Nắm chặt lại nắm đấm: “Ly Nặc Đình, cô không cần phải nhắc tới Phong Thần Dật, tôi đã nói rồi, tôi không phải đang giận lẩy hai người mà ngược lại, nếu cô thực sự giành được anh ấy thì thế nào? Có thể chứng minh là hợp nhau sao? Đây, cũng giống như bộ y phục này vậy, nhìn thì có vẻ nó sẽ hợp với cô nhưng mặc vào trên người rồi thì chỉ có cô mới biết là nó có thực sự hợp với mình hay không!”
“Thật sao?”
Ly Nặc Đình cho dù có ngốc nhưng cũng nghe ra được là Dao Dao có ý châm chọc mình.
“Vậy không bằng chúng ta tìm người nhận xét xem ai là người mặc hợp với bộ y phục này nhất đi!”
Dứt lời, cô cười âm trầm, đến khu vực trưng bày đồ nam nói: “Thần Dật, Thần Dật.”
Phong... Phong Thần Dật cũng ở đây, bọn họ vậy mà vẫn còn quen nhau sao?
Hai năm trước, Phong Thần Dật vội vàng trở về nước, nửa năm sau Ly Nặc Đình cũng thôi học mà về nước. Khi đó nàng hầu như ngày ngày nguyền rủa, hàng đêm chờ đợi ngày bọn họ chia tay nhau, nhất định bọn họ sẽ không có kết quả. Có lẽ là trên đời này không có tên tiểu miêu (1) nào như cô ta. Thật không nghĩ đến là hai năm sau bọn họ còn không có chia tay nhau.
Trái tim nhói lên đau đớn, không biết từ khi nào mà móng tay cô đã đâm thật sâu vào trong khe thịt, cũng không nhìn tới Phong Thần Dật đang đi tới mà cũng chả ngó đến khuôn mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia của Ly Nặc Đình.
“Chuyện gì, vậy...”
Phong Thần Dật thấy Dao Dao cách đó không xa, bước chân đột nhiên bất động, cô như thế nào lại chạy đến đây?
“Thần Dật, thật là trùng hợp nha, Lạc Dao Dao cũng ở đây mua quần áo! Đúng rồi, anh nhìn xem hai người bọn em ai mặc bộ y phục này đẹp hơn vậy?”
Nói xong, Ly Nặc Đình mỉm cười, chủ động khoác tay lên vai Dao Dao.
Con ngươi Phong Thần Dật thoáng chốc xẹt qua một tia lạnh như băng, vừa định mở miệng...
“Đúng rồi! Tiểu thư, đồ của cô đây.”
Nhân viên phục vụ đưa cho Dao Dao một chiếc túi.
Phong Thần Dật lạnh như băng nhìn chăm chú lên chiếc túi bóng bẩy kia, liếc qua anh liền nhận ra đó là một chiếc túi Hermes kiểu dáng của nam.
“Phong tổng, tấm chi phiếu bị Lạc tiểu thư lấy mất kia. Mặt khác, cậu bảo tôi đi điều tra sự việc nay đã có kết quả rồi.”
“Nói đi.”
“Chuyện là như thế này, thám tử tư vài ngày trước theo dõi Lạc tiểu thư, phát hiện Lạc tiểu thư thường xuyên qua lại với một người đàn ông lạ.”
“Là người nào?”
“Chuyện này thì... thám tử tư nói là người đàn ông kia rất cẩn thận hơn nữa còn thường xuyên có vệ sĩ đi theo bên người nên thám tử của ta chỉ thấy được bóng lưng mà thôi.”
Đáng chết! Người đàn ông đó là ai? Nghĩ đến đây, Phong Thần Dật oán hận nghiếng răng, bàn tay giấu trong túi áo khoác gắt gao nắm chặt nổi lên gân máu.
Sau nửa ngày, hắn híp mắt lạnh lẽo, khóe miệng thình lình truyền ra một tràng cười gượng, nói: “Đương nhiên là Nặc Đình em rồi!”
“Lộp bộp.” Trái tim như bị cái gì đó đè ép lại dường như hơi thở dần nặng trĩu, hô hấp trở nên khó khăn, người yêu của họ đánh giá họ mặc quần áo đẹp rõ ràng là chuyện bình thường nhưng vì cái gì mà trong lòng mình lại khó chịu đến như vậy? Phải chăng người này khi trước là bạn trai cũ của mình? Hay là vì nữ nhân này đã cướp đi bạn trai của mình? Có lẽ bởi vì chưa dứt bỏ được cho nên mới... Đặc biệt để ý từng lời nói của anh ấy?
Chứa trong mắt cô chính là sự ngây ngô cùng với phản ứng căm hận với chính bản thân mình nhưng mà không có cách nào phủ nhận rằng những lời này của Phong Thần Dật thực sự lực sát thương quá lớn!
“Haha, cô nghe thấy chưa! Lạc Dao Dao, tôi nói thật, bộ y phục này không hợp với cô đâu.”
Chậm rãi ngẩng đầu, trong thấy ánh mắt lạ lẫm của anh, mối tình đầu đẹp đẽ kia dần dần trở nên mơ hồ, sự thủy chung ngọt ngào không dứt bỏ được cũng dần trở nên mông lung... mà bắt đầu.
“A”.
Một tia cười lạnh xẹt qua khóe miệng.
“Cô, cô cười cái gì? Lạc Dao Dao.”
“Tôi không cười gì cả. Tôi chỉ cảm thấy mắt thẩm mĩ của Phong Thần Dật có chút vấn đề, cô gọi anh ta tới đây? Anh ta dựa vào cái gì mà đánh giá chứ?”
Lời nói lạnh lùng rơi xuống.
Ly Nặc Đình ngẩn người, vô ý thức liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phong Thần Dật cách đó không xa, thấy anh ta không có ý định mở miệng, cô liền khinh thường lật lên cái khinh khỉnh: “Vậy cô nói là nên gọi ai đến nhận xét đây? Mấy... người phục vụ này được không?”
“Sao cũng được.”
“Được rồi, vậy các cô nói thử xem tôi với cô ấy ai mới thích hợp mua bộ y phục này?”
“Ách, cái này! Hai vị tiểu thư... Ai nha...”
Chuyện này thật sự là làm khó cho các cô rồi, các cô nào dám làm mất lòng khách hàng của mình cơ chứ!
“Đúng rồi, tôi vừa rồi còn vừa ý bộ trang phục này, đúng rồi, cái này nữa, cái kia nữa. À đôi giày kia nữa, gói lại cho tôi hết đi.”
Dứt lời, Ly Nặc Đình ưu nhã lấy ra một tấm thẻ tín dụng, nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Dao Dao.
Những cái kia... nhân viên phục vụ nhìn đống quần áo trên tay cô...
“Nhìn xem, là khách hàng giàu có, là khách hàng lớn!”
Nhân viên phục vụ kích động nói với đồng nghiệp của mình xong, ân cần nhận lấy đống quần áo nói: “Xin cảm ơn quý khách. Nhìn kỹ lại thì tôi thấy bộ y phục này cô mặc vào có lẽ...”
“Cô phục vụ.”
Đột nhiên, Dao Dao cắt ngang lời cô phục vụ... âm trầm cười, thò tay chỉ một cái khay chứa đồ ở giữa.
“Những bộ này... hẳn là Kenzo có tất cả kiểu dáng mới của năm nay hả? Đều gói lại dùm tôi đi!”
Lời vừa rơi xuống, tất cả mọi người nghe thấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Một giây sau, Ly Nặc Đình khinh thường nở nụ cười: “Lạc Dao Dao, theo tôi được biết cô ở Nhật Bản vẫn luôn là dựa vào học bổng để sinh hoạt phải không? Mà ngay cả thuê nhà trọ cũng phải thuê giá rẻ nhất, bây giờ cô lại mua hết đống đồ hàng hiệu này? Tôi thật muốn biết... Cô làm sao trả tiền đây! Vẫn là câu nói đó, cô đã thua tôi hai năm trước rồi, hai năm sau cho dù có phô trương cách mấy... Thì cũng sẽ thua tôi thôi!”
“Ôi, ôi, lời cô ấy nói là thật sao? Cô gái kia hình như không tiền à.”
“Không thể nào? Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình mà không được gì đâu!”
Mấy cô nhân viên phục vụ xì xào bàn tán xong, cẩn thận đi tới trước mặt Dao Dao.
“Tiểu thư? Thật sự đều... Đều gói lại sao?”
“Đúng! Đều gói lại.”
Dao Dao nhàn nhạt cười, quay người về phía Ly Nặc Đình, chậm rãi nói: “Không phải lúc nào cô cũng có thể chiếm thế thượng phong, đôi khi quá kiêu ngạo tự mãn ngược lại sẽ thua thảm hại hơn đó!”
Cô dừng lại ở đôi mắt đang dần dần trở nên u ám của Ly Nặc Đình, khóe miệng có chút nhếch lên một tia tươi cười âm trầm, sang trọng xinh đẹp rút ra trong bọc một tờ chi phiếu: “Đi... Tính tiền!”
“Thẻ khách hàng VIP?”
Lập tức, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Phải nói là người sở hữu loại thẻ này là người rất có quyền lực và địa vị cao. Loại thẻ này trong nước tổng cộng chỉ có mười cái mà thôi mà số lượng lại có hạn vô cùng, không phải có tiền là có thể có được, phải đạt được tiêu chuẩn cực kỳ nghiêm khắc hơn nữa còn phải có chính phủ phê chuẩn mới có được.
“Xin cám ơn, tiểu thư.”
Nửa phút đồng hồ sau, cô phục vụ mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhận lấy đống quần áo trong tay Dao Dao không ngừng tán dương: “Tiểu thư, bộ y phục này thật sự, thật sự, vô cùng! Vô cùng hợp với cô.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cô mặc lên sẽ rất đẹp.”
Nhân viên phục vụ xung quanh cũng không ngừng tán dương.
Đang nhìn xem biểu hiện cứng ngắc của Nặc Đình, cô không cam lòng liền trừng mắt liếc Dao Dao, mặt mày xám xịt rời đi...
***
(1) Tiểu miêu: người thứ ba.