Muốn Thâu Liền Thâu

Chương 5

Hệt như khảo vấn phạm nhân, Lý Thanh Thạch lợi dụng còng tay trong địa lao mà vững vàng giam giữ đôi tay đang liên tục giãy dụa của Thịnh Tường Trinh lên trên tường.

“Lý Thanh Thạch, ngươi thật to gan! Còn không mau buông bản vương ra!”

“Ta không buông! Tiểu Trinh, những lời ngươi vừa nói đều là nói dối cả, đúng hay không? Ngươi sẽ không thực sự không để ý tới ta, đúng hay không?” Lý Thanh Thạch vừa sốt ruột vừa khổ não nhìn Thịnh Tường Trinh.

“Hanh, nếu bản vương không để ý đến ngươi, ngươi định làm sao?”

“Tiểu Trinh sau đó thực sự cũng không để ý ta, không cho ta làm?”

“Không sai. Tối hôm qua là do ngươi kiếp trước đã tu luyện tích đức, bản vương tùy tiện đùa giỡn với ngươi mà thôi, sau đó ngươi lại mơ tưởng được từng chút từng chút một đυ.ng chạm bản vương.”

Thạch Đại Đầu vốn dĩ là một kẻ quê mùa, từ trước đến nay làm việc không hề lường trước hậu quả, lúc này ngôn ngữ xuất phát từ Thịnh Tường Trinh khiến hắn một phen vừa thương tâm vừa tức giận, tính tình luôn cứng rắn không ai bằng, chỉ sợ hoàng đế lão tử dù có tới cũng chưa chắc ngăn được hắn phát hoả.

“Ta không bính(*)

ngươi thì đi bính ai? Ngươi không cho ta bính, ta liền càng muốn bính! Ta không chỉ muốn bính ngươi một chút, còn muốn bính ngươi rất nhiều rất nhiều lần nữa kìa!”

Lý Thanh Thạch kích động tiến lên phía trước, hai tay cố sức kéo, một bên vạch tìm Thịnh Tường Trinh ngoại bào–

“A — không thể được! Ngươi dám can đảm xé bỏ cẩm bào của hoàng đế ca ca ban tặng cho bản vương sao?!”

“Thạch Đại Đầu mặc kệ tất cả! Ta – trời ạ…Tiểu Trinh…Ngươi…Ngươi thế nào bên trong cái gì cũng chưa mặc?”

Chỉ thấy trường bào Thịnh Tường Trinh ung dung đẹp đẽ quí giá bị tuột xuống, dĩ nhiên người trần như nhộng, nội sấn lẫn nội khố cũng không có.

Thân thể mềm dẻo trắng nõn tại địa lao u ám, tỏa ra quang thải thần thánh thật hào nhoáng xa xỉ, chỉ thấy Lý Thanh Thạch hai mắt đăm đăm, nước bọt đều nhanh chảy xuống tới.

“Bản vương đang chuẩn bị cùng với người khác hẹn hò, vậy nên không muốn mặc nội y, không được sao?” Ngay cả khi y phục trên người bị kéo xuống hết, hai tay còn bị giơ lên cao khóa tại vách tường, Thịnh Tường Trinh chính là vẫn hất cao cằm, một mực duy trì dáng dấp cao quí nghiêm nghị.

“Gạt người! Ngươi gạt người!” Lý Thanh Thạch nghe vậy trong lòng không khỏi hồi tưởng lúc bé trên đường bị người khác đoạt đi thịt thịt của mình liền một trận tức giận khổ sở. “Tiểu Trinh là của ta! Không thể cho người khác!”

“Ai nói bản vương là của ngươi, ngươi mau buông bản vương ra, bản vương còn muốn chạy đi phó ước ni.”

“Ta sẽ không cho ngươi đi! Tiểu Trinh là của ta!”

Lý Thanh Thạch chăm chú ôm lấy hắn, thô bạo tại thân thể mỹ lệ mà vừa mυ'ŧ vừa cắn, lưu lại một đường chính mình ấn kí.

“A a…Dừng tay…”

“Tiểu Trinh gạt người, rõ ràng tiểu Trinh đã nghĩ muốn đến chết. Ngươi xem, kê kê của ngươi đều chảy ra nước bọt kìa.”

Lý Thanh Thạch kiên quyết cầm lấy thứ trơn truộc kia lên, trên dưới càng không ngừng bộ lộng, khiến cho côn th*t đáng thẹn của Thịnh Tường Trinh chảy d*m thủy ròng ròng.

“A a…Không có…Bản vương mới không có…”

“Gạt người, lỗ nhỏ của ngươi cũng rất muốn Thạch Đại Đầu đại bổng bổng tiến vào đúng hay không?” Lý Thanh Thạch vươn hai ngón tay không chút nào thương hương tiếc ngọc, thô lỗ một phát ấn đi vào.

“A a — trời ạ –” người trong lòng ngón tay vừa dài vừa cứng không những một chút liền đâm trúng ngay một điểm trên vách tràng nội yếu ớt mà còn nhắm ngay mặt trên vừa chà vừa xát, làm Thịnh Tường Trinh thiếu chút nữa sẽ nhịn không được thét lên một tiếng chói tai mà bắn ra —

“Cáp a…Không nên…không nên a…”

“Vì sao tiểu Trinh lại nói không nên? Rõ ràng ngày hôm qua ở đây của tiểu Trinh vẫn cắn Thạch Đại Đầu bổng bổng không buông, khiến Thạch Đại Đầu hảo sướиɠ hảo sướиɠ a…” Lý Thanh Thạch vẫn như cũ lấy tay kịch liệt trừu cắm nơi thịt huyệt nho nhỏ.

Trời ạ, trời ạ, sướиɠ chết ta mất–

Thịnh Tường Trinh cắn chặt môi dưới, điên cuồng mà hô hấp nhằm khống chế cao trào cùng da^ʍ khiếu tại thời điểm có thể bạo phát.

“Tiểu Trinh…Tiểu Trinh…Ta muốn làm…Ta muốn làm…”

“Hanh a…Ân a…Buông ra…Buông bản vương ra…Ngươi…Ngươi cái này hạ lưu hỗn đản, ngươi muốn làm gì? Lẽ nào ngươi muốn cưỡиɠ ɠiαи bản vương sao?” Thịnh Tường Trinh một bên kích động thở dốc, một bên lén lén lút lút giấu giếm đi nhãn thần chờ mong.

Lý Thanh Thạch tuy rằng là một đại quê mùa, lại thêm khoản tính dục kì cường, nhưng bản tính hắn vốn thiện lương, mặc kệ nhịn nhục khổ cực thế nào, chỉ cần nữ nhân không muốn cùng hắn lên giường, hắn liền chưa bao giờ dùng sức mạnh cưỡng ép các nàng.

Thế nhưng ngày hôm nay…Ngày hôm nay hắn dù vô luận thế nào cũng không thể buông tha cho kẻ trước mắt!

“Đúng, đêm nay Thạch Đại Đầu sẽ cưỡиɠ ɠiαи ngươi!” Trong cơ thể là dòng máu thú tính triệt để bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi ra, Lý Thanh Thạch bộ dáng như bất cần mọi chuyện sẽ thế nào, “Qua đêm nay, mặc kệ tiểu Trinh muốn gϊếŧ muốn chém gì đều tùy ngươi!”

Lý Thanh Thạch rút ngón tay ra, đem hai chân Thịnh Tường Trinh quấn quanh thắt lưng mình, rất nhanh một cú động thân, hung khí thật lớn không gì sánh được liền hung mãnh xỏ xuyên qua cúc huyệt nho nhỏ–

“Không –” Thịnh Tường Trinh biểu tình thống khổ thất thanh thét chói tai!

Kỳ thực tiểu huyệt hắn từ lúc bắt đầu thủ da^ʍ thì liền tự động phân bố ra đại lượng dâʍ ɖị©ɧ hảo nghênh tiếp côn th*t thật lớn mà hắn dù nằm mơ đều thèm nhỏ dãi, sở dĩ hắn tuy rằng cảm thấy bị xé rách ban đầu là vô cùng đau đớn, nhưng cái chính là rất sướиɠ đến thiếu chút nữa tiết đi ra.

Dĩ vãng địa lao vắng vẻ đầy chết chóc nhưng lúc này đầy rẫy tiếng thở dốc như dã thú, tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ hoà với âm thanh vèo vèo trừu sáp…

“A a…tiểu Trinh thật xấu, tiểu Trinh vì sao không để ý tới Thạch Đại Đầu? A a…quá sung sướиɠ…Ta tuyệt không thả ngươi đi…a a…tiểu Trinh…ta rất thích…”

Rất thích cùng tiểu Trinh làʍ t̠ìиɦ, thích đến nỗi phát điên mất rồi!

Thịt huyệt dâʍ đãиɠ vừa nóng vừa chặt chăm chú bao lấy thịt heo phủng(**)thật lớn hung mãnh, mỗi một lần đẩy vào liền tạo nên một trận kinh luyên tễ lộng, tái rút ra thì rất nhanh liền bắt đầu quấn lấy, hệt như ngậm chặt khiến côn th*t không thể ly khai.

Thịt heo bổng bị thịt huyệt tiêu hồn như vậy đè ép xoa bóp, quả thực sảng khoái đến mức thăng thiên!

“Vù vù…Tiểu Trinh là của ta! Thạch Đại Đầu muốn cả đời như thế thao ngươi!”

“A a — bại hoại…Không nên…không nên…”

Không nên buông! Không nên đối với ta ôn nhu!

(cha mẹ ơi bản chất masochistic bộc lộ rầu!)

Một lần nữa mà thô bạo thao ta! Cho ta thống khoái mà cưỡиɠ ɠiαи nữa đi!

(=]])

Thịnh Tường Trinh ngoài miệng cứ bày đặt chống cự, nhưng tại trong lòng như thế hô to!

Nguyên lai ngày hôm nay hắn giả vờ tỏ vẻ lạnh lùng, tất cả đều là vì muốn chọc khùng Thạch Đại Đầu, hắn cũng đã biết suy nghĩ của bản thân quả thực biếи ŧɦái cực điểm, nhưnng hắn lại thích nhìn Thạch Đại Đầu âu yếm vì hắn mà điên cuồng tức giận, trưng bày ra dáng dấp tràn ngập sắc dục chiếm hữu.

Âu yếm thịt heo phủng tại trong cơ thể một chút rồi một chút hung hăng đâm đến, mỗi một phát đều làm Thịnh Tường Trinh dục tiên dục tử đến nỗi cất tiếng tiếng kêu khóc.

Giữ lấy ta đi!

Chà đạp ta! Xé rách ta! Ăn ta!

Ngươi yêu ta thế nào liền đối ta thế ấy, quay về với sự thật là bản vương từ đầu đến chân đều thuộc về ngươi!

Mặc kệ thân thể hoặc tâm linh đều yêu Thạch Đại Đầu đến phát cuồng, Thịnh Tường Trinh lắc lắc mái tóc dài mất trật tự, vẻ mặt ngấn lệ cắn lấy đầu vai người trong lòng —

“A–” Lý Thạch Thanh trên người một trận đau nhức, đột nhiên thân thể mãnh lực xỏ xuyên qua–

“Ô a a — muốn chết –” Thịnh Tường Trinh thét lên chói tai rồi phun tới —

Ngửa đầu co quắp mà giãy dụa thân thể, còng tay vì bị lay động phát ra âm thanh rầm rầm, Thịnh Tường Trinh thịt huyệt dâʍ đãиɠ sống chết thắt chặt lại, lập tức Thạch Đại Đầu cũng chịu không nổi, theo một tiếng gào thét liền bắn ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tại mông hắn.

Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi nồng đậm ngay tức khắc thoả mãn tràng nội mẫn cảm, Thịnh Tường Trinh bị một trận sảng khoái mà run run thét chói tai.

Vừa mới bắn một lần, Lý Thanh Thạch còn không biết thỏa mãn lại vừa cứng lên, liền giữ nguyên tư thế côn th*t cắm như vậy ở bên trong, Lý Thanh Thạch giải khai còng tay trên tay Thịnh Tường Trinh, đưa hắn nằm xuống trên chiếc giường làm bằng rơm rạ.

“Hanh ân…”

Tư thế được thay đổi khiến côn th*t được dịp khuấy đảo một trận bên trong thịt huyệt, Thịnh Tường Trinh thoải mái mà thấp giọng rêи ɾỉ.

Tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ nhưng đủ để tiêu hồn làm côn th*t Lý Thanh Thạch kích động mà trướng lớn ba phần, hận không thể như thế thao hắn đến chết.

Vừa một trận mưa rền gió dữ trừu sáp hết sức, mặc dù Thịnh Tường Trinh liều mạng muốn lưu lại thứ gì đó âu yếm trong cơ thể, nhưng chính là lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vì quá nhiều đến nỗi tràn ra, theo bắp đùi chầm chậm chảy xuống cẩm bào được thánh thượng đặc biệt ban ân…

Tiểu vương gia quyền khuynh thiên hạ, thân phận tôn quí không gì sánh được cứ như vậy tại địa lao dơ bẩn bị một đứa ở vương phủ thân phận thấp hèn cưỡиɠ ɠiαи đến chết đi sống lại.

Nhưng không ai biết chính là, tiểu vương gia biếи ŧɦái của chúng ta từ đầu tới đuôi đều vô cùng thích thú!

Từ nay về sau Thịnh Tường Trinh đường làm quan rộng mở luôn cùng Thạch Đại Đầu đáng thương đùa giỡn.

Một tháng qua, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, mặc kệ nơi chốn lẫn thời điểm, Thạch Đại Đầu âu yếm của hắn sẽ như là dã thú động dục liền bắt đầu.

Hắn rốt cục lại trở về như hồi bé luôn luôn xoay quanh bên mình, Thịnh Tường Trinh cảm thấy mỹ mãn không tưởng.

“Vương gia, Trịnh tham mưu chỗ việc quân cơ muốn cầu kiến.” Trong vương phủ Vương tổng quản cung kính đứng ngoài cửa phòng kêu lên.

“Vương gia, Trịnh tham mưu nói có chuyện quan trọng cầu kiến.” Vương tổng quản thấy bên trong không hề có động tĩnh, không khỏi sốt ruột cao giọng kêu lên.

Mặc kệ Vương tổng quản tái kêu to thế nào, tiểu vương gia vẫn không có đáp lại, dưới tình thế cấp bách, Vương tổng quản liền tiến lên đẩy cửa phòng.

“Làm càn! Không có sự chấp thuận của bản vương ai dám tùy tiện vào đây.”

“Vương gia thứ tội, vương gia thứ tội!” Vương tổng quản nghe vậy quả thật sợ hãi.

“Bản vương có chuyện quan trọng trong người, nói Trịnh tham mưu chờ đợi tại phòng khách, đồng thời truyền lệnh xuống dưới, dù có chuyện lớn đến đâu cũng không được phép quấy nhiễu, nghe thấy chưa?”

“Nô tài tuân mệnh.”

Vương tổng quản vừa được lệnh liền vội vàng chạy mất. Hắn nghĩ thầm, khả năng chuyện có thể khiến một người luôn luôn ưu tiên công vụ như tiểu vương gia phải hoãn lại, nhất định là rất không tầm thường, vô cùng có liên quan đến đại sự triều đình, tiểu vương gia thật đúng là khổ cực a.

Nếu như Vương tổng quản biết vị tiểu vương gia của chúng ta có “Chuyện quan trọng” ra sao, đại khái nhất định thổ huyết mà chết.

Nguyên lai tiểu vương gia cùng tên Thạch Đại Đầu âu yếm nhà hắn tại trên giường kịch liệt giao hoan tròn một buổi tối, thẳng đến ngày rạng sáng, sau khi Thạch Đại Đầu lần thứ năm tiết ra trong cơ thể tiểu vương gia, hắn mới nặng nề đi ngủ.

Lúc này thịt heo bổng của hắn xẹp xuống còn mười phần sau trận mây mưa vẫn là đang cắm ở tiểu vương gia tiểu thí thí ni.

Nhìn một cách âu yếm người trong lòng thần tình khả ái khi hắn được thoả mãn, tuy rằng Thịnh Tường Trinh bị Thạch Đại Đầu thân thể cao lớn ép tới không thở nổi, nhưng nghĩ đến hạnh phúc không gì sánh được lại chăm chú ôm hắn vào trong ngực.

Như vậy hạnh phúc trời ban này dù ai cũng đừng mơ tưởng quấy rối.

Lúc này coi như hoàng đế ca ca hắn tới cũng đừng hòng làm hắn đánh thức tên Thạch Đại Đầu nhà hắn đang ngủ say đến không biết trời đất, huống chi kẻ kia chỉ là một tham mưu nho nhỏ.

Đợi được đến buổi trưa, chợt nhìn thấy tiểu vương gia sắc mặt hồng nhuận khoan thai đi đến.

Hắn vừa ngồi xuống, lập tức Trịnh tham mưu chỗ việc quân cơ quì rạp xuống đất. “Tham kiến vương gia! Thuộc hạ chết tiệt, không nên quấy nhiễu đến vương gia. Nhưng biên cương truyền đến quân tình trọng đại, dưới tình thế cấp bách thuộc hạ đành phải sáng sớm một mạch chạy tới, thỉnh mong vương gia thứ tội.”

“Mà thôi, bản vương không trách ngươi. Vậy việc quân tình trọng đại nên bắt đầu trình báo.”

“Thuộc hạ tuân lệnh. Mấy năm gần đây, hiện nay thánh thượng thu phục thiên hạ, uy chấn bốn phương, các nước láng giềng lân cận đều tâm phục khẩu phục, qui phục Thịnh tông hoàng triều ta, nhưng hai ngày trước biên cảnh Vân Nam ở Song Long quốc đột nhiên nội loạn, chiến hỏa đã cháy lan đến quốc gia của ta. Tiền triều lão tướng môn từng bị trục xuất lưu vong ngày trước của Song Long quốc ý muốn khởi binh chống đối quốc vương, quân lính bọn họ mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, thực lực thập phần cường đại. Song Long quốc vương phái đặc sứ sáng nay đến kinh thành, hướng quốc gia của ta chính thức thỉnh cầu đưa ra viện binh, thuộc hạ thỉnh vương gia xem xét.”

Thịnh Tường Trinh khẽ chau mày, trầm ngâm liền một lát sau mở miệng nói: “Song Long quốc cùng ta có chung nhiều biên giới, nhiều năm qua bang nghị vững chắc, ta không thể như thế khoanh tay đứng nhìn. Nhưng Thử Nhâm quốc vương không được lòng dân, đến nỗi liên tiếp phát sinh chuyện khởi nghĩa tạo phản, lần này nội loạn lại lan đến gần biên giới nước ta, bản vương phán đoán chính là Thử Nhâm tận lực gây nên, mục đích để bên ta xuất binh tương trợ. Ngươi hãy án binh bất động, đặc sứ đến đây coi như thượng khách, hảo hảo chiêu đãi, dành hẳn một hai ngày. Trong lúc này, cấp bản vương phái thám tử trước mặt đi tra xét tình hình thực tế của Song Long quốc, cấp tốc hồi báo.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Thoạt nhìn tuấn mĩ nhu nhược tiểu vương gia nhưng có thể một lời giải quyết, quyết định thật nhanh, nói năng ba xạo đã đem sự tình phân tích thấu triệt, hoàn toàn an bài thích đáng, thực sự khiến vị Trịnh tham mưu bội phục sát đất.

Sau khi Trịnh tham mưu rời đi, Thịnh Tường Trinh tâm niệm vừa chuyển, lập tức gọi vương tổng quản: “Chuẩn bị kiệu, bản vương muốn vào cung gặp mặt thánh thượng.”

Khí thế hừng hực tiến vào hoàng cung, thế nhưng Thịnh Tường Trinh không có tiếp kiến hoàng đế ca ca hắn ở ngự thư phòng mà bẩm báo quân tình, mà là hướng phía Ẩn Trân Các chính điện đi đến.

Ẩn Trân Các, nơi chuyên cất kỹ các loại kì trân dị bảo được thiên hạ tiến cống.

Thị vệ phụ trách thủ hộ bảo vật vừa thấy qua người được hoàng thượng sủng ái nhất Khánh Tường thân vương, lập tức hành lễ quì xuống, “Tham kiến vương gia.”

“Miễn lễ. Tiểu Lộc Tử ở đâu?”

“Khởi bẩm vương gia, Tiểu Lộc Tử đang ở trong Ẩn Trân Các chỉnh lí sổ sách.”

“Ân, ngày hôm nay bản vương muốn tham quan bảo vật mới tiến cống, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rối, nếu như làm nhiễu loạn bản vương hăng hái, bản vương liền qui các ngươi tội chết.”

“Thuộc hạ tuân chỉ.”

Bên trong Ẩn Trân Các bảo vật vô số kể, tất cả đều là kì trân dị bảo thiên hạ khó tìm, phía trong bộ phận then chốt nơi nơi, thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, cũng không mở cửa cho ngoại nhân.

Ngay cả hoàng hậu bản thân không có thánh chỉ cũng không dám tự ý tiến nhập, hiện nay trong thiên hạ ngoại trừ thánh thượng, chỉ có hai người là có đủ tư cách.

Hai người kia hay chính là hai đệ đệ được hoàng thượng tối sủng ái từ nhỏ — Trí Thiện thân vương cùng Khánh Tường thân vương.

Thịnh Tường Trinh nghênh ngang đi vào Ẩn Trân Các, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Cái gì vàng bạc châu báu, trân châu mã não, tiểu vương gia đến liếc cũng chẳng thèm, thẳng đi vào một ngôi miếu nhỏ.

Miếu này có tên là “Ẩn Kinh Điện”, là một tiểu thính nằm phía trong Ẩn Trân Các vốn cũng là nơi cất giữ trân các, bên trong giá sách tầng tầng, bày đầy các loại sách cổ, đại bộ phận đều bị che phủ bởi lớp bụi bặm, nhìn là đoán ra ngay là chưa từng có người xem qua.

Thịnh Tường Trinh vừa nhìn qua giá sách đột nhiên tinh thần chấn động, người vội vã nhanh nhẹn bước tới cầm lấy vài quyển đặt xuống bàn, tỉ mỉ lật hết quyển này đến quyển kia mà nhanh chóng lướt mắt, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì.

“Kỳ quái, thế nào tìm không được?”

Tìm kiếm không thấy khiến bản thân rốt cuộc nhịn không được, sách trong phòng đều bị đảo lộn đến loạn thất bát tao, hai ba quyển lại được quăng bay lên bay xuống không thương tiếc, Thịnh Tường Trinh rốt cuộc cũng phát hỏa!

“Tiểu Lộc Tử, cấp bản vương lăn ra đây!”

“Nô tài đây, nô tài đây!” Tiểu Lộc Tử vừa nghe nói tiểu vương gia tới, đã sớm đứng ngoài cửa Tàng Kinh Các chờ sai khiến.

“Đem những…này danh sách sách cổ cấp bản vương đến đây.”

“Dạ, nô tài đi lấy ngay.”

Trong lòng nơm nớp lo sợ, Tiểu Lộc Tử trông vẻ mặt Khánh Tường thân vương sắc mặt giận dữ, không khỏi đứng thẳng cũng phát run.

“Gần đây nhất có thể có ai đến gian phòng này tìm sách?”

“Hồi bẩm vương gia, không có ai tới.”

“Nô tài lớn mật! Ngươi dám một chữ một câu nói xạo. Sách bản vương muốn tìm rõ ràng có ghi chép lại trên danh sách, nhưng hiện tại căn bản tìm không được, ngươi có gì giải thích?”

“Vương gia minh xét, vương gia minh xét! Bất luận thế nào nô tài tuyệt không lừa gạt cái gì. Hay vương gia thử nói ra tên sách người muốn tìm, nô tài sẽ tỉ mỉ tìm một lần?”

“…Bản vương…bản vương muốn tìm là sách…không không, đây là triều đình cơ mật, há có thể tùy tiện tiết lộ. Quên đi, bản vương trước tiên đi xem cái khác.”

Ảo não ra khỏi Ẩn Kinh Điện, Thịnh Tường Trinh tìm không được quyển sách mong muốn, không thể làm gì khác hơn là nhắm mục tiêu thứ hai đi tới.

Bên trái Ẩn Trân Các còn có một tiểu thính, ngoài cửa còn có bốn vị trông khí phách hiên ngang đứng che chắn, thoạt nhìn chính là thị vệ hoàng gia võ công thập phần cao cường, nghĩ đến bên trong ắt hẳn cất giấu nhiều đồ vật trân quí dị thường.

“Tham kiến vương gia.”

“Ân.” Thịnh Tường Trinh tâm tình bất hảo, tùy ý khoát tay áo, ngay lập tức hướng phía trong đi đến.

Chỉ thấy thử thính này còn nhỏ hẹp hơn so với Ẩn Kinh Điện, thoạt nhìn nếu không chớp mắt còn có thể thấy kỳ thực có những cửa ngầm nhỏ bên trong.

Nguyên lai thử thính này chính là dược khố mà danh y trong thiên hạ thường hướng đến.

Toàn bộ căn phòng đều là những dãy cửa ngầm, phía sau mỗi cửa đều là cất giấu một lọ hi thế trân dược thiên kim khó cầu.

Thịnh Tường Trinh đứng tựa bên ám môn lấy ra danh sách thuốc, cõi lòng đầy hưng phấn mà bắt đầu lật xem.

“Ha ha, tìm được rồi.”

Một khi đã xác định được mục tiêu mình muốn tìm nằm ở nơi nào, Thịnh Tường Trinh hưng phấn mà tiến lên mở một đạo cửa ngầm bên trái vách tường.

Cửa ngầm mở ra nhưng bên trong không có lấy một vật.

Thịnh Tường Trinh không dám tin sự thật trước mắt liền tức khắc cho tay đi vào, xác định rõ ràng bên trong xác thực không có bất luận cái gì đông tây.

Thịnh Tường Trinh giận tím mặt, hắn vung hai tay lên, chưởng phong đảo qua, lần lượt cửa ngầm đều ứng thế mở ra.

Hắn tái vung tay áo lần nữa, toàn bộ dược bình được cất giấu trong cửa ngầm đều rơi xuống một lượt, ngay ngắn ở trên bàn không thiếu một bình.

Tỉ mỉ coi qua một lọ rồi một lọ, cái chính là vẫn không thấy loại dược hắn muốn tìm.

Hệt như tình hình ở Ẩn Kinh Điện, trên danh sách ghi chép đều có, chính là thứ dược hắn cất công tìm vẫn biệt tăm.

Hình như nghĩ có người chuyên môn cùng hắn Thịnh Tường Trinh đối nghịch như nhau, tức giận đến mức đập bàn rầm một cái khiến tất cả dược bình trên bàn bị lung lay.

Tức giận phẩy tay áo bỏ đi, Thịnh Tường Trinh càng nghĩ càng tức giận, vì vậy liền y hệt hồi bé như nhau, mỗi lần trong lòng có cái gì không thoải mái, phải đi kiếm đại ca giúp hắn hết giận.

Bởi vì tâm tình quá kém, Thịnh Tường Trinh không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào, đơn giản thi triển khinh công, tránh được thị vệ lẫn nô tài trong hoàng cung.

Thịnh Tường Trinh võ nghệ cao cường, sau một hồi đã đứng trên nóc nhà của ngự thư phòng nơi hiện nay chuyên được hoàng thượng dùng cho việc xử lí chính vụ.

Lén lén lút lút đứng ở mái ngói, căn bản Thịnh Tường Trinh muốn nhìn một chút xem hoàng huynh có hay không đơn độc một mình ở bên trong, nếu như hắn đang cùng các đại thần thương lượng quốc sự, y hẳn sẽ không tiến vào.

Không nghĩ tới hắn từ trên nóc nhà nhìn xuống vừa thấy —

Trời ạ!

Thịnh Tường Trinh quá sợ hãi, sợ đến thiếu chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống phía dưới.

Hắn không dám tin tưởng cảnh vật trước mắt, hai tròng mắt gần như rớt xuống —

“Cục cưng, thoải mái sao?”

“Hanh ân… Cáp a…”

“Sướиɠ đến không nói nên lời? Không quan hệ, phía dưới này của ngươi đã mở miệng nói thay ngươi. Nó đang gắt gao hấp trụ ta, nói cho ta biết nó có bao nhiêu sảng khoái ni!”

“A a –”

“Nhìn qua liền thấy ngay cái kia địa phương của ngươi nghĩ muốn hả? Ngươi cái này dâʍ đãиɠ cục cưng, nhìn không ra cái mông ngươi lợi hại đến như vậy. Từ sáng sớm đến giờ ta đã thao ngươi ba lần rồi, còn chưa đủ sao? Xem ra “Nhiễu Chỉ Nhu” thuốc này cũng thật lợi hại a.”

“Vương bát đản…Ngươi cũng dám bỏ thuốc trẫm…A a…Trẫm muốn gϊếŧ ngươi…A a — hảo sướиɠ! Sướиɠ đến chịu không nổi! Ô…Đừng có ngừng đừng có ngừng…”

“Ta sẽ không dừng đâu, cục cưng của ta chính là vừa đáng yêu vừa dâʍ đãиɠ nhất, ta muốn đời đời kiếp kiếp đều như thế thao ngươi!”

“A a — sướиɠ đã chết — trẫm muốn chết!”

“Cục cưng, cái tư thế này có thật như thế sướиɠ sao? Nhìn ngươi sướиɠ thành cái dạng này, ‘Long Dương mười tám thức’ gia truyền của nhà ngươi thật đúng là bản hảo thư, quả nhiên danh bất hư truyền, thật là thiên hạ kỳ thư khiến nam nhân chúng ta tiêu hồn thực cốt a.”

Thịnh Tường Trinh xem đến đây đã hoàn toàn ngây người.

Chỉ thấy hắn uy chấn thiên hạ, tư thế oai hùng hiên ngang hoàng đế đại ca, lúc này lại chính đang nằm úp sấp quì gối trên long ỷ.

Trên người hoàng bào tôn quí không gì sánh được bị kéo cao đến tận phần eo, lộ ra cái mông rắn chắc tròn trịa cùng hai đùi cường tráng thon dài, tiểu huyệt ở giữa song mông bị một côn th*t nam nhân vèo vèo châm cứu qua lại, trừu sáp quá mức kịch liệt khiến huyệt lý hoàn toàn mở rộng, bên trong chứa đựng vật gì đó chật ních không còn khe hở…

Mà vật gì đó không nói cũng biết là gì…

Thịnh Tường Trinh thấy thế đã mau ngất đi thôi.

Rốt cục hiện tại hắn cũng biết là ai lấy đi của hắn bí dược cùng kỳ thư, hắn cũng biết vì sao hoàng huynh gần đây rất ít truyền hắn tiến cung.

Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, có đánh chết hắn cũng không tin đương kim thiên tử, đế vương một đời hoàng đế đại ca liền như vậy bị người đặt ở dưới thân, thao đến chết đi sống lại.

Tất cả tựa hồ đều phải qui tội cái kia nam nhân to gan lớn mật.

Nhưng này một nam nhân đến tận cùng là thần thánh phương nào?

Thịnh Tường Trinh quyết định ngày hôm nay vô luận như thế nào, nhất định phải hảo hảo gặp mặt hắn một hồi.

*: sờ soạng rờ rẫm

**: một cách khác để gọi cái đó đó của Mê tỷ =]] =]]

———————————–

_Tử An tiên sinh_

Tiểu Vương gia quả thật “vô cùng thích thú” đó nha! Thấy rõ chưa, thấy rõ chưa, thấy rõ bản tính mosochist của Tiểu vương gia “cấm dục” chưa?

*chảy nước miếng a*