Tái Sinh Hoàn Toàn: Ván Bài Lật Ngửa

Chương 207: Nửa đêm ăn thịt xiên nướng

“C

on đĩ!” Người đàn ông cong người đá, thân hình Hàn Sóc cúi gập về phía trước, bị gã kia bóp chặt cổ, đè rạp xuống sàn.

“He he… xem mày chạy đi đâu!” Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt độc ác.

Hàn Sóc giãy dụa, phồng mang trợn má, bởi vì dùng sức quá mạnh nên hai gò má đỏ bừng lên.

Đôi chân bị ép đổi sang dùng tay nắm lấy, gã đàn ông đã bị đánh hai cái nên nhất thời thẹn quá hóa giận, vơ lấy chai rượu vang trên bàn định đập vào mặt cô.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên ngoài lại có người phá cửa xông vào.

Thân hình mảnh khảnh bọc áo choàng nhào tới, gã đàn ông mập chỉ cảm thấy lòng bàn tay vừa trượt một cái, chai rượu vang đã không còn ở trong tay nữa.

Mà rơi thẳng xuống đầu hắn, máu đỏ nóng bỏng như rượu vang chảy xuống gò má, thuận theo đó chảy xuống dưới.

Gã đàn ông giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, giống như còn chưa kịp hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đàm Hi cầm chai rượu đập mạnh một lần nữa, hai mắt gã đàn ông lồi ra, sợ hãi tột độ.

Hàn Sóc nhìn không chớp mắt, ánh mắt gần như là sùng bái.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Chạy mau!”

Chân phản ứng nhanh hơn não, đến khi hoàn hồn lại, hai người đã chạy ra ngoài phố lớn, để lại quán bar ở phía sau lưng.

Hai tay chống xuống đầu gối, hai người thở hổn hển như trâu.

“Nguy rồi! Cây guitar của tớ!” Hàn Sóc chuẩn bị quay đầu chạy lại.

Đàm Hi giơ tay ra kéo người lại, “Còn muốn bị cưỡng bức lần thứ hai sao?”

“Cây guitar vẫn còn ở trong phòng hóa trang…” Hàn Sóc lúng ta lúng túng trả lời, biểu cảm trên gương mặt có thể nói là “đau đớn“.

Đó là cây guitar cô đã dùng ba tháng tiền sinh hoạt để mua, nói mất là mất luôn, tim như đang rỉ máu…

“Đồ quan trọng hay là mạng quan trọng?” Đàm Hi trợn mắt lườm cô, “Nhưng mà, cậu muốn lấy lại thì cũng không phải là không có cách.”

Mắt Hàn Sóc sáng bừng lên.

“Nếu không có đàn guitar thì tớ sẽ phát điên mất, thật đấy! Làm ơn đấy, xin cậu…”

“Cậu có thẻ điện thoại không?”

Hàn Sóc rùng mình một cái, bị gió đêm thổi run.

Ngoài chiếc váy vân báo bó sát trên người, cô không mặc gì nữa. Túi tiền, điện thoại và những thứ khác đều ở cùng một chỗ với cây đàn guitar kia.

Lắc đầu, buông tay.

Đàm Hi đi đến tiệm thuốc lá bên đường mua một cái thẻ điện thoại năm đồng, sự kết hợp của mũ lưỡi trai và kính đen khiến ông chủ không khỏi chú ý.

“Cậu muốn làm gì?”Hàn Sóc đi theo cô đến bốt điện thoại công cộng bên kia đường thì dừng lại.

Đàm Hi cầm ống nghe, cô muốn gọi điện thoại, đó chẳng phải là chuyện vô cùng rõ ràng hay sao?

Hàn Sóc: “…”

“Tôi muốn báo cảnh sát, ở số 167 đường đông Nhân Dân có một quán bar đèn đỏ, kinh doanh hoạt động mua bán mại da^ʍ…”

Chưa đầy mười lăm phút sau, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, hai người đứng trong bốt điện thoại vừa khéo có thể quan sát được toàn bộ tình hình ở phía bên kia đường.

Người đầu tiên bị áp giải đưa ra ngoài, là tú bà Tranh.

Sau đó, năm sáu gã đàn ông bị cùm xích lên xe, tên lùn tịt béo tròn bị đánh kia, trên mặt còn có vết máu chưa kịp khô, đã mặc quần áo xong, nhưng mấy ngấn mỡ trên bụng gã khiến người khác thấy buồn nôn.

“Đáng đời!” Hàn Sóc nhổ một bãi nước bọt.

“Đi thôi.” Đàm Hi nhấc chân lên, mới đi một bước đã bị níu lại.

“Chuyện đó… hôm nay cảm ơn cậu.” Trên mặt lướt qua một tia ngượng ngập, giơ tay ra ôm lấy mái tóc sặc sỡ, xấu hổ đến đáng yêu.

Đàm Hi nhún vai.

Hai người lại quay lại lấy đồ, đồng chí cảnh sát hỏi đôi ba câu theo thông lệ, thấy trang phục của Hàn Sóc thì không khỏi coi cô là hạng gái điếm, ánh mắt có vài phần hồ nghi.

Chẳng lẽ ở đây còn có cá lọt lưới?

Trong lòng Hàn Sóc run rẩy, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đàm Hi.

Người phía sau lấy ra một cuốn sổ nhỏ, tươi cười đưa tới, “Chú cảnh sát, chúng cháu là sinh viên đại học T…”

Đàm Hi cười ngọt ngào, chỉ đôi ba câu đã tạo nên tấm biển sinh viên ngoan ngoãn chăm chỉ làm thêm cho Hàn Sóc, còn về bộ quần áo này là do quán bar bắt mặc, Hàn Sóc cũng không còn cách nào khác.

Sau khi nhìn thẻ sinh viên, gương mặt đồng chí cảnh sát mới ôn hòa đi không ít.

“Hiện trường đã bị phong tỏa, tạm gác lại để lấy chứng cứ, tôi không thể cho hai cô vào đó được. Nhưng trưa mai có lẽ là tháo bỏ cảnh giới được rồi, tôi sẽ báo tin, đến lúc đó các cô đến lấy sau.”

Gió đêm mang theo hơi lạnh, Đàm Hi và Hàn Sóc đi trên đường cái, chuẩn bị về trường học.

“Hắt xì…” Hàn Sóc hít mũi, ôm lấy hai tay.

Lạnh quá!

Đàm Hi lấy một chiếc khăn lụa tơ tằm trong túi xách ra đưa cho cô, “Choàng đi.”

“… Cảm ơn.”

Đàm Hi liếc nhìn cô, hồi lâu sau mới khẽ ừm đáp lại.

“Sao cậu lại ở đâu?”

“Trùng hợp.”

“Vừa nãy là cậu phá cửa vào sao?”

Đàm Hi lắc đầu, “Tớ cướp chìa khóa.”

“Có phải cậu đã từng học quyền đạo không? Lúc đập cái chai nhìn đẹp trai l*иg lộn luôn ấy!” Chóp mũi Hàn Sóc đỏ bừng, hai mắt sáng bừng lên.

“So (nên), cậu yêu tớ rồi à?” Vẻ cợt nhả dâng lên, ánh mắt như cười như không.

Hàn Sóc ngẩn người, há miệng ra, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Cậu là les à?”

Đàm Hi: “…”

“Tớ nói thật đó. Nếu là cậu thì có thể thử xem…” Có thể bẻ cong được không.

“…”

Ục ục…

Hàn Sóc hơi lúng túng, cô ôm bụng, gương mặt thẹn thùng.

Đàm Hi chưa ăn cơm tối, vừa rồi lại tiêu hao thể lực như vậy nên cũng thấy hơi đó.

“Cậu muốn ăn gì?” Cô hỏi.

“Xiên nướng.”

Hai người chọn một quán ăn ven đường, không chỉ gọi xiên mà còn nướng hai khay đồ ăn nóng.

Hàn Sóc uống hết hai chai bia, lời nói cũng thay đổi.

“Sao cậu không hỏi tớ?”

Đàm Hi gắp một miếng đuôi heo cho vào miệng, lại uống thêm một ngụm bia, “Hỏi cái gì?”

Hàn Sóc cũng không để ý đến cô nữa, trực tiếp mở miệng…

Thì ra, cô gái nhỏ này vừa đến Tân Thị đã bị móc ví tiền, ăn xong cơm không có tiền trả, Lâm Tranh đã trả tiền cho cô.

Thấy cô đeo cây đàn guitar trên lưng, hỏi chuyện đôi ba câu, hai người đã trò chuyện vui vẻ với nhau.

“Lúc rảnh rỗi đến quán bar của chị chơi, chính là ở phía sau con phố kia, thiết bị âm thanh cứ dùng thoải mái. Chị thấy cô rất có tiềm năng, cứ đến chơi nhiều vào.”

Nói đến đây thì ngừng lại, ý vị thâm sâu khiến giọng nói càng thêm thần bí.

Hàn Sóc vốn dĩ chỉ nói chuyện qua loa, nhưng nghe câu cuối đã nhảy dựng lên, kết quả, ngày hôm sau, cô liền đến đó.

Hát hai bài, được cả khán phòng ủng hộ.

Trong lúc trò chuyện với nhân viên phục vụ, cô mới biết, thì ra quán bar tồi tàn này lại thường xuyên có nhà chế tác âm nhạc đến thăm, thậm chí còn có cả lãnh đạo cấp cao của công ty đĩa hát.

Hàn Sóc để ý, vì thế số lần đến đây ngày càng nhiều, mà cũng không lấy một đồng tiền hát nào.

Trong khoảng thời gian đó, quan hệ giữa Hàn Sóc và Lâm Tranh bỗng trở nên thân thiết hơn, thậm chí cô còn coi chị ta như chị gái, sự cảm kích trong lòng không cần nhiều lời.

Hôm qua, bà dì của cô đến thăm, đau đến chết đi sống lại nên không đến quán bar.

Lúc một hai giờ sáng, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Lâm Tranh, nói ngày mai có ông chủ của công ty đĩa hát đến, bảo cô chuẩn bị kỹ.

Hàn Sóc hưng phấn đến mức không ngủ được.

Nhưng không ngờ kết quả lại là…

“Cậu muốn làm ngôi sao à?” Đàm Hi nhướng mày.

Hàn Sóc giơ cốc lên chạm cốc với cô, uống một ngụm bia, nấc lên một cái, “Tớ chỉ thích hát thôi.”

“Tại sao không thi vào nhạc viện?”

“Ngoài hát ra, tớ cũng thích vẽ tranh nữa.”

Hai người uống đến khi ngà ngà say, sau đó, Đàm Hi cũng cởi mở hơn.

Mối quan hệ vốn lãnh đạm dường như bỗng chốc được kéo gần lại, ít ra thì ấn tượng về nhau cũng đã thay đổi.

“Ài, có phải cậu rất ghét tớ đúng không?” Hàn Sóc lấy chai bia, rót đầy cho cô.

Đàm Hi gật đầu, thẳng thắn đến đáng yêu.

“Tại sao thế? Tớ đã cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống rồi, không lượn lờ gì trước mặt cậu cơ mà.”

“Có lẽ là vì…” Đàm Hi vuốt cằm, “Tóc của cậu quá xấu.”

“Thế này mới gọi là rock!” Hất tóc một cái, cằm hơi nghểnh lên.

Phụt!

Đàm Hi không nén được, phun hết ra ngoài.

“Ài, cậu chả hiểu gì cả! Đây chính là cái feel của ca sĩ nhạc rock đấy!”

Đàm Hi gật đầu, đúng là cô không hiểu lắm.

“Chỉ vì mái tóc, không có cái khác nữa à?”

“Cậu quá rắc rối, khiến người khác thấy phiền.”

Hàn Sóc: “…”

Ăn xong xiên nướng thì đã mười rưỡi, còn một tiếng nữa đến giờ kí túc xá đóng cửa, dù sao cũng không còn mấy trạm xe nữa, hai người quyết định đi bộ về, nhân tiện tiêu thực luôn.

“Cho tôi mượn mười đồng được không?”

“Làm gì?”

“Mua thuốc.”

Đàm Hi đưa cho cô mười một đồng, “Đừng quên mua bật lửa đấy.”

Hàn Sóc thật muốn ôm cái đùi to này, người này tâm lý quá đi.

“Ông chủ, một bao Song Hỉ.”

“Thuốc này của Quảng Đông, không để xuất tỉnh, chỗ tôi không có hàng.”

“Thế ông có thuốc gì? Dưới mười đồng thôi.”

“Bạch Hồng Tháp Sơn, bán cho cô bảy đồng, hút còn ngon hơn loại mười đồng.”

“Được. Thêm một cái bật lửa nữa.”

Khi Hàn Sóc quay lại, trong miệng đã ngậm một điếu thuốc, hộp thuốc được đưa đến trước mặt Đàm Hi.

“Có hút một điếu không?”

Trong lòng Đàm Hi có chút ngứa ngáy, nhưng nghĩ đến phụ huynh Lục nên đành phải xua tay từ chối, ánh mắt di chuyển ra chỗ khác.

“Không cần đâu.”

“Đừng có nói với tớ là cậu không biết hút đấy?” Hàn Sóc liếc nhìn cô.

“Con mắt nào của cậu nhìn ra là tớ biết hút thế?”

“Đừng có giả bộ, chúng ta là cùng một loại người.”

Đàm Hi híp mắt, cùng một loại người… sao?

He, chẳng trách nhìn Hàn Sóc thế nào cũng đều thấy không thuận mắt, xưa nay cô là người tự phụ, nếu đã không thể ghét bản thân mình thì chỉ có thể ghét người khác.

“Không cần tính nữa.” Hàn Sóc nhận lấy thuốc, hít mạnh mấy hơi, nhưng vẫn cảm thấy chán chường, dường như thiếu đi thứ gì đó.

Hút xong một điếu, lại rút điếu thứ hai.

Đàm Hi nhíu mày, đoạt lấy chiếc bật lửa trong tay cô, “Đừng hút nữa.”

Hàn Sóc dừng lại, đầu mày nhíu chặt lại, “Tớ vẫn chưa nghiện.”

“Có hay hút không?”

Cô gật đầu, “Trước đây tớ không thế này, sau khi đến Tân Thị hình như nghiện nặng hơn rồi.”

“Mỗi ngày bao nhiêu?”

“Hai bao.”

Đàm Hi ngạc nhiên, một người đàn ông trưởng thành mỗi ngày cũng chỉ một bao thuốc, cô ấy lại hút gấp đôi?!

Chẳng trách lần nào đi ngang qua người Hàn Sóc đều thấy mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc, đến mức ngửi thấy là buồn nôn.

Trong lòng xuất hiện một ý nghĩ, Đàm Hi do dự không biết có nên nói ra hay không.

“Vẻ mặt đó của cậu là sao hả? Tớ chỉ là không hợp thủy thổ, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.”

Rốt cuộc vẫn không thể nói ra được, có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhớ lại cái mùi cô ngửi được khi nấp sau phòng hóa trang, ánh mắt Đàm Hi lóe sáng, “Cậu nói, Lâm Tranh thường xuyên tặng thuốc cho cậu hả?”

“Ừ. Song Hỉ Quảng Đông, ba tớ thích hút loại đó. Nhưng thuốc này không xuất sang tỉnh khác, ở phía bắc rất khó mua được.”

“Chị ta tặng thuốc cậu mấy lần rồi?”

“Bốn năm lần. Trước đây tớ từng lén hút trộm của ba tớ một điếu, thấy vị hắc lắm, nhưng bây giờ thấy cũng ổn.”

“Chị ta có lấy tiền của cậu không?”

“Lúc đầu không thu, sau này tớ muốn hút thì phải dùng tiền để mua.”

“Giá cả thế nào?”

“Một bao ba trăm.”

Trong lòng Đàm Hi thấp thỏm, trên mặt cố gắng duy trì sự bình tĩnh, “Theo như tớ biết, thuốc lá trên thị trường chỉ bán có mười đồng thôi.”

“Tớ biết.” Hàn Sóc bóp bao thuốc lá trên tay, “Chị ta nói thuốc này là hàng chuyển lậu, chi phí không thấp, cho nên mới bán giá cao. Có không ít người đến chỗ chị ta mua, tớ còn nhìn thấy có người mua một hộp bảy trăm nữa.”

Đàm Hi thực sự rất muốn giơ tay ra, lắc cho cô em này tỉnh táo lại!

Rõ ràng là một cái bẫy, thế nào cô ta lại tự mình chui đầu vào?

Phải lơ ngơ đến mức nào mới ngu xuẩn được đến nhường này chứ?