Thiên dần dần sáng choang, Ngự Ngạo Thiên rất sớm đã rời giường.
Hắn đứng ở trước gương lớn thay đổi mặc quần áo, xuyên thấu qua tấm gương quét mắt ** không ngừng liếc trộm mình Dao Dao, lạnh lùng nói: “Nếu như tỉnh liền rời giường!”
Nghe nói, Dao Dao vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục vờ ngủ, một giây kế tiếp cô chỉ cảm thấy có thứ gì nặng nề đánh vào trên mặt mình, mở mắt ra nhìn một cái... “Anh, anh làm cái gì dùng cà vạt ném em?”
“Không tiếp tục giả ngủ nữa sao? Vậy hãy tới đây, đem cà vạt cột lên cho anh!” Ngự Ngạo Thiên trong lời nói mang theo cảm giác không thể kháng cự mệnh lệnh.
Dao Dao khổ sở nhíu nhíu mày một cái: “Em sẽ không buộc.”
“ân?”
“Ta là thật không...” Chống lại hắn kia hé ra mặt âm trầm dần dần, cô đành phải nuốt xuống tất cả phản kháng, ngoan ngoãn xuống giường đi tới trước mặt của hắn.
Thân cao 1 mét 50 đứng với thân cao 1 mét 90, chênh lệch này quả thực là...
Dao Dao giống như là ném dây thừng tựa như đem cà vạt khoác lên trên cổ của hắn sau đó đánh một kết: “Có thể.”
“Bảo bối, ngươi thật cho rằng như thế này có thể sao?” Tây trang Ngự Ngạo Thiên luôn luôn phẳng phiu hiện tại ở cần cổ chính là trọn vẹn cà vạt xuyên đi lên, cực kỳ xấu xí.
“Em nói tất cả, em là thật sẽ không buộc a! Anh đây là đang làm khó em.”
“Được! Theo anh cùng xuống lầu.” Nói, Ngự Ngạo Thiên vừa một lần nữa sửa sang lại cà vạt, vừa đi tới chỗ cánh cửa đen đang đóng. “Mang giày tổng sẽ đem? Mang giày cho anh!”
Cái quái gì hả, hắn thật là quá đáng đi?
Thấy Dao Dao không có ý tứ nhúc nhích, Ngự Ngạo Thiên đưa tay nắm cằm của cô, âm trầm nói: “Bảo bối, em tốt nhất đừng nói với anh ngay cả giày cũng sẽ không mang! Bằng không, em tuần này nghỉ ngơi ngày đó anh sẽ tìm người chăm sóc dạy bảo em nên như thế nào đi hầu hạ nam nhân!”
“Không... Em, em biết nên làm như thế nào.” Rất sợ ngay cả một ngày tự do cũng không thấy, cô vội vàng cúi thân xuống thay Ngự Ngạo Thiên mang xong giầy.
“A. Bảo bối, anh khuyên em đừng luôn nghĩ đi làm, về điểm thời gian này vẫn là nên học một chút làm sao đeo caravat, mặc áo sơ mi đi. Anh đi làm!” Bỏ lại những lời này, Ngự Ngạo Thiên nghênh ngang mà đi.
Nàng ngốc lăng đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn không khỏi nổi lên một tầng hắc tuyến.
Cái nam nhân bá đạo này là tuyên bố muốn đem mình dạy bảo thành một chân chính người tình, nhưng hắn không cảm thấy như thế thật là quá đáng sao? Dựa vào cái gì hắn muốn thay đổi khác tư tưởng của người ta thì liền biến đổi khác tư tưởng của người ta hả?
Vô tinh đả thải hướng phòng vệ sinh đi đến, mới vừa nhất mạc mạc vẫn là khiến cô rất không thoải mái, nhưng Ngự Ngạo Thiên thái độ cường thế kia, giọng điệu không cho phép người cự tuyệt lại đáng sợ như vậy, tiếp tục như vậy mình có thể hay không thực sự bị hắn dạy bảo một chút mà bị lạc mất bản thân đây?
“A! Chuyện gì xảy ra?” Kinh ngạc nhìn mình trong kính, trên cổ từng dấu hôn ngân thật là chói mắt như vậy. Kéo ra áo ngủ: “Trên người cũng có, những thứ này là...” Nghĩ tới, khó trách ngày hôm qua hắn ở... bản thân sẽ cảm thấy đau như vậy đây, những thứ này đều là kiệt tác của hắn sao? Hắn đến cùng là muốn làm gì hả?
“Đinh đong.” Thời gian dần đến buổi sáng, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô kéo cửa ra vừa nhìn, bên ngoài mười mấy đứng thật chỉnh tề cầm trong tay quần áo nhân viên. “Các người là?”
“Lạc tiểu thư, ngài khỏe, đây là Ngự tổng phái tôi tới đưa cho ngài khoản quần áo mới năm nay, tổng cộng là hai mươi lăm món, mời ngài ký nhận, nếu như không thích hợp có thể nói tôi thay đổi.”
Ngự Ngạo Thiên đây là muốn làm gì? “Không tiện, những y phục này tôi không muốn.”
“Ha ha, thật xin lỗi tiểu thư, đây là Ngự tổng phân phó, ngài nếu như muốn nói cự tuyệt liền xin liên lạc Ngự tổng đi.” Dứt lời, mười mấy nhân viên kia liền xách theo y phục tiến vào phòng khách, trực tiếp để xuống liền đi.
Tương lai ba ngày cũng là như vậy, liên tục có nhân viên cửa hàng nổi tiếng đến đây đưa y phục, giầy cùng với đủ loại cầm trong tay. Nguyên bản phòng khách trống trải chất đầy nhiều loại hàng hiệu, tạo thành một tòa núi nhỏ chói mắt.
Dao Dao đứng trước toà núi nhỏ ở nơi này châm chọc cười một tiếng, không tiêu tiền của hắn liền đổi thành trực tiếp tặng quà sao? Nhớ kỹ trước đây Phong Thần Dật cũng là như vậy. Tựa hồ từng nam nhân bá đạo đều vô cùng ưa thích dùng chiêu này đến chiều hư hỏng nữ nhân đây. Đúng là không phải là mình thực sự biến thành nữ nhân có du͙© vọиɠ chỉ biết hưởng thụ vật chất là bọn họ đạt được mục đích đây?
Không biết, cô chỉ biết là tính cách bá đạo của nam nhân để bọn họ thỏa mãn du͙© vọиɠ chinh phục đơn giản là dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Ngày xưa hoàng đế cũng không phải là ban thưởng cho bọn phi tần như thế này sao? “Ai.” Bất đắc dĩ khẩu khí thở dài, cô mở ra ti vi. Lẳng lặng chờ đợi trên bàn trà là một chén phao diện.
“Đinh đong”. Tiếng chuông cửa vang lên, nhìn một chút thời gian...
Mười tám giờ? Sẽ là ai? Ngự Ngạo Thiên? Hắn giống như đã liên tục ba ngày không có tới, chẳng lẽ thật sự là hắn sao? Giả bộ không nghe được! Giả bộ không nghe được!
Dao Dao khẩn trương chỉnh tăng thanh âm của ti vi để che dấu tiếng chuông cửa đáng ghét kia. Một lúc lâu, tiếng chuông cửa rốt cuộc ngừng lại. Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm...
“Bảo bối, anh có thể cho rằng em là cố ý không mở cửa cho anh sao?” Phía sau, truyền đến thanh âm của nam nhân tà lãnh.
Cô không khỏi hít lãnh khí, khẩn trương quay đầu lại: “Anh, anh vào bằng cách nào?”
“Đây là nhà anh, anh đương nhiên là có chìa khoá dự phòng!” “Ba” một tiếng, cái chìa khóa trong tay ném lên bàn.
Dao Dao bị dọa đến thân thể không ngừng run rẩy, không tốt! Không thể bị hắn hù dọa, không thể bị/được hắn hù dọa. “Thanh âm của ti vi quá lớn, cho nên em có lẽ không có nghe thấy tiếng chuông cửa.”
“Nga, như vậy a. Kia, em mấy ngày nay không nhận điện thoại anh là có ý gì?”
“Em, điện thoại di động em bị mất.”
“A, em ngược lại có các loại lý do chờ anh đây.” Tà mị cười một tiếng, hắn hơi mang theo tức giận kéo kéo cà vạt cần cổ, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn về phía trên bàn chén phao diện kia: “Em ăn cái này?”
“Em, tiền của em... Đã hết không sai biệt lắm, anh lại không cho em đi làm, cho nên...” Nói đến đây, cô ủy khuất gục đầu xuống, ánh mắt trong lúc vô tình lóe lên đặt ở trên màn ảnh truyền hình đang phát tin...
Cuồng oanh loạn tạc bằng hàng hiệu; phong tỏa tài chính của cô; hắn cho rằng Dao Dao sẽ bách vu bất đắc dĩ bắt đầu chậm rãi rơi vào trầm luân trong vòng xoáy, từ đó hưởng thụ không làm mà hưởng tốt đẹp, buông tha sống bằng sức mình. Nhưng xem ra cái vật nhỏ này quật cường xa so với hắn tưởng tượng rất nhiều. “Anh cho em giữ tiền.”
Im lặng. Cô vẫn cứ rũ đầu nhỏ, ánh mắt đang ngó chừng xem ti vi.
Ngự Ngạo Thiên hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, đưa tay bốc lên cằm của cô, lạnh lùng nói: “Anh đang nói với em! Em...”
“Ha ha ha.” Ở thời khắc đầu cô nâng lên đó, ánh mắt của cô vẫn còn tập trung ở trên ti vi, trên mặt lộ tiếu ý nhẹ nhàng.
Ngự Ngạo Thiên nhíu mày một cái, đuổi theo ánh mắt của cô nhìn lại...
Chỉ thấy, trên ti vi đang chiếu phim hoạt hình khôi hài. Cảm tình hắn nói cả buổi như thế, cô một mực rũ đầu là đang trộm xem ti vi?