trong chớp mắt cũng bình tĩnh lại.

Sau một lúc lâu im lặng, cô nuốt nỗi chua xót xuống, lạnh lùng nói: “Phong Thần Dật, tôi yêu anh. Có thể... đó là hai năm trước. Tôi hiện tại... đã không còn yêu anh nữa! Lưu lại, chỉ có hận! Đây, không phải là điều anh muốn sao?” Quay lưng lại, nước mắt trong ánh mắt cô lại lần nữa muốn rơi.

Dao Dao biết rõ lời mình nói có bao nhiêu là giả, nếu quả thật không yêu cần gì phải chú ý hắn hôn ai chứ? Nếu quả thật không yêu cần gì phải mỗi lần nhìn thấy hắn thì không có cách nào khống chế tình cảm của mình chứ? Nếu quả thật như không yêu tại sao khi nghe thấy giọng của Ly Nặc Đình thì phải đứng trốn vào trong tủ chứ?